Địch Tam nghiêm mặt thỉnh tội, ngữ khí kỳ thật thản nhiên, lại không dưng khiến người cảm thấy chân thành.
Thân thể Lư Đông Ly vẫn kéo căng mà thẳng tắp kia thình lình cũng buông lỏng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Địch Tam nhắc tới Phong Kính Tiết đó, tâm tình của y vẫn bị vây trong sự hỗn loạn kích động vô cùng.
Nếu không phải sau đó ngôn từ của Địch Tam làm nhục Phong Kính Tiết, khiến y không thể không đứng ra tranh biện, y thậm chí không biết mình sẽ bởi vì kinh hoàng mà làm ra bao nhiêu hành vi thất thố.
Hiện giờ đã làm cho người này nhận sai bồi tội, thừa nhận vừa rồi đều là những lời cố tình bôi nhọ, y chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, nào còn có thể có tâm tư lãng phí thêm một phân thời gian với Địch Tam nữa.
Y chỉ gật đầu, trở tay đẩy cửa phòng rồi xông thẳng ra ngoài.
Kính Tiết ở nơi nào?
Kính Tiết ở bên ngoài?
Nếu hết thảy những điều này đều là thật, thế thì Kính Tiết đang ở ngay đây?
Mắt y không tốt, lại là lòng như lửa đốt mà lao tới thế này, đương nhiên phải sẩy chân vấp ngã.
Nhưng mà… không ngã xuống, lại cũng đương nhiên.
Phảng phất bắt đầu từ rất lâu rất lâu về trước, đã luôn là như thế này.
Vô luận ở nơi nào, vô luận cảnh ngộ nào, luôn có một đôi tay, vĩnh viễn vươn ra lúc y cần, ấm áp quen thuộc như vậy, vì sao y lại coi nhẹ đến hôm nay, vì sao nhất định cần người khác nhắc nhở, y mới chịu thừa nhận.
Y liều mạng túm chặt đôi tay kịp thời đỡ lấy mình kia, run giọng hỏi “Là ngươi… Có phải là ngươi không!”
Vốn là Phong Kính Tiết sắp xếp Địch Tam vạch rõ chân tình, vốn đã biết Lư Đông Ly lý nên phản ứng như thế.
Nhưng mà bị Lư Đông Ly truy hỏi như vậy, Phong Kính Tiết nhất thời lại vẫn không nói nên lời.
Một hồi trầm mặc cực ngắn ngủi này đã khiến Lư Đông Ly lo âu vô cùng.
Y mở to mắt nhìn bóng người mơ hồ màu đỏ tươi trước mặt, trong lòng như bị lửa thiêu.
Kính Tiết, Kính Tiết?
Muốn nhìn y, muốn xác định là y, muốn xua tan lớp sương mù màu máu đậm như vậy dày như vậy để nhìn rõ ràng một lần nữa, dung nhan khắc sâu trong lòng kia.
Y không chờ được câu trả lời, không chờ được một tiếng đáp, không chờ được dù là khoảng thời gian nháy mắt.
Vì thế, y mê loạn vươn tay về phía trước, thuần phất tay theo bản năng mà tuyệt không có lý trí.
Ý đồ xua tan những sương máu vĩnh viễn che trước mắt ấy.
Vì thế, tầng tầng huyết sắc nhao nhao lui đi, quang minh đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Là quá lâu không thấy quang minh, cho nên không thể thích ứng, hay là màn máu quá dài lâu, khiến ánh sáng cũng trở nên mông lung.
Nhưng mặc dù nhìn vẫn hơi mơ hồ, y vẫn có thể trông thấy cao hoa bạch y hệt như năm đó, y vẫn cứ nhận ra được, dung nhan tuấn lãng kia không hề thua kém năm đó.
Y không phải là dung nhan thời trước, y không phải là Phong Kính Tiết năm đó!
Nhưng mà, y chầm chậm buông tay, lẳng lặng nhìn Phong Kính Tiết, nói khe khẽ: “Là ngươi!”
Một tiếng này, đã vô cùng khẳng định.
Y sẽ vĩnh viễn không nhận sai, bằng hữu quan trọng nhất đời này.
Vô luận bề ngoài biến hóa chừng nào, chỉ cần thoáng nhìn là biết, y là y!
Dung nhan đã đổi, diện mục đã khác, nhưng mà, trong thiên hạ, chỉ có người nọ, mới có thể là thần thái như vậy, mới dùng ánh mắt như vậy, ngưng mắt nhìn y.
Kỳ thật, không nên như thế.
Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết, muốn nhận ra y, thật sự cần tận mắt trông thấy sao? Vốn y đến rồi, thì nên nhận ra y ngay.
Thế nhưng y lại ngây ngây ngô ngô, mông mông muội muội như vậy, hoàn toàn không biết người nọ một phiến khổ tâm, một mực trông bên cạnh.
Thì ra, ngần ấy năm qua, vẫn đều là thế này.
Đối đãi y, kỳ thật chưa bao giờ bằng y đối đãi mình!
Lư Đông Ly ngơ ngẩn nhìn Phong Kính Tiết, ảnh tượng hơi mơ hồ, mắt cũng có cảm giác cật lực, nhưng mà y đã nhìn thấy.
Thế nhưng ý thức của y lại không ở hai mắt.
Khoảnh khắc này, sự vui mừng như kinh đào cự lãng quay cuồng không dứt trong lòng y, chẳng có mảy may là bởi vì mắt mình, tâm tâm niệm niệm, tràn khắp chỉ là một sự kiện này.
Kính Tiết còn sống, Kính Tiết, ở ngay nơi này!
Về phần vì sao y vẫn còn sống, trong đây rốt cuộc có nội tình gì không muốn người biết, bao nhiêu lâu nay, Kính Tiết rốt cuộc đã giấu y điều gì… Những tạp niệm vụn vặt này, căn bản cả nghĩ cũng chẳng có thời gian mà nghĩ.
Kính Tiết còn sống, còn có điều gì quan trọng hơn điều này.
Y cứ nhìn chằm chằm Phong Kính Tiết, mắt cũng không chịu chớp một thoáng.
Phong Kính Tiết lúc đầu chỉ nghĩ y vui mừng không nén nổi, trong lòng cảm khái, dần dần phát giác không đúng, ánh mắt cũng nhìn chòng chọc mắt Lư Đông Ly, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhìn thấy ta?”
Lư Đông Ly chầm chậm gật đầu: “Ta muốn thấy ngươi, liền nhìn thấy ngay.”
Y chỉ lo vui mừng nhìn Phong Kính Tiết, ngay cả trả lời cũng là một câu tùy ý, đối với việc lớn như vậy trên người mình, lại lười nói nhiều nửa chữ.
Phong Kính Tiết ngược lại vì niềm vui bất ngờ này mà ngây ra, nhất thời quên cả vui cười, ngược lại trong lòng cảm thấy chua xót.
Thì ra, tâm bệnh chữa đơn giản đến thế.
Tàn tật đáng sợ như vậy, chung quy chỉ vì người cực quan trọng trong lòng mới khỏi được.
Y chỉ vì muốn gọi thê tử một tiếng, cho nên có thể nói được, y chỉ vì muốn nhìn chí hữu một lần, cho nên mắt có thể sáng.
Hết thảy hết thảy, đơn giản như thế.
Những tâm cơ nỗ lực lừa gạt của y suốt một thời gian dài, hiện giờ xem ra chỉ là trò cười, không công khiến Lư Đông Ly bị càng nhiều khổ nạn giày vò hơn.
Y chậm rãi chìa tay nắm tay bằng hữu, nắm đôi tay ngần ấy năm qua một mực chờ đợi tay y.
“Đông Ly!”
Đã bao nhiêu năm, y cuối cùng lại có thể không hề cố kỵ mà gọi cái tên quen thuộc kia như vậy.
Đông Ly, bằng hữu của y, hoặc giả có thể nói là bằng hữu chân chính duy nhất trong nhân sinh dài đằng đẵng kia của y.
Bằng hữu vĩnh viễn đặt y trong lòng, coi y còn quan trọng hơn cả tính mạng kia.
Bằng hữu coi trọng y giống như thê tử mình yêu nhất kia.
Lư Đông Ly, vì Tô Uyển Trinh mà nói ra câu đầu tiên sau bao năm, vì Phong Kính Tiết, ngần ấy năm qua lần đầu tiên một lần nữa tiếp nhận quang minh trong nhân thế này.
Phong Kính Tiết chầm chậm nắm chặt tay y, đau lòng xiết bao, gần như chực rơi lệ.
Ngược lại là Lư Đông Ly chậm rãi mỉm cười, chậm rãi gắng sức nắm lại tay y.
Y không hề nói gì, chỉ mỉm cười, chỉ vui mừng, không hề nghi vấn, không hề chất vấn.
Phong Kính Tiết cuối cùng dần dần có thể mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có tin tá thi hoàn hồn, hoặc là thần tiên hạ phàm không?”
Rầm rầm, trong Tiểu Lâu ngã sấp đầy dưới đất.
Còn tưởng ngươi đã nghĩ ra chủ ý hay ho tuyệt diệu gì, cho nên hôm nay cuối cùng hạ quyết tâm ra sức một trận, cuối cùng lại vẫn lôi ra cái cớ cũ rích ngu ngốc nhất này!
“Không tin.” Lư Đông Ly đáp cực kỳ dứt khoát, sau đó ngưng mắt nhìn y mà mỉm cười: “Nhưng chỉ cần là ngươi nói, ta nhất định tin.”
Phong Kính Tiết còn chưa kịp đáp lời y, chợt nghe một tiếng thở dài mang theo kinh ngạc và không hiểu sâu trong óc kia, bất giác mỉm cười.
Trong nụ cười này, toàn là kiêu ngạo khoái ý không nói nên lời: “Trương Mẫn Hân, ta chưa từng nghĩ, làm sao để y không đến mức hiểu lầm ta, bởi vì ta biết, y sẽ vĩnh viễn không hiểu lầm ta!”
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, ngàn tư trăm lự không thể chu toàn, trăn trở bao phen cũng không thể quyết đoán.
Một mai khi chuyện đến trước mắt, ngược lại thấu triệt như gương sáng, lòng tĩnh như nước lặng, hết thảy đều tự nhiên như vậy.
Tự tin mà đáp hết lời vừa nãy bị ngắt ngang như vậy, nữ nhân ưa phá đám nhất kia, lần này lại trầm mặc, chẳng nói thêm câu nào không hợp thời nữa.
Phong Kính Tiết lúc này cũng đã khôi phục, trấn định nỗi lòng, nhẹ nhàng dùng tay trái vỗ vỗ Lư Đông Ly, hỏi y: “Chuyện của ta có rất nhiều chỗ không tiện nói rõ, về sau rảnh rỗi sẽ chậm rãi trò chuyện với ngươi.
Trước mắt lại có rất nhiều chuyện không thể chậm trễ.
Mấy vị bằng hữu giang hồ này rất có hứng thú đối với thân phận của ngươi, họ đều là người đáng tin, việc trước mắt, ngươi có muốn ta nói rõ với họ?”
Lư Đông Ly chỉ cười gật đầu.
Đã là người Phong Kính Tiết tín nhiệm, y đương nhiên có thể tín nhiệm, huống chi với tính cách của y, cũng tuyệt đối không thể làm chuyện để người khác vào sinh ra tử thay mình, bản thân còn muốn giấu tới giấu lui.
Phong Kính Tiết cũng sớm đoán được câu trả lời của y, kiên trì muốn hỏi ý kiến trước chỉ là vì tôn trọng y mà thôi.
Lúc này gật đầu, lại nói: “Tẩu tử tỉnh rồi, vẫn đang chờ ngươi, Anh Nhược sợ cũng sắp tỉnh.
Lúc này tẩu cần ngươi, ngươi đi bồi tẩu trước, chuyện nơi này để ta lo, còn nữa, mắt tẩu tử bị độc lực tổn hại, tạm thời hơi bất tiện, có điều ta đã chẩn trị rồi, cam đoan có thể chữa khỏi.”
Lư Đông Ly gật đầu, lại thật sự cứ thế buông đôi tay đang nắm, dù có vạn ngữ ngàn ngôn cũng không nói thêm nữa, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, xác định vị trí phương hướng vừa rồi đi ra, rảo bước hướng đến phòng Tô Uyển Trinh.
Phong Kính Tiết mỉm cười ngưng mắt nhìn bóng dáng y.
Bóng lưng văn nhược kia, vẫn như năm đó, không có gì không thể gánh vác, không có gì không dám đối mặt.
Lư Đông Ly đã trở về.
Mấy năm sinh ly tử biệt, một sớm nhận nhau, hai bên chẳng qua chỉ nói đôi ba câu, rồi lại lập tức xa nhau.
Y trước mắt, còn có ngàn đầu vạn mối những việc vặt phải xử lý.
Mà bên cạnh người kia, còn có kiều thê nhược tử phải an ủi chăm sóc.
Hết thảy hết thảy, đều như năm đó.
Trong quãng thời gian tốt đẹp kia, họ chính là như vậy, lần lượt tương phùng, lại lần lượt xa nhau, đều tự làm việc mỗi người nên làm, không hề lưu luyến, không hề dây dưa.
Chỉ khi giao nhau, một ánh mắt, một nụ cười, đã là hai tâm hiểu nhau, mọi sự nhờ nhau.
Y với người kia, chưa từng cần những giải thích, phân trần, dựa dẫm, vướng mắc vụn vặt đó.
Y cứ nhìn Lư Đông Ly tiến vào phòng, lúc này mới quay đầu, cho ba huynh đệ Trịnh gia một nụ cười để họ tạm an tâm chớ nóng ruột, sau đó thở dài, quay người đối mặt với Địch Tam lúc này đã đứng ngoài cửa phòng, lặng lẽ nhìn hết tất cả.
Địch Tam ngưng mắt nhìn Phong Kính Tiết: “Thì ra là ngươi.
Hoặc giả, ta nên nói, quả nhiên là ngươi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...