Mắt Uyển Trinh không tốt, đã được một thời gian.
Nàng nhiều năm bận tâm Lư Đông Ly, trước mặt người tuy rằng có thể trinh tĩnh thong dong, nhưng cuối cùng tích tụ vào tâm, những khi đêm dài vắng vẻ, cơ hồ đêm đêm dùng lệ rửa mặt, thị lực dần dần mơ hồ.
Song nàng hiện giờ đã là quý phu nhân, việc nữ công kim chỉ không cần làm nữa, mà vắng Lư Đông Ly, nàng cũng chẳng có lòng dạ vào việc này.
Hơn nữa nàng lại là thân phận vị vong nhân, bình thường cực ít khi đi lại tứ xứ, tiếp kiến khách thăm cũng hiếm.
Cho nên, mặc dù thị lực giảm, nàng cũng chưa đến mức thất nghi vì đó.
Ở Lư gia, những người thật lòng quan tâm nàng càng ít ỏi.
Nàng không nói, cũng chẳng ai phát giác thị lực của nàng đã kém xa ngày trước.
Tuy nói những người đau lòng nóng ruột rơi lệ quanh năm phần nhiều sẽ hại mắt, nhưng bình thường cũng phải chờ tuổi tác lớn rồi mới bộc phát ra.
Tật mắt của Tô Uyển Trinh vốn kéo dài mười mấy hai mươi năm cũng không có vấn đề, nhưng thủ hạ của Triệu vương vì tạo thành giả tượng nàng bệnh nặng lại hạ độc nàng, bệnh chứng ẩn hoạn này bởi vì kịch độc xâm nhập mà dẫn phát sớm, khiến thị lực của nàng trong khoảng thời gian ngắn, đã gần như hoàn toàn tổn hại.
Từ mấy ngày trước, Tô Uyển Trinh đã hầu như hoàn toàn không nhìn rõ mọi thứ nữa.
Trong hỗn loạn, còn liên tục có người không ngừng truy hỏi nàng Lư Đông Ly sống hay chết, hiện ở phương nào?
Mặc dù thần trí mê loạn, sa vào trong bóng tối, nàng lại vẫn theo bản năng nhớ phải bảo vệ trượng phu mình.
Vô luận là trong hôn mê hay những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, đều không lộ ra một câu nghiêm trọng.
Bảo vệ trượng phu nàng, bảo vệ bí mật kia, đã trở thành một loại bản năng.
Cho dù mất đi đôi mắt, mất đi thần trí, mất đi thanh tỉnh, những lời năm đó Tiểu Đao từng nói cho nàng biết, nàng cũng tuyệt không tiết lộ một chữ.
Mỗi khi thanh tỉnh ngắn ngủi, vô luận tình cảnh mê loạn vô trợ như thế nào, nàng đều cố hết sức biểu hiện trấn định bình hòa, chỉ có khi hôn mê yếu đuối, mới bất tri bất giác gọi tên trượng phu.
Vô luận những cao thủ trong cung đó dụ dỗ truy hỏi thế nào đều uổng công.
Nữ tử dịu dàng này, lấy một loại kiên định khó tin, khiến chúng *** anh đại nội phải thất bại.
Mà hiện tại, trong bóng tối e rằng chắc chắn sẽ vĩnh hằng, nàng cũng có thể lấy thái độ tận lực thong dong bình hòa, dùng mấy câu ngắn gọn nhất, cho biết tật mắt của mình.
Phong Kính Tiết nghe mà thần sắc dần dần nặng nề, nội tâm khá là tự trách.
Y sớm nên nghĩ đến mấy năm nay, cuộc sống của Tô Uyển Trinh gian nan đau khổ chừng nào.
Nếu không phải y cho tới nay cứ cố kỵ quá nhiều, mà sớm để phu thê họ đoàn tụ, Tô Uyển Trinh chẳng cần chịu khổ sở thế này.
Nếu y có thể đến thăm hỏi nàng sớm một chút, tật mắt của Tô Uyển Trinh cũng sẽ tuyệt không phát triển đến nông nỗi như bây giờ.
Đợi sau khi Tô Uyển Trinh bình thản nói xong, y mới cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ta khá thiện y thuật, có thể cho phép ta mạo muội…”
Tô Uyển Trinh mỉm cười: “Tâm bất chính, ý mới tà, giữa thầy thuốc và người bệnh, ở đâu ra khác biệt nam nữ?”
Phong Kính Tiết trái lại không kỳ quái vì nàng trả lời như vậy.
Nàng vốn là người thoải mái không câu nệ, năm đó nàng đã có thể hào phóng thong dong, nhận toàn bộ trang sức nam tử y đây tặng.
Tuy rằng y là hảo hữu của trượng phu, đồ cũng là do trượng phu chuyển giao, nói ra vẫn đủ kinh thế hãi tục.
Cho nên đối với “Khúc Đạo Viễn” y hiện tại, nàng tự nhiên cũng sẽ không câu nệ mấy việc vô vị đó.
Đã được nàng đồng ý, Phong Kính Tiết tự nhiên cũng buông tay chân, nghiêng người qua, tại khoảng cách cực gần, xem xét mắt Tô Uyển Trinh thập phần cẩn thận, lại không ngừng chỉ thị Tô Uyển Trinh chuyển động mắt, hoặc cực lực nhìn trái phải trên dưới, lấy đây quan sát biến hóa của mắt.
Lại hỏi kỹ quá trình phát triển tật mắt của Tô Uyển Trinh, một lần nữa bắt mạch cho nàng, thần sắc rốt cuộc chậm rãi nhẹ nhõm.
“Tật mắt của phu nhân không nghiêm trọng, chẳng qua thân thể quá yếu, lại bị độc lực xâm nhập, mới phát tác gay gắt mà thôi.” Tâm trạng thoải mái, lại cảm thấy phiên âm mưu thủ đoạn này Triệu vương thi cư nhiên cũng có lợi.
Nếu không phải lần này sinh chuyện bất ngờ, bức mình ra, chẳng biết mình sẽ cùng Lư Đông Ly lãng phí bao nhiêu thời gian ở vùng núi hẻo lánh đó nữa.
Một mặt tàn tật của Lư Đông Ly không chữa khỏi, một mặt mắt Tô Uyển Trinh cũng liên tục xấu đi, đến cuối cùng chẳng còn thuốc chữa, quả thật tụ sắt Cửu Châu khó vãn hận này.
Hiện tại thì người khác khẳng định không chữa được tật mắt cho Tô Uyển Trinh, nhưng y là ai kia chứ? Không nói đến y thuật của y, lần này khi ra khỏi Tiểu Lâu, để chữa bệnh mắt cho Lư Đông Ly, y đã đem tất cả những dược vật chữa mắt vượt quá thời đại trong tay do y tự mình điều phối *** chế có thể mang theo, chẳng ngờ Lư Đông Ly không dùng, Tô Uyển Trinh lại dùng tới.
Y mỉm cười lấy nước thuốc từ trong tay áo ra: “Ở đây ta có một loại thuốc, phu nhân chỉ cần mỗi ngày dùng nước thuốc này rửa mắt, không quá hai tháng là có thể khôi phục như xưa.”
Ngữ khí của y rất đỗi vui vẻ, Tô Uyển Trinh ngược lại bình tĩnh hơn y nhiều, chỉ mỉm cười cảm ơn, lại không thấy phản ứng kích động gì.
Dù sao mắt tốt hay không, với nàng mà nói cũng chẳng có gì quá khác biệt, từ nhiều năm trước, sau khi biết việc Lư Đông Ly oan khuất và khổ nạn lênh đênh, thế giới này với nàng chỉ còn lại tăm tối vĩnh viễn.
Phong Kính Tiết hơi nhíu mày, âm thầm thở dài, trạng thái *** thần của hai phu thê này đều không được tốt lắm.
Y thoáng do dự, cuối cùng nói: “Phu thê trùng phùng, chỉ ở ngay trước mắt, xin phu nhân tự trân trọng mình.”
Tô Uyển Trinh cả kinh, tay chống giường định nhổm dậy, nhưng hai tay yếu đuối vô lực, thân mình thoáng ngả về trước, lại ngã nhào xuống.
Sự kinh hãi và vui sướng lớn lao, khiến nàng thậm chí không dám lên tiếng hỏi, chỉ lo vừa rồi nghe thấy, là ảo giác của mình.
Phong Kính Tiết than nhẹ một tiếng: “Phu nhân, năm đó Lư đại nhân tuy chưa từng đến tìm, ta chung quy không dám phụ ủy thác, mấy năm nay vẫn tìm kiếm y.
Gần đây ta đã gặp được Lư đại nhân.
Về tin tức phu nhân bệnh nặng, cũng là chúng ta cùng nhau nghe nói, lần này có thể kịp thời đến cứu, đều là do Lư đại nhân lo lắng.”
Tô Uyển Trinh kinh ngạc nghe, mấy lần môi hơi run, muốn nói mà không thành tiếng, chỉ hơi mê loạn dùng đôi mắt đã hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì kia tìm kiếm xung quanh.
Phong Kính Tiết biết nàng không dám tin việc vui trước mắt, cũng biết nàng đang sửng sốt, nếu có Lư Đông Ly, tại sao người trông bên cạnh không phải y.
“Phu nhân, mấy năm nay, Lư đại nhân gặp rất nhiều nỗi khổ, y không trông bên cạnh phu nhân, kỳ thật là không nỡ để phu nhân thương tâm, y…”
Tô Uyển Trinh cuối cùng có thể nói ra, dù rằng thanh âm vẫn yếu ớt: “Vô luận chàng biến thành như thế nào, chỉ cần chàng vẫn là chàng, thế là được.”
Phong Kính Tiết chợt đổi ý niệm, cũng phải.
Hiện tại Lư Đông Ly dù sao họng cũng khỏi rồi, mắt tuy không xong, nhưng so với tình trạng thị lực mất hết của Tô Uyển Trinh thì vẫn tốt hơn nhiều.
Đã là như thế, trái lại không cần nói rõ với Tô Uyển Trinh tình trạng tàn tật của Lư Đông Ly, bèn thấp giọng an ủi: “Giờ ta sẽ đi gọi y.
Phu nhân cứ nghỉ ngơi một lúc trước đi.
Đúng rồi, tiểu công tử ở ngay bên cạnh phu nhân.
Đêm qua bị kinh nhiễu, lại khóc rất lâu, cần được ngủ một giấc, phu nhân đừng đánh thức.”
Tô Uyển Trinh nhẹ nhàng đưa tay sờ soạng bên cạnh một lúc, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến ái tử, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu, khẽ gật đầu, thanh âm yếu ớt nói: “Đa tạ tiên sinh.”
Phong Kính Tiết nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa, đến trong viện, bốn phía vẫn rải rác không ít đệ tử Thương Thiên trại, Trịnh gia ba huynh đệ đã nắm hết thảy trong tay, khỏi cần phân tán tứ phương để chỉ huy, lúc này cũng đều đang ở trong viện.
Lúc này thấy y ra, đại ca Trịnh Tuyệt nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lên đón, nói: “Khúc công tử, nhân vật thần bí được chúng ta cứu ra kia chẳng lẽ là người quen cũ của công tử.”
“Không phải người quen cũ.
Bất quá ta biết y, người này tất không phải địch, không cần phòng bị.”
“Vậy thì…” Trịnh Tuyệt chần chừ một chút lại nói: “Vị bằng hữu Khúc công tử dẫn đến kia, có lẽ cũng không đơn giản là thân thích của Lư phu nhân nhỉ.
Tuy nói người giang hồ chúng ta không quá chú trọng, nhưng thi lễ thế gia kiểu này quyết không thể phá quy củ.
Khúc công tử ngài sao lại tùy tiện để một thân thích một mình nán lại khuê phòng nữ tử mấy canh giờ.”
Trịnh Tuyệt cười cười: “Mặc dù chúng ta khá quê mùa, những kiến thức này vẫn phải có.”
Phong Kính Tiết gật đầu, cũng cười nói: “Thân phận của y, ta thấy kỳ thật cũng không giấu nổi nữa.
Chỉ là việc này ta dù sao cũng phải hỏi ý kiến y trước đã.
Nếu như y không phản đối, chờ lát nữa ta sẽ tự nói rõ y là ai.
Các huynh đệ vì một câu ủy thác của ta, đã đánh bạc tính mạng mạo hiểm như vậy, ta quyết không lừa gạt chư vị.”
Y sảng khoái như vậy, ngược lại làm Trịnh Tuyệt hơi ngượng ngùng, đành phải cười gượng một tiếng: “Khúc công tử, chúng ta không có ý bức bách cậu phải nói rõ tình huống, dù sao trên đời này ai mà chẳng có việc khó nói, chỉ là việc này chúng ta quả thật đã làm lớn, chúng ta chỉ muốn cố hết sức nắm giữ các loại tình huống để tiện ứng biến.
Tuy chúng ta đã hủy đường nhưng không thể kéo được thời gian quá dài, ở lại nơi này lâu dài, không phải là cách.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Trại chủ suy nghĩ rất đúng, chỉ là độc trên người Lư phu nhân vừa đi, cho dù chúng ta muốn dẫn đi, nàng ta thể nhược cũng không chịu nổi bôn ba.
Dù sao phải để ta dùng dược điều trị một hai ngày, để thân mình hơi khỏe mạnh hơn, chúng ta mới có thể lên đường.”
Trong lòng Trịnh Tuyệt dự tính thời gian một chút, chờ thêm một hai ngày hẳn cũng sẽ không có gì quá nguy hiểm, lập tức gật đầu, không hỏi nhiều nữa, hơi chắp tay, liền lui về giữa huynh đệ mình.
Phong Kính Tiết lúc này mới quay đầu nhìn cửa sương phòng trái đến nay vẫn đóng chặt kia, vẻ mặt dần dần lộ chút thẫn thờ.
“Thật là không ngờ nha, vị học trò ý chí kiên định quay về nhân gian đầu tiên trong lịch sử của chúng ta đây lại nhát gan như thế, còn dùng cái chiêu hồ đồ là để người khác thay mình bóc trần chân tướng.”
Thanh âm thoáng mỉa mai giễu cợt vang lên sâu trong óc, Phong Kính Tiết cũng không giận, ngược lại cười khổ một tiếng.
Đúng vậy, thật là yếu đuối nhát gan, tình hình đến, y khó mà nơi nơi che giấu chu đáo, biết mình đã sơ hở chồng chất, biết Lư Đông Ly kỳ thật đã dần dần tra ra chân tướng, nhưng từ lúc ban đầu có ý tốt giấu giếm, cứ qua thêm một ngày, càng thấy khó mở miệng thêm một phần.
Cũng như học sinh trốn học nhiều rồi, ngẫm lại bỗng nhiên phải trở về lớp học đối mặt với thầy cô và các bạn nhiều ngày không gặp… dù sao vẫn không tự chủ được cảm thấy có thể kéo dài thêm một ngày nữa thì tốt.
Nghĩ đến mình luôn tự cho là tiêu sái, một ngày kia lại lo được lo mất, tiến thoái lưỡng nan đến bước này, cả y cũng muốn cười nhạo mình một phen, thì làm sao trách Trương Mẫn Hân bỏ đá xuống giếng được đây.
“Tôi nói, Kính Tiết, cậu thật sự không cảm thấy, chiêu này cậu ra là chiêu hồ đồ nhất trong lịch sử sao? Để một Địch Tam chẳng biết rõ chuyện gì đi vạch trần chân tướng thay cậu, để Lư Đông Ly chưa hề chuẩn bị tâm lý đi đối mặt với những cái gọi là chân tình như đúng mà sai đó? Để y biết cậu không chết nhưng không thèm nói cho y biết, để y biết những tự trách thống khổ bi thương tra tấn bao năm qua toàn là trò cười, cậu cho y là thánh nhân chắc? Cho dù lòng dạ y rộng lớn, cho dù y vẫn cực kỳ tín nhiệm cậu, cậu cảm thấy y có thể không hiểu lầm cậu, không vì thế mà phẫn uất khó giải?”
Phong Kính Tiết bình tĩnh lạ thường mà ngưng mắt nhìn sương phòng trái, bình tĩnh lạ thường mà đáp: “Tôi chưa từng nghĩ, làm sao để y không đến mức hiểu lầm tôi, bởi vì…”
Ầm một tiếng, cửa sương phòng trái bị đẩy tung, một người lao ra mau lẹ vô cùng, có lẽ là tâm tình quá kích động, có lẽ là xông ra quá mạnh, có lẽ chỉ bởi vì mắt không tiện, cho nên lúc xuống bậc thang hồi lang đã trượt chân, cả người ngã dúi về phía trước.
Đám đệ tử Thương Thiên trại trong viện kể cả ba huynh đệ Trịnh gia, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, bạch y công tử vừa còn ở trong viện đã lướt đến bên cạnh người nọ, kịp thời đỡ lấy, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận!”
Lư Đông Ly nắm chặt tay Phong Kính Tiết, bởi vì dùng sức quá mức, mu bàn tay nổi gân xanh, thanh âm run rẩy mà vỡ vụn: “Là ngươi… Có phải là ngươi không!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...