“Ngươi phải hiểu, ta là vì tốt cho y.” Phương Khinh Trần ngữ khí lạnh băng không gợn sóng: “Y từng là Hoàng đế, lại điên đến nước này, hơn nữa đã không thể tỉnh lại, đã như vậy, cần gì còn phải để y tiếp tục xấu mặt chịu nhục trước mặt thế nhân?”
Tần Húc Phi khe khẽ lắc đầu: “Ngươi cảm thấy như vậy là tốt nhất, y lại chắc gì, ngươi tự cho là vì tốt cho y, nhưng ngươi có từng chân chính nghĩ tới, y muốn lại là cái gì?”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Đừng nói với ta, nếu là Liễu Hằng điên, ngươi sẽ không chọn giết y.”
Tần Húc Phi bình tĩnh đáp: “Ta sẽ! Nhưng đây là bởi vì Liễu Hằng là bằng hữu của ta, ta hiểu rõ lòng y! Ta biết, với y mà nói, sống như vậy nhất định còn khuất nhục hơn cả chết.
Y sẽ không nguyện ý! Thế nhưng người này không phải Liễu Hằng…” Y nhìn chằm chằm Phương Khinh Trần: “Ngươi có lẽ là người quan tâm y nhất, nhưng mà ngươi thật sự hiểu rõ y sao? Nếu y có thể lựa chọn, y thật sự tình nguyện đi chết sao?”
Phương Khinh Trần lẳng lặng ngưng mắt nhìn thiếu niên ánh mắt vẫn trống rỗng chết lặng trên giường kia… Thiếu niên yếu đuối, gặp chuyện luôn sẽ trốn sau lưng y này, vĩnh viễn không có sự kiêu ngạo và cương liệt như Liễu Hằng hoặc Tần Húc Phi.
“Ngươi nói đúng, ta quả thật không có quyền lực quyết định thay người khác, nhưng mà, Sở Nhược Hồng có thể tiếp tục sống như cái xác không hồn như vậy, ta lại không thể chịu đựng…”
Phương Khinh Trần thậm chí đã không còn dùng thái thượng hoàng để tôn xưng Sở Nhược Hồng, mà Tần Húc Phi cũng không hề phản đối với việc y gọi thẳng tên Sở Nhược Hồng.
Bởi vì Phương Khinh Trần đã ngẩng đầu, minh thần lệ liệt điên cuồng, bao nhiêu tình cảm kịch liệt kích động, như ngựa hoang mất cương nhảy chồm lên, gầm gừ gào thét!
“Ta không thể chịu được, không thể chịu được y vĩnh viễn sống như người chết! Ta muốn giết y, đích xác không phải vì thay y bảo tồn tôn nghiêm, ta muốn giết y, chẳng qua là vì chính ta!”
Trong nháy mắt này, Tần Húc Phi vậy mà cũng cảm thấy sợ!
Y hờ hững đứng trước người y từng lấy sinh mệnh yêu quý bảo hộ, lạnh lùng thảo luận sinh tử của hắn.
Đối mặt với cường địch lớn nhất tại Sở quốc, y nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, cũng không hề cố kỵ!
Tần Húc Phi lẳng lặng ngưng mắt nhìn y.
Một cơn phẫn nộ và bi thương sâu sắc bỗng nhiên cùng nhau tuôn lên trong lòng.
“Sớm biết hôm nay, lúc trước hà tất!”
“Đã đến hôm nay, còn bàn gì lúc trước.” Phương Khinh Trần cười lạnh băng: “Hết thảy lúc trước, cũng đều bởi vì phong thư ly gián kia của ngươi tạo thành, hiện tại ngươi lại có tư cách gì mà nói mát.”
Tần Húc Phi lắc đầu cực chậm cực chậm, từ kẽ răng gạt ra mấy chữ: “Hủy y, là ta… hay là ngươi!”
Cơ hồ là trong giây lát, Phương Khinh Trần liền bình tĩnh lại, tất cả kịch liệt đều hóa thành băng hàn.
Thanh âm của y bình tĩnh thần kỳ: “Vương gia đang nói gì?”
Trong nháy mắt, khí cơ của Phương Khinh Trần đã khóa chặt Tần Húc Phi.
Tần Húc Phi cảm giác được rõ ràng, hiện tại bất cứ động tác gì của y, đều có thể đưa tới công kích như cuồng phong bão táp.
Y cười khổ, nhưng không lùi bước.
“Lúc trước, ngươi có từng thật sự bị người Ma giáo trói đi.
Kim điện moi tim, thật sự chỉ là một tử sĩ lâm thời chui ra sao!”
Nếu nói chuyện này vốn chỉ là phỏng đoán không hề có chứng cứ xác thực của bản thân y, thế thì hiện tại phản ứng của Phương Khinh Trần đã cho y chứng minh lớn nhất.
Y cũng không hề nguyện ý bị giết người diệt khẩu, chôn theo tên điên Sở Nhược Hồng này thật sự là thập phần không đáng.
Nhưng giờ này khắc này, y đã không có lựa chọn nào khác.
Phương Khinh Trần ngưng mắt nhìn Tần Húc Phi, bình tĩnh lặp lại một lần: “Vương gia đang nói gì.”
Sớm từ lúc trước khi bắt được Liễu Hằng, Phương Khinh Trần đã cảm giác ra hai người này có ngờ vực đối với chuyện giữa y và Sở Nhược Hồng.
Nhưng y chưa hề vì thế mà lo lắng.
Dưới tình huống đối địch lẫn nhau, loại ngờ vực không có bằng chứng này, cho dù họ nói ra, cũng sẽ chỉ bị cho là phỉ báng.
Nhưng mà y lại không ngờ được, Tần Húc Phi sẽ lấy thân vượt hiểm, quả quyết hỏi y một câu này.
Dưới sự ép hỏi của y, Tần Húc Phi thở dài một tiếng: “Ngươi giải thích tuy rằng rất tốt, nhưng chưa hẳn thiên y vô phùng.
Chỉ là thuộc hạ của ngươi với ngươi kính ý quá sâu, mà bách tính Sở quốc cũng đang chờ mong ngươi làm cho thiên hạ thái bình.
Họ đều rất cần ngươi, cho nên trong đáy lòng sẽ không muốn hoài nghi lời ngươi nói mà thôi.
Nhưng ta thì bất đồng.”
Khi nói chuyện, y đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt Phương Khinh Trần: “Ngươi là địch nhân lớn nhất của ta, cho nên tài trí của ngươi, năng lực của ngươi, ta nhìn càng rõ hơn bất cứ ai.
Ta căn bản không tin, giáo chủ Ma giáo, phái một thủ hạ, là có thể nhân lúc ngươi không đề phòng mà ám toán được.
Ta cũng không tin, có người nào, có thể dưới tình huống không thật sự thương tổn ngươi, còn có thể vây ngươi mấy năm trời.
Ta càng không tin, giáo chủ Ma giáo, có thể cầm tù trường kỳ nhân vật quan trọng như ngươi, giấu sự tình mà một chút tiếng gió cũng không lộ.”
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng có tính áp bức của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi lại vẫn lộ ra nụ cười tự tin và trào phúng: “Về phần nói là dùng tử sĩ Ma giáo giả mạo ngươi… A, ngươi ta đều không phải thư sinh, dị thuật giang hồ, ngươi hiểu rõ, ta cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
Thuật dịch dung? Dịch dung thành một người mọi người đều không quen còn thôi, muốn dịch dung thành một người mọi người quen thuộc, mà lại không bị nhìn thấu, là một ngày hai ngày có thể làm được sao? Sở Nhược Hồng và ngươi quen thuộc như vậy, chỉ bằng một tử sĩ lâm thời phái tới, có thể giả giống như đúc, ngôn hành cử chỉ không mảy may sơ hở, dễ dàng giấu giếm được y như thế?”
Tần Húc Phi thản nhiên nói: “Ta từng phái người đi tiếp xúc chư vương Ma giáo, hỏi thăm việc này.
Chư vương đều không chịu trả lời chính diện.
Nhưng trong lúc hữu ý vô ý đã để lộ ra tin tức là, họ chưa bao giờ nghe nói giáo chủ làm chuyện này.
Hơn nữa bằng sự hiểu biết của họ với giáo chủ, cũng tin chắc giáo chủ ban đầu của họ, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Lời của nhân vật Ma giáo tuy rằng không thể được thiên hạ chọn tin, lại đủ để xác minh hoài nghi của ta.”
Phương Khinh Trần đã thu hồi mũi nhọn toàn thân, lại nhàn nhã khoan thai: “Theo cách nói của Vương gia, chân tướng nên là như thế nào?”
Tần Húc Phi cúi đầu nhìn nhìn Sở Nhược Hồng ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn trí thân ngoài sự kia: “Tử sĩ kia, phải là thế thân ngươi huấn luyện từ sớm.
Chỉ có dày công chọn lựa người diện mạo vóc dáng cực kỳ tương tự ngươi, lại lệnh người này thời gian dài bắt chước ngôn hành của ngươi, mới có thể gạt được mọi người.
Ngươi lúc ấy bí mật dạy thế thân, có lẽ chỉ bởi vì quyền cao chức trọng, thấy được ngày khác chung quy sẽ có họa khó lường, cho nên lưu lại đường lui cho mình.
Nhưng cuối cùng, lại bởi vì phẫn nộ bất bình, mà dùng hắn để chém đứt liên hệ của ngươi và Sở Nhược Hồng.”
Phương Khinh Trần hơi thở dài.
Tần Húc Phi lại có thể đoán được đến bước này.
Kỳ thật y chưa từng tham vọng cách nói của mình có thể giấu giếm được mọi người trong thiên hạ.
Chỉ cần y có thể làm cho những người có điều hoài nghi với y đều không dám nghĩ sâu, không dám truy cứu là đủ.
Trong thiên hạ, có thể giáp mặt chất vấn y như vậy, sợ là chỉ có mình Tần Húc Phi.
Chỉ có y mới có đủ thân phận đến hỏi mình, chỉ có y mới có đảm thức dũng khí đến hỏi mình như vậy, cũng chỉ có y, mới có đủ lực lượng, đối kháng phẫn nộ và sát khí của mình.
Nhưng mà… Ngươi làm gì ta? Tần Húc Phi thân phận xấu hổ, cho nên Phương Khinh Trần có thể không sợ hãi gì.
“Vô luận ngươi tin hay không…” Thanh âm của Tần Húc Phi càng kém lưu loát, chần chừ vài lần, mới nói hết lời: “Ta không thể không hoài nghi ngươi, bởi vì các loại chứng cứ đều đang nói cho ta biết, Phương Khinh Trần ngươi không phải trung thần chống trời trong mắt mọi người kia.
Nhưng trong tư tâm ta lại vẫn khâm phục ngươi, cho nên vẫn càng muốn tin tưởng, ngươi kỳ thật là một anh hùng quang minh lỗi lạc.” Tần Húc Phi cười khổ: “Thế nhưng sau khi ngươi nhập kinh, những việc ngươi làm với Sở Nhược Hồng này, khiến ta rốt cuộc không thể lừa mình dối người.
Ngươi cực đoan tùy hứng, cuồng vọng càn rỡ, không chịu thừa nhận sỉ nhục, chỉ cần là không hoàn mỹ, ngươi sẽ tình nguyện lựa chọn hủy diệt.”
Có một nháy mắt như vậy, Phương Khinh Trần có ảo giác vị trước mắt này là đến từ Tiểu Lâu, hoặc là từng đi Tiểu Lâu nghe lén vách tường.
Y nhướng mày, hỏi lại: “Chuyện ta làm với y, cực đoan tùy hứng?”
“Ngươi biết rõ sẽ kích thích y, lại cưỡng ép cởi đồ kiểm tra thương tích, thậm chí hai lần cướp đi bạch cốt trong tay y.
Loại hành vi này, cố nhiên đủ thấy sự quan tâm và đau lòng của ngươi, nhưng… Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, một trung thần, đối mặt với quân vương điên khùng, nên là phản ứng này sao? Trong loại đau lòng đó, bao hàm quá nhiều phẫn nộ.
Mà lần này ngươi lấy tà thuật liều lĩnh trị liệu cho y, lại tính là gì? Ngươi biết rõ có thể thất bại, ngươi cũng biết rõ, nếu thất bại, ngươi và y chẳng ai sống được.”
Tần Húc Phi trong lòng hậm hực khôn kể.
Y vẫn biết Phương Khinh Trần tùy hứng cực đoan, nhưng mãi đến hôm nay, đi vào Cam Ninh điện, y mới hiểu được sự điên cuồng kịch liệt, bất chấp tất cả của Phương Khinh Trần đã đến trình độ nào.
“Ngươi thực hiện có từng giao lại bất cứ điều gì? Ngươi có từng có bất cứ chuẩn bị bổ cứu chu toàn nào? Ngươi hoàn toàn không cân nhắc, nếu hai ngươi bỗng nhiên bạo tử, Sở quốc chẳng dễ dàng gì yên ổn, lại sẽ có phong vân kích biến thế nào.
Phương Khinh Trần trung tâm nhân ái, vì nước vì dân kia, sao có thể làm chuyện vô trách nhiệm như vậy!”
Tần Húc Phi đã không thể kiềm nén sự phẫn nộ trong ngôn từ: “Ngươi nói cho ta biết, sau khi giết y, ngươi định làm thế nào? Ngươi đã chuẩn bị khắc phục hậu quả, hay là định phủi tay bỏ đi? Ngươi về đây là vì cứu y, hiện tại ngươi cũng đã xác định không thể cứu tỉnh y.
Nhưng ngươi đã cuốn tất cả mọi người vào, ngươi còn có quyền lực gì mà rời đi!”
Phương Khinh Trần không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn Sở Nhược Hồng.
Chưa từng nghĩ đến, tại thế gian này, người đầu tiên nhìn thấu tính tình tâm tính của mình, lại là y.
Lại là tên ở nơi bên ngoài chiến trường, dường như luôn đặc biệt thành thật hiền hậu, dễ dàng lừa gạt này.
Nơi họ ngả bài trắng trợn như vậy, lại là trước mặt Sở Nhược Hồng.
Mà Sở Nhược Hồng, nghe người phân thuyết tỉ mỉ trường kỳ biến kinh thiên năm ấy, lại chỉ trống rỗng, ngơ ngác, trí thân ngoài sự, nghe mà không thấy.
Tần Húc Phi lẳng lặng nhìn y cúi đầu ngóng nhìn, nhìn khuôn mặt nghiêng của y kia đột nhiên hơi tịch mịch.
Từ đầu đến cuối, Phương Khinh Trần chưa từng biểu lộ một chút yếu đuối áy náy kinh hoảng hoặc là thống khổ.
Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng Tần Húc Phi vẫn bi thương đến đau buốt, một lần nữa thì thào than thở: “Sớm biết hôm nay, lúc trước hà tất!”
Phương Khinh Trần hơi nhếch khóe môi, cười lạnh giá: “Ngươi là trung thần hiếu tử, anh hùng hiệp nghĩa, tự nhiên sẽ không hiểu được loại tiểu nhân ta đây.”
Tần Húc Phi chầm chậm lắc đầu: “Ngươi sai rồi, Phương Khinh Trần, ta hiểu được.”
Phương Khinh Trần đầu cũng không ngẩng, chỉ hừ một tiếng nhàn nhạt đầy chế nhạo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...