Phủ đô đốc, trong chính sảnh.
Lục Trạch Vi khoanh tay nhìn ánh dương đang từ từ mọc lên phương xa, ánh mắt thăm thẳm không thể lường.
Với y mà nói, ba chữ kia cố nhiên là sấm sét, nhưng giữ tờ giấy kia đối với y kỳ thật cũng không hề có ý nghĩa gì lớn.
Ba chữ kia với y mà nói đã là quá đủ.
Nhưng đó đối với người khác mà nói, lại rất không đủ làm bằng chứng, chẳng qua là gân gà, có cũng bằng không mà thôi.
Nếu không phải bởi vì y là Lục Trạch Vi, nếu không phải y giỏi thơ họa, mà còn cực thiện bắt chước bút tích của người khác, trước kia từng lấy tài này giúp Thụy vương làm không ít đại sự.
Nếu không phải sau khi Lư Đông Ly bị ban chết, y đã cẩn thận xem xét tất cả thơ từ và công văn tấu chương Lư Đông Ly tự tay viết, quen thuộc nét chữ đến cơ hồ khắc cốt minh tâm, y cũng tuyệt đối không thể từ trong ba chữ này nhìn ra mối nghi kinh thiên động địa kia.
Khi y cầm tờ giấy nọ xem xét tường tận bút phong cấu tạo của ba chữ kia, trong lòng y đã âm thầm so đối vô số lần.
Một lần lại một lần, cuối cùng vẫn xác nhận, đây quả thật là bút tích của Lư Đông Ly.
Nhưng đổi thành bất cứ người nào khác, đều không thể chỉ bằng ba chữ này đi phán định bút tích, tùy tiện khẳng định, bởi vậy đó thật sự sẽ không phải là chứng cứ nghiêm trọng gì.
Đã như vậy, y ngại gì thành toàn cho thôn nữ nho nhỏ cực có dũng khí kia.
Đổi lại là người khác, bản thân y tin nhưng không cách nào thuyết phục người khác tin tưởng thì có ý nghĩa gì.
Nhưng y không phải người khác, y là Lục Trạch Vi.
Chuyện y muốn điều tra xác nhận, chẳng cần phải được sự đồng ý của người khác đầu tiên.
Mặt trời vừa lên, ánh dương màu vỏ quýt chiếu lên nền gạch than chì tại chính sảnh, nhuộm một tầng sắc ấm sáng ngời cho gian phòng nặng nề lành lạnh, trống trải vắng lặng này.
Lục Trạch Vi lại như không hề nhìn thấy.
Ngữ khí trầm thấp, tựa như đến từ u minh: “Đốt đèn!”
Ban ngày ban mặt, hai chữ “đốt đèn” không hiểu này, dẫn đến Cao Thành đứng hầu phía sau y run rẩy một hồi.
Mà trong hư không, có một thanh âm cũng đến từ hư vô đáp: “Vâng!”
Rất nhanh, đại môn trước sau phủ đô đốc Giang Lăng, từ từ lên mấy chiếc đèn mới thoạt nhìn có hơi bất đồng với những chiếc đèn ***g đỏ treo ban đầu.
Có một số chuyện vẫn truyền lưu, là sự thật.
Lục Trạch Vi quả thật có thân phận tương tự Ám hành Ngự sử.
Lục Trạch Vi quả thật tay nắm mật thám *** nhuệ nhất phủ Thụy vương trước kia.
Bất kể tại bất cứ thành thị nào, chỉ cần treo cao đèn hiệu, tất cả cựu thám của Thụy vương ở địa phương, sẽ lập tức đến nghe lệnh.
Sau khi đèn hiệu treo cao, Cao Thành ngay lập tức nhường ra một thư phòng lớn nhất trong phủ.
Mười mấy gian phòng, cả một khu vườn ngoài thư phòng được dẹp sạch.
Bao gồm hắn, tất cả người trong phủ, đều không cho phép tùy tiện tới gần một bước.
Trong thư phòng, Lục Trạch Vi bình tĩnh phát từng mệnh lệnh với tất cả những người quỳ mọp trước mặt.
“Thông báo thiên hạ các nơi, chú ý hai người.”
Lục Trạch Vi cẩn thận dặn dò dáng vẻ đặc thù của hai người mà y tập hợp được, đặc biệt giao cho, họ ra tay dư dả, chú trọng thoải mái, trong đó một người thân có tàn tật, nửa mù mà câm, thường dùng dược liệu đồ bổ.
“Tất cả những quan phòng thành tạp, khách *** tửu lâu các nơi, phàm là cầm công văn thông quan của Khúc Đạo Viễn hoặc Tiết Vĩnh Trạch, xuyên châu qua phủ hoặc vào khách *** ngủ trọ, nhất định phải nắm giữ hành tung.
Cho dù không có công văn, chỉ cần có người tướng mạo đặc thù tương tự, cũng phải lập tức nắm giữ ghi chép.”
“Điều tra tất cả những người kể chuyện và bình đàn từng truyền xướng truyền kỳ Hà Tú Thư ở bản địa, xem đoạn thư sớm nhất là từ đâu đến, người kể sớm nhất là ai, là ai bảo họ kể, người yêu cầu họ kể chuyện kia, lại là thông qua thế lực nào, quan hệ nào để liên hệ với họ?”
“Ta muốn biết Khúc Đạo Viễn là ai, y rất có tiền, rất hào phóng, mà còn thiện y đạo, vừa rời khỏi thành Giang Lăng không lâu, mà trước đó, y cùng với Hà Tú Thư, dọc đường đã trải qua…”
“Thay ta tra…”
“Ta muốn biết…”
Từng mệnh lệnh nhanh chóng phát ra, từng bóng dáng mau lẹ nhẹ nhàng, im lặng đến đi.
Đợi khi Lục Trạch Vi từ thư phòng ra đây, gặp lại Cao Thành, đã là lúc mặt trăng thay thế mặt trời, đêm khuya tĩnh lặng.
Vất vả một ngày một đêm, Lục Trạch Vi lại vẫn nằm trong trạng thái phấn khích, không thấy mỏi mệt, cũng không có ý định đi nghỉ ngơi.
Y thản nhiên giao cho Cao Thành: “Thời gian ta ra ngoài đã quá dài, cũng nên về kinh gặp Hoàng thượng rồi.”
Ngữ khí của y bình thản, Cao Thành lại có thể hiểu được tâm tình y cấp thiết muốn lập tức lên đường ngay, vội vàng gật đầu bảo vâng.
“Vâng, bây giờ tiểu nhân sẽ đi an bài xa giá, nhất định để tiên sinh về kinh bằng tốc độ nhanh nhất.”
Lục Trạch Vi gật đầu tán dương, ôn tồn nói: “Cao Thành, ngươi đến Giang Lăng, nháy mắt cũng hai ba năm rồi.
Rời khỏi Thánh thượng lâu như vậy, chắc hẳn là rất nhớ nhỉ.
Ta đoán, qua hai hôm, ngươi dâng một bản thỉnh cầu về kinh vấn an Thánh thượng một chút, có lẽ Thánh thượng tất sẽ chuẩn.”
Cao Thành cúi đầu ngoan ngoãn: “Vâng, tiểu nhân rất lâu không gặp Thánh thượng, quả thật cũng rất nhớ.”
“Lúc lên kinh, ngươi dẫn vợ chồng Hà Dũng theo đi.
Không chừng Hoàng thượng cũng sẽ thích nghe đoạn chuyện thú vị này đấy? Hà Dũng kia đã cứu ngươi, ngươi cũng thuận tiện dẫn họ lên kinh thành, mở mang tầm mắt, xem náo nhiệt đi.”
Cao Thành không hỏi nhiều một chữ, tất cung tất kính đáp một tiếng nữa: “Vâng, Lục tiên sinh đã bận tâm lo liệu cho họ như vậy, đây là họ có phúc bằng trời.”
Lục Trạch Vi mỉm cười.
Cao Thành này, mấy năm qua sống an nhàn sung sướng nhưng vẫn nhớ kỹ hắn là nô tài của chủ tử, cấp trên phân phó tất nhiên là làm được mà không chiết khấu một chút, chuyện không nên hỏi không nên biết, thì vĩnh viễn không có một chút lòng hiếu kỳ dư thừa.
Muốn vĩnh viễn giữ được phú quý an khang, sức mạnh của sự thông minh lanh lợi này, là nhất thiết không thể tiêu mòn mất.
Lục Trạch Vi chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mặt trời vừa ló dạng phương đông, giữa màn sương sớm lành lạnh, một cỗ xe ngựa liền quát mở cửa thành, gấp rút chạy về hướng kinh thành.
Dọc đường, xe ngựa qua trạm dịch đều không nghỉ chân, chỉ đổi ngựa đổi xa phu, một khắc không ngừng lao về kinh thành.
Màn xe đóng chặt, xa phu này thậm chí không biết ngồi bên trong rốt cuộc là nhân vật ra sao.
Lục Trạch Vi sau khi đến kinh thành, lại không lập tức tiến cung bái kiến Triệu vương, mà thoạt nhìn rất thong thả, ở lại trong trạch viện năm đó Thụy vương tặng y.
Mỗi ngày đều sẽ có những nhân vật đi lại vội vàng ra ra vào vào nhà y.
Mỗi ngày, y đều có hàng loạt công văn tình báo truyền đến từ các nơi trong cả nước cần phải duyệt đọc phán đoán phân tích.
Mãi đến nửa tháng sau, y mới một mình một thân vào cung cầu kiến.
Y một giới áo vải, lại được đãi ngộ cao quý hơn cả Tể tướng.
Thỉnh cầu gặp giá lập tức được cho phép, thái giám chưởng sự bên cạnh Triệu vương tự mình dẫn y, một mạch thông suốt không trở ngại, vào thẳng ngự thư phòng.
Ngự thư phòng to như vậy, chỉ có tân nhiệm Triệu vương kế vị mấy năm một mình khoan thai mà ngồi, không hề có một hạ nhân hầu hạ.
Mà cả thái giám chưởng sự dọc đường dẫn dắt Lục Trạch Vi sau khi y vào thư phòng, cũng nhanh chóng im tiếng rời khỏi, còn thuận tay đóng đại môn.
Lục Trạch Vi thể thức hóa hành lễ quân thần, Triệu vương đã mỉm cười xua tay: “Thôi thôi, không cần làm mấy cái lễ tiết vô nghĩa này.
Có đại sự gì, ngươi mau mau nói đi?”
Y ngưng mắt nhìn tri kỷ ngày cũ: “Về kinh đã hơn nửa tháng cũng chẳng vào cung một bước, nhưng chỗ ngươi bên kia cả ngày không thấy thanh nhàn, đến đến đi đi vô số người, trẫm đã đoán là có đại sự.
Nhưng ngươi đã không đến tìm trẫm, chắc hẳn thời cơ còn chưa chín muồi, trẫm cũng không đi quấy nhiễu ngươi.
Hôm nay ngươi đã đến đây, như vậy, sự tình hẳn là đã có manh mối.”
Một phen lời nói nhàn nhạt này, Triệu vương mắt kèm ý cười nói ra, ngữ khí ôn hòa thần kỳ.
Đối mặt với quân vương hỏi ý, Lục Trạch Vi thần sắc bình yên.
Nhất cử nhất động của y đều dưới sự giám thị của Triệu vương, việc này y đã sớm biết.
Triệu vương lòng nghi ngờ nặng, có thể đến bây giờ còn tin tưởng y, còn không hạn chế quyền hạn tự do của y, đây đã là cực hạn của cựu tình nhiều năm.
Bỗng dưng trong lòng thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, thanh âm yên ổn mà đem tin tức kinh thiên kia báo cho quân vương của y: “Bệ hạ, Lư Đông Ly chưa chết.”
Vẻ tươi cười trên mặt Triệu vương đột nhiên cứng lại, lặng một lúc mới lắc đầu cực chậm cực chậm: “Không có khả năng!”
Lục Trạch Vi cũng không đợi Triệu vương bảo y bình thân, đã thoải mái đứng lên, không quỳ nữa, mà là đứng phía trước Triệu vương, giảng thuật tỉ mỉ tiền căn hậu quả.
Triệu vương vẫn trầm mặt nghe, rất lâu sau mới nói: “Chỉ bằng ba chữ?” Y nhìn chằm chằm thuộc hạ tín nhiệm nhất ngày xưa: “Chỉ bằng ba chữ, ngươi có thể kết luận?”
Dưới ánh mắt khá đủ uy áp của Triệu vương, Lục Trạch Vi vẫn gật đầu: “Bệ hạ, thần có thể.”
Triệu vương nhìn y chằm chằm không thôi: “Trẫm biết ngươi từng lợi dụng hết thảy thủ đoạn, thời gian dài thu thập tất cả thư từ, văn chương, công văn của Lư Đông Ly, nghiên cứu văn tự của y.
Nhưng trẫm chưa bao giờ hỏi ngươi, vì sao… ngươi phải lãng phí nhiều thời gian và *** lực như vậy trên một người chết.”
Lục Trạch Vi thu mắt cúi mi, có một số tâm sự, chung quy chỉ có thể là tâm sự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...