Yên Lẫm nhíu mày, rốt cuộc thở dài: “Dung tướng, Tịnh Viên nói hết với ngươi rồi à?”
Dung Khiêm cười nói: “Y không hề yêu cầu ta làm gì, chỉ thuật lại đúng sự thật đối thoại của các ngươi, kỳ thực y…”
“Y biết ngươi nghe ta suy nghĩ cho ngươi như thế, tất nhiên sẽ càng thêm cảm động, y… đã dùng tâm cơ.
Nhưng…” Yên Lẫm thoáng phiền não thoáng bất đắc dĩ mà lắc đầu, vẻ mặt lại rất trịnh trọng.
“Nhưng y, cũng chỉ vì tốt cho ta, cho Yên quốc, Dung tướng, ngươi… chớ nên trách y?”
Dung Khiêm nén cười, nhẹ nhàng cốc đầu y một cái: “Y là người lỗi lạc, cho dù khắc ý muốn đả động ta, cũng không hề dùng thủ đoạn gì.
Y có thể suy nghĩ cho ngươi, mưu tính giúp ngươi, ta cao hứng thay ngươi còn không kịp, tại sao còn phải trách y?”
Yên Lẫm buồn bã không nói gì.
Sử Tịnh Viên là cố ý, cố ý đi gặp Dung Khiêm trước một bước, cố ý thuật lại toàn bộ đối thoại của họ, cố ý an bài Dung Khiêm ở đây chờ y.
Hy vọng trong buổi đêm u tĩnh này, chờ đợi trong khoảng thời gian dài, Dung Khiêm có thể chậm rãi ngẫm nghĩ rất nhiều chuyện, cũng hy vọng tình cảnh đẹp đẽ như thế, vào khoảnh khắc gặp lại kia, tình hoài ôn nhu này có thể đả động tâm tư Dung Khiêm.
Sử Tịnh Viên muốn Dung Khiêm làm nhiều chuyện hơn cho y, bởi vì Sử Tịnh Viên đang bất bình thay y.
Bởi vì Sử Tịnh Viên là người duy nhất ngoại trừ Yên Lẫm, có thể đã đoán được thân phận chân thật của Dung Khiêm.
Năm đó chuyện phái người tra xét Tiểu Lâu, là Sử Tịnh Viên phụ trách, sau đó lại bỗng nhiên cải biến chủ ý, cũng để Sử Tịnh Viên đi làm.
Việc này thuộc nhiệm vụ cực bí mật, biến chuyển trong đó chỉ có Sử Tịnh Viên và Yên Lẫm biết rõ.
Trừ họ, cả Yên quốc bao quát Phong Trường Thanh, đều không rõ nội tình lắm.
Sử Tịnh Viên xưa nay biết Yên Lẫm không phải quân chủ sớm nắng chiều mưa, cũng từng truy hỏi Yên Lẫm tại sao bỗng nhiên cải biến tâm ý, song Yên Lẫm lại né tránh không đáp.
Y không phải người ngu, bằng sự tín nhiệm của Yên Lẫm với y, lại không chịu trả lời, còn có thể là nguyên nhân gì nữa?
Y biết, là sau khi Dung Khiêm thương khỏi trở về, Yên Lẫm mới bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Nhưng sau khi Dung Khiêm thương khỏi trở về, sự tình trọng đại như vậy phát sinh, Yên Lẫm sao còn có thể có tâm tình, đi cân nhắc Tiểu Lâu ngoài vạn dặm?
Yên Lẫm đã có thể xác định Dung Khiêm là người trong Tiểu Lâu, mà Sử Tịnh Viên tuy rằng không thể xác định như vậy, nhưng cũng có bảy tám phần nắm chắc.
Người từ Tiểu Lâu ra, cho dù không phải thần tiên, cũng tuyệt không phải phàm nhân bình thường.
Sử Tịnh Viên ngoài kinh ngạc, còn có chút bất bình cho Yên Lẫm.
Y là người gần Yên Lẫm nhất, cho nên sự thống khổ của Yên Lẫm, y nhìn thấy rõ ràng nhất.
Lúc còn là hài đồng, thống khổ vì bị vứt bỏ, giãy giụa từng chút.
Muốn được về một chút quan tâm, một tia bảo vệ tuyệt vọng.
Năm này qua năm khác, bầu bạn bằng hữu chậm rãi lớn lên, nhìn y đem một trái tim nóng hổi, dần dần giày vò thành băng.
Nhiều năm về sau, y biết khổ tâm trù tính của Dung tướng, cũng từng động dung, cũng từng thở dài.
Nhưng nếu như ngươi không phải phàm nhân, nếu như ngươi có sự thần thông phi phàm, tại sao còn phải lựa chọn phương thức tổn thương người như thế, để buộc y trưởng thành.
Trên pháp trường ra tay cứu giúp, sau khi Dung Khiêm cùng bệ hạ mật đàm, liền phiêu nhiên rời đi.
Lại là mấy năm chia lìa, lại là mấy năm tư niệm, lại là mấy năm người sống như chết kiên trì và gian khổ.
Y từng nhìn khuôn mặt Yên Lẫm không hề có sức sống, y từng nghe Yên Lẫm tuyệt vọng hối hận mà nói mớ, y biết những năm tháng ấy Yên Lẫm phải vượt qua thế nào.
Sau đó, y biết Dung Khiêm tuyệt tình rời đi, là bởi vì đã bị phản phệ, trong lúc hấp hối, không đành lòng một khi chết đi, làm Yên Lẫm thương tâm vì mình.
Khi tra biết Dung Khiêm mấy năm đó giãy giụa như thế nào, lấy thân thể tàn khuyết cười nhìn nhân sinh như thế nào, y vừa cảm động vừa khâm phục.
Nhưng mà, hóa ra Dung Khiêm lại không phải phàm nhân, hóa ra sau lưng Dung Khiêm lại có lực lượng cường đại như thế, đau thương và tàn tật khủng bố như vậy, nháy mắt là có thể biến mất vô tung.
Đã như vậy, hết thảy từng làm y cảm động bội phục tột cùng ấy, tính là gì? Đã như vậy, tất cả thống khổ hối hận của Yên Lẫm, lại tính là gì? Sau khi gặp lại, Yên Lẫm cẩn thận từng li, Yên Lẫm hổ thẹn trong lòng, Yên Lẫm canh cánh trong lòng không thể buông, cả y nhìn cũng thấy thê lương.
Mà Dung tướng, ngươi trơ mắt nhìn Yên Lẫm tự khổ, tại sao không thể cho Yên Lẫm biết, cánh tay ngươi có thể mọc lại, tại sao không thể hóa giải khúc mắc lớn nhất trong lòng Yên Lẫm.
Rồi còn biến cố kinh thiên sau khi trường săn tương cứu kia…
Sử Tịnh Viên vĩnh viễn không quên, lần ấy, Yên Lẫm cơ hồ đã hủy hoại mình.
Vĩnh viễn không quên bằng hữu tuyệt vọng điên cuồng đến sụp đổ kia, vĩnh viễn không quên tóc đen bạc trắng đêm hôm đó.
Mà hết thảy những điều này, chỉ vì một thân thương tích kỳ thật chỉ cần về Tiểu Lâu là có thể rất nhanh chóng chữa khỏi sao?
Chân tướng như vậy, khiến người chỉ biết thở dài.
Sử Tịnh Viên không phải người cực đoan cố chấp, y cũng nguyện ý đi thiết tưởng Dung Khiêm có khó xử, có bất đắc dĩ, nhưng mà y không thể nào hoàn toàn không oán.
Mỗi khi hồi tưởng chuyện cũ là y luôn muốn Dung Khiêm có thể làm tốt hơn một chút, chí ít đừng để Yên Lẫm chịu nhiều tra tấn như vậy, luôn hy vọng Dung Khiêm có thể làm nhiều hơn một chút, Tiểu Lâu đã thần thông như thế, vậy thì bệnh mất ngủ mãi đến giờ còn chưa thể hoàn toàn chữa khỏi của Yên Lẫm, cùng mái tóc tuổi trẻ sớm bạc và cổ họng không thể kêu lớn nữa, tại sao thủy chung không thể được trị liệu?
Vì Yên Lẫm, vì Yên quốc, Sử Tịnh Viên tự cảm thấy đã nhìn thấu chân tướng, luôn hy vọng Dung Khiêm có thể làm nhiều hơn.
Bất kể là đề nghị với Yên Lẫm chuyện ám sát Tần Húc Phi, hay đột nhiên nhắc tới công trình thủy lợi Sở Giang, nói cho cùng đều là một loại thăm dò.
Mà thản nhiên nói rõ với Dung Khiêm chân tướng việc Yên Lẫm phiền não, cũng là một loại thăm dò khác.
Chỉ cần để quốc gia có thể cường thịnh hơn, chỉ cần có thể cho bách tính bớt chịu nỗi khổ lũ lụt, đã có một lực lượng cường đại có thể đơn giản đạt tới mục đích, vì sao còn phải trắc trở phiền nhiễu, phí vô số thời gian tâm lực, để quốc gia phải chịu gánh nặng lớn hơn, để bách tính tiếp tục năm này qua năm khác, lo lắng hãi hùng?
Y bất mãn với Dung Khiêm, nhưng cũng vẫn tôn kính, y chưa hề quên những công tích của Dung Khiêm với Yên quốc kia, và những bảo vệ với Yên Lẫm ấy.
Cho nên chỉ có thể như vậy, hàm súc nhắc nhở Yên Lẫm, tỏ thái độ với Dung Khiêm.
Chuyện vô lý hơn thì y không làm được.
Chỉ tỏ ý nhỏ nhặt như vậy là đủ rồi, Yên Lẫm và Dung Khiêm có thể lập tức hiểu được.
Thái độ của Dung Khiêm với Sử Tịnh Viên trái lại không để bụng lắm.
Một thần tử trung thành, muốn tranh thủ cho quốc gia mình nhiều hơn, vốn là việc đương nhiên, huống chi Sử Tịnh Viên cũng chưa hề làm việc quá giới hạn hơn, chỉ là…
Y khẽ thở dài một tiếng: “Ta sẽ không đi giết Tần Húc Phi, chuyện Sở Giang, ta cũng không giúp được ngươi.”
Cho dù Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần hoàn toàn không liên can, y cũng sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ ám sát này.
Thị phi đúng sai, y tự có quan điểm và lựa chọn của mình.
Cho dù là vì Yên Lẫm, có một số thứ, y cũng sẽ không thay đổi, không chịu thỏa hiệp.
Về phần Sở Giang… Muốn dùng lực lượng Tiểu Lâu, vượt qua ngàn vạn dặm, đổi thế dòng chảy, với tình trạng Tiểu Lâu hiện tại, thật sự là nằm mơ.
Huống hồ cho dù lực lượng Tiểu Lâu chưa hề bị suy yếu, Dung Khiêm cũng không tán đồng dùng “thần lực” như vậy để giải quyết vấn đề.
Ngàn vạn năm qua, nhân loại đều là như vậy, từ trong gian khổ lĩnh ngộ lực lượng, từ trong kiên trì học được kỹ xảo.
Trong từng giọt mồ hôi và máu, trong những năm tháng đằng đẵng, học được đủ loại kinh nghiệm và tri thức, cũng dũng cảm lấy lực lượng phàm nhân vì cuộc sống tốt hơn mà đi đọ sức với tự nhiên.
Nếu tùy tiện can thiệp, đó không phải trợ người, trái lại đã hại người.
“Ta biết.” Yên Lẫm gật đầu.
“Chuyện Tần Húc Phi, bất kể có Phương Khinh Trần hay không, ngươi đều không làm.
Điều này trái với nguyên tắc của ngươi.
Mà việc Sở Giang, càng vốn nên như vậy.
Thế gian này, mọi việc đều nên dựa vào đôi tay mình cố gắng thực hiện trước, há có đạo lý hở ra cầu thần bái phật, trừ dập đầu thì chẳng chịu làm gì.
Chuyện Tịnh Viên, ta sẽ nói chuyện với y.
Dung tướng ngươi đừng so đo với y.”
Người chí trọng trong lòng y tuy là Dung Khiêm, nhưng y tuyệt không phải bạo quân người khác nói xấu người mình để ý một câu là nhảy dựng lên muốn đánh muốn giết.
Y quan tâm Dung Khiêm hơn nữa, cũng sẽ đồng dạng tận lực bảo hộ yêu quý bằng hữu của mình.
Cho dù bằng hữu này có phán đoán sai lầm, làm chuyện không thỏa đáng lắm, điều đầu tiên y nghĩ đến cũng không phải tức giận vì bị mạo phạm, mà là làm sao hóa giải hiểu lầm, làm sao bảo hộ những người quan trọng này tốt hơn.
Thấy y như thế, Dung Khiêm càng thêm vui mừng, tươi cười vui vẻ: “Y một phen tâm ý đối đãi ngươi, ta so đo gì.
Ta chỉ rất cao hứng vì ngươi chưa từng trách móc ta.”
Yên Lẫm chỉ ngưng mắt nhìn Dung Khiêm, kế đó cười khe khẽ.
Kỳ thật, nếu là rất lâu trước kia, Yên Lẫm bốc đồng, cố chấp, cứ yêu cầu người mình để ý vĩnh viễn toàn tâm toàn ý với mình, vừa bị lạnh nhạt là sinh oán hận kia sẽ phải oán trách.
Chỉ là, ngần ấy năm qua, bởi vì một lần lại một lần tự cho là đúng, mà phải chịu một lần lại một lần đả kích, trong thống khổ giày vò từ từ rụng kén thành bướm, mới chậm rãi có lòng dạ rộng rãi, mới học được mọi việc không nên chỉ đứng ở góc độ của mình đi nhìn đi nghĩ.
Mà Sử Tịnh Viên, dù sao cũng không thể hiểu rõ như bản thân y, đau đớn như vậy là khắc sâu như thế nào, tuyệt vọng như thế nào.
Vĩnh viễn nhớ rõ, một tiếng kêu thảm vang lên sâu trong linh hồn kia khi Dung Khiêm trước mặt y một tay bẻ gãy cánh tay.
Vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi từ trường săn về cung, trông bên cạnh Dung tướng, chỉ cảm thấy từ thân đến tâm, bi thương vỡ nát thành tro bụi.
Biết Dung Khiêm có lẽ không phải phàm nhân, Sử Tịnh Viên sẽ nghĩ, thì ra thương của ngươi đều có thể chữa khỏi, Yên Lẫm nghĩ lại là, may mà thương của ngươi có thể chữa khỏi.
Sử Tịnh Viên nhìn thấy nỗi đau của Yên Lẫm, cho nên bất bình vì y.
Yên Lẫm lại bởi vì đau quá sâu, quá khổ, cho nên vừa thấy chuyển cơ, căn bản chẳng còn lòng dạ so đo chuyện gì, y lấy một loại tâm tư cực độ cảm ơn để tiếp nhận hết thảy.
May mà Dung tướng có thần thông như thế, những chuyện ta làm sai đó, mới có cơ hội vãn hồi.
May mà Dung tướng có thể khôi phục như xưa, cho nên ta mới không cần vĩnh viễn bị xấu hổ tra tấn, lại còn phải ở trước mặt Dung tướng, vờ như không hề để ý.
Bởi vì bị thương quá nặng, bởi vì quá rõ loại đau đớn khắc cốt minh tâm này sâu nhường nào, cho nên y tuyệt không mặc mình đi phạm loại sai lầm đó nữa.
Bởi vì là Dung Khiêm, làm cho y dần dần học được rộng rãi khoan dung, cho nên không bao giờ biết đi so đo nữa.
Có lẽ chuyện Dung Khiêm làm cho y, không hề hoàn mỹ nhất, nhưng y biết trên đời này, chẳng ai làm được cho y nhiều hơn Dung Khiêm.
Chẳng lẽ bởi vì Dung Khiêm không phải phàm nhân là hết thảy đã bỏ ra này không đáng một xu sao?
Y vĩnh viễn nhớ rõ sự vân đạm phong khinh của Dung Khiêm khi cụt tay, y vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi phố dài gặp lại, Dung Khiêm nén chịu sự suy yếu và đau đớn của thân thể, ở trước mặt y che giấu không lộ dấu vết như thế nào, chỉ vì không để y áy náy hơn.
Y vĩnh viễn nhớ rõ, sau trường săn kinh biến, Dung Khiêm không thời khắc nào không bị sự giày vò chưa từng ngừng kia tra tấn, lại vẫn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y, nói cười thong dong khuyên y như thế nào.
Đúng vậy, Dung tướng có lẽ xuất thân Tiểu Lâu, Tiểu Lâu có y thuật thần kỳ, hoặc nói là tiên thuật, có thể làm người chết sống lại xương trắng sinh thịt.
Nhưng chẳng lẽ bởi vậy mà những máu tươi chảy xuôi vì y, gân cốt gãy đứt vì y đó, sẽ không phải là tra tấn nữa, không còn đau đớn nữa sao?
Yên Lẫm cứ cảm thấy, nhiều năm trước, người lãnh tâm lãnh tình, hạ lệnh lăng trì kia, tàn nhẫn ác độc không bằng cầm thú, mà y hiện tại, tuyệt đối không thể mặc mình sa đọa đến nông nỗi lấy oán trả ơn, vô liêm sỉ như thế nữa.
Bởi vì biết mất đi là một loại đau đớn cắt vụn linh hồn, cắt vụn thân tâm như thế nào, mới minh bạch, có thể một lần nữa được về, là một loại may mắn như thế nào.
Y không biết phải oán, y không nhớ phải trách, y hoàn toàn không quan tâm, Dung Khiêm rốt cuộc là ai, Tiểu Lâu rốt cuộc có lực lượng gì, chỉ cần lực lượng này có thể chữa khỏi cho Dung Khiêm, chuyện khác, còn gì cần phải để bụng?
Thật tốt, lực lượng này, có thể chữa khỏi cho Dung tướng.
May mắn, lực lượng này, có thể chữa khỏi cho Dung tướng.
Khi đầy lòng đầy ý đều là cảm kích đều là hạnh phúc, đều là mừng rỡ như thể tuyệt xứ phùng sinh, ai còn có một chút tâm tư, đi suy nghĩ Dung tướng phải chăng có thể làm nhiều hơn cho y, lực lượng nọ phải chăng có thể lợi dụng, trước kia Dung tướng có phải chưa làm đến mức tốt nhất cho y… mấy vấn đề đó.
Y lẳng lặng nhìn Dung Khiêm, chợt thấy sự quyến luyến và không muốn không thể nói ra trong lòng kia, đã nồng đến độ chẳng thể tan, thanh âm của y dưới ánh trăng rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức lặng lẽ dung trong gió đêm, tan trong gợn nước, theo từng chút gợn sóng, chậm rãi lan ra.
“Dung tướng, lần này quay về, ngươi ở lâu một thời gian, được không?”
Dung Khiêm không hề nói gì, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Sau đó liền tĩnh lại, hai người sóng vai ngồi bên nhau, nhưng lạ thường là không ai muốn nói chuyện, qua thật lâu, Yên Lẫm mới lại thấp giọng nói: “Dung tướng, qua hai năm nữa, hoàng nhi có thể đọc sách vỡ lòng, ngươi… ngươi có thể làm lão sư của nó không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...