Gương mặt xấu xí của Quỷ Hổ chợt tràn lên sự đau đớn khó tả, mặt xấu lại càng xấu, nhưng hắn chưa kịp định thần thì song kiếm của Phong thị huynh đệ đã quay lại, chực tấn công tiếp.
Linh Ngọc thực hiện được quỷ kế, trong lòng mừng thầm, bèn giơ đầu hổ lên cao, gian xảo cười: “Đại ca, ta thật sự rất muốn hủy cái đầu hổ này đấy, ngươi mau tới gặp bằng hữu lần cuối đi!” Linh Ngọc cười thật là sung sướng, thật là khoái chí! Hắn rất cao hứng, bởi vì Quỷ Hổ đang bị hắn đùa bỡn, sắp bại dưới tay hắn!
Quả nhiên trong lòng Quỷ Hổ đại loạn, lâm hiểm chiêu, trước sau đùi bị trúng liền hai nhát kiếm!
Linh Ngọc đang muốn giở lại mánh cũ thì bỗng dưng một bóng người như ánh chớp lướt tới, đá một cước vào tay hắn. Hổ Khẩu Linh Ngọc đau buốt, đầu hổ liền rơi ra, bóng người kia chưa để đầu hổ rơi xuống đã lập tức bắt lấy trước.
Là Nhiếp Phong! Tuy nó vẫn còn bị thương nhưng Quỷ Hổ đang ở cảnh hung hiểm như vậy sao có thể bỏ đi được. Nó đã không còn là đứa nhỏ trốn trong lòng mẹ làm nũng nữa!
Linh Ngọc thấy người đến là đứa nhỏ tóc dài được Quỷ Hổ cứu kia, không khỏi gầm lên: “Thằng ranh, ngươi dám cả gan làm hỏng chuyện của bổn thiếu gia sao?”
Trong tiếng hét phẫn nộ, thanh đao trong tay Linh Ngọc thuận thế bổ về phía Nhiếp Phong, nhưng hắn chỉ có thứ công phu thô thiển tầm thường, làm sao có thể so sánh với thân pháp Nhiếp Phong học trộm từ Nhiếp Nhân Vương? Hai đao liên tục đều chém vào khoảng không.
Phía bên này, Quỷ Hổ trong lúc kịch chiến thấy Nhiếp Phong vẫn chưa bỏ đi mà còn ra tay tương trợ, trên mặt lập tức biểu lộ vẻ cảm kích.
Phong Thanh Ưng cũng thấy Nhiếp Phong cướp đầu hổ, trong lòng thầm cân nhắc. Cả hai huynh đệ hợp lực cũng chỉ đánh ngang Quỷ Hổ, như thế này thì không thể thắng nổi. Bây giờ có hai lựa chọn, một là dừng lại, hai là tiếp tục, hắn cũng đã học được công phu công tâm của Linh Ngọc, nếu có thể lấy được cái đầu hổ cuối cùng trên tay Nhiếp Phong mà hủy thì Quỷ Hổ mất hết tinh thần, đến lúc đó muốn bắt hắn dễ như trở bàn tay!
Nghĩ vậy, Phong Thanh Ưng thân theo ý mà động, lập tức nhảy lùi rời khỏi vòng chiến, để Phong Thanh Hòa đấu với Quỷ Hổ, còn mình thì xoay kiếm đâm về phía Nhiếp Phong!
Không ai ngờ được mục tiêu một kiếm này của Phong Thanh Ưng lại là cái đầu hổ trong tay Nhiếp Phong.
Kiếm chiêu đến nhanh tới mức cả Phong Thanh Hòa cũng không tính liệu được đại ca lại nặng tay với một cái đầu hổ như vậy, thật là giết gà bằng dao mổ trâu. Một kiếm này muốn không trúng cũng khó.
Ai ngờ thế kiếm tới nửa đường, thân ảnh Nhiếp Phong đột nhiên dịch chuyển, nhẹ nhàng né qua đột kích, một kiếm này của Phong Thanh Ưng lại đâm vào không khí.
Phong Thanh Ưng đột nhiên biến sắc, một kiếm y tự phụ lại đâm vào không khí, không khỏi thẹn quá hóa giận, thầm nghĩ: “A, thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà thân pháp đã bậc này, thiên tư thật phi thường, phải lấy nhanh thắng nhanh mới được!”
Phong Thanh Ưng tâm vừa chuyển, kiếm trong tay liền hóa thành hình cánh cung, biến thành vô số kiếm hoa, tựa như đầy trời hoa vàng, chụp xuống Nhiếp Phong.
Phong Thanh Hòa một mặt đấu Quỷ Hổ, một mặt liếc nhìn phía Nhiếp Phong, nhưng càng xem càng kinh ngạc, thức này chính là thức nhanh nhất Phong Hoa kiếm pháp – “Hoa Vũ Kinh Phong”, xem ra đại ca lần này có ý ganh đua tốc độ cùng đứa bé này thật rồi.
Nhiếp Phong chỉ cảm thấy vạn điểm kiếm hoa đều đánh tới, hoa cả mắt, ngay đang cả bị thương cũng đề cao chân khí, thân hình vội chuyển, khó khăn né qua vùng kiếm hoa. Nhưng đây mới chỉ là màn dạo đầu nhiễu loạn kẻ địch, sâu trong lòng kiếm hoa, bỗng nhiên một thanh kim kiếm như kinh phong đâm thẳng vào đầu hổ trong tay nó.
Một kiếm này mới là chân chính Kinh Phong!
Đạo kinh phong này thế tới rất nhanh, khinh công Nhiếp Phong cũng không thể né tránh, Phong Thanh Ưng vốn muốn đoạt đầu hổ đả kích Quỷ Hổ, vốn không muốn đả thương đứa trẻ tay không tấc sắc này. Bởi vậy, Nhiếp Phong chỉ cần để hắn phá hủy đầu hổ thì bản thân sẽ không việc gì. Nhưng lúc này Nhiếp Phong lại nghĩ đến Quỷ Hổ, nếu mất cái đầu hổ này y sẽ đau buồn vô cùng, trong lòng nó cảm thấy bất nhẫn, lại không tin mình không cứu được đầu hổ này. Vì thế, Nhiếp Phong không dám chậm trễ, chân nhỏ chuyển gấp, thân hình nhanh chóng lui về sau, chỉ cần ra khỏi vòng kiếm thế của lão là có thể mượn thân né qua!
Ai ngờ một đạo kinh phong này cũng là chiêu nhanh nhất Phong Hoa kiếm pháp, gặp nhanh càng nhanh, trong chớp mắt hai người đã lui ra ngoài trượng, gặp một khối băng trơn nhẵn như gương. Nhiếp Phong trên người bị thương lúc này đã hết chống đỡ nổi, nhưng “Hoa vũ kinh phong” ở trên nền trơn nhẵn càng mau hơn, đột nhiên đã gần trong gang tấc!
Phong Thanh Ưng trong lòng mừng thầm, không ngờ “Hoa vũ kinh phong” lúc này thực như hổ mọc thêm cánh. Mắt thấy có thể đâm trúng đầu hổ, nhưng vì ở trên mặt băng trơn tuột nên chân hắn lảo đảo, kiếm thế đổi chiều hướng thẳng vào ngực Nhiếp Phong.
Phong Thanh Ưng cả kinh, hắn đường đường là môn chủ sao có thể đánh đứa bé này? Chỉ vì kiếm thế quá nhanh, ngay cả hắn cũng không dừng lại được, một kiếm này chắc chắn đâm vào ngực Nhiếp Phong!
Ngay lúc sinh tử tồn vong đó, một thân ảnh cực nhanh lao tới đẩy Nhiếp Phong ra xa ngoài trượng, kiếm thế kia đâm thẳng vào người kia, máu huyết văng khắp nơi!
Người tới cứu Nhiếp Phong chính là Quỷ Hổ! Chỉ thấy chuôi kiếm Phong Thanh Ưng đã đâm sâu vào trong ngực, xem ra đau đớn vô cùng nhưng hắn không hừ lấy một tiếng, quả là một người rắn rỏi!
Phong Thanh Ưng không ngờ một kiếm này lại đâm trúng Quỷ Hổ, trong lòng ngẩn ra. Quỷ Hổ nhân lúc hắn đang giật mình, hổ trảo đột nhiên vươn ra cầm lấy tay cầm kiếm của hắn, vận kình bẻ mạnh, vặn gãy cánh tay, Phong Thanh Ưng đau đớn hét lên thảm thiết. Quỷ Hổ thuận thế bồi thêm một chưởng, người và kiếm lập thức bay ra ngoài trượng, quay cuồng rên rỉ, đủ biết hắn không thể chịu đau đớn như Quỷ Hổ.
Nhưng Quỷ Hổ cũng không hơn gì, máu không ngừng theo miệng vết thương chảy xuống, ngực phập phồng liên tục, chứng tỏ bị thương rất sâu, Phong Thanh Ưng quay sang Phong Thanh Hòa nói: “Nhị đệ, muốn bắt hắn thì đây là cơ hội nghìn năm, mau lên!”
Nhưng Phong Thanh Hòa lại hoàn toàn không có phản ứng, đứng yên tại chỗ!
Ngay khoảnh khắc Phong Thanh Hòa ngây ngốc, một thân ảnh mang theo sát ý cùng ánh đao chợt lóe lên, đánh lén sau lưng Quỷ Hổ!
Quỷ Hổ chưa kịp hồi phục nên một đao này chém trúng lưng hắn, Quỷ Hổ xoay mặt vừa thấy người đánh lén hắn là Linh Ngọc, hai mắt thoáng hiện lên tia bi thương.
Nếu luận võ công thì Linh Ngọc không có tư cách động thủ, nhưng hắn lại thừa dịp thả câu. Hắn vẫn chưa có ý dừng lại, thừa thế nói: “Đại ca, ngươi xuống hoàng tuyền đừng có trách ta, chỉ e những chuyện ngươi làm trời đất cũng không dung!”
Là ai trời đất không dung đây? Quỷ Hổ không cãi lại, chỉ buồn bã cười khổ, Linh Ngọc đang muốn chém một đao nữa. Nhiếp Phong bèn cầm đầu hổ lên, không cần biết Quỷ Hổ có thể phản kháng hay không, dưới tình thế cấp bách bèn thôi động công lực toàn thân, hung hăng đá thẳng vào ngực Linh Ngọc, đá hắn bay ra xa!
Nhiếp Phong vội vàng xem thương thế Quỷ Hổ, chỉ thấy hắn mồ hôi đầm đìa, vết thương bị đao chém trên lưng đầy máu đen, liền biết trong đao Linh Ngọc có độc, hắn đến đây nhất định là muốn lấy mạng Quỷ Hổ. Nhiếp Phong bèn điểm mấy đại huyệt trên lưng Quỷ Hổ để ngăn độc tính lan tràn, rồi nói: “Thúc thúc, người đi được không?”
Quỷ Hổ không trả lời mà chỉ gật đầu, ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, tựa như lệ quỷ đang tố cáo với đất trời, giống như đang thôi động chân khí toàn thân, phút chốc cắp lấy Nhiếp Phong, kéo hắn biến mất trong gió tuyết.
Phong Thanh Hòa vẫn ngây ngốc đứng yên, Phong Thanh Ưng dưới đất hỏi: “Nhị đệ, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên thù giết cha rồi sao?”
Phong Thanh Hòa vẫn im lặng như trước, khóe miệng rỉ ra một đường tơ máu. Thì ra lúc nãy hắn đấu với Quỷ Hổ đã sớm ăn một trảo vào bụng, dù Quỷ Hổ hạ thủ lưu tình, không mất mạng nhưng cũng bị thương không thể đuổi theo.
Trong tuyết lớn như thế, ngoài Phong thị huynh đệ và Linh Ngọc còn có Kỷ Nhu đang nằm cách đó không xa.
Lệ đang từ đôi mắt sáng long lanh chảy ra, nhưng…
Người năm đó vì nàng gạt lệ, nay lại đang rời xa nàng…
Người đang khóc.
Gió tuyết triền miên.
Triền miên như nước mắt một người con gái si tình…
Ở trong gió tuyệt mịt mù.
Người và quỷ, còn biết hồn mình về đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...