Huỳnh Thanh Tuấn từ lúc bặt vô âm tín của Triệu Diệp Nhi, anh cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, càng lúc càng cảm thấy cô đã xảy ra chuyện không hay rồi.
Quả nhiên, ngày thứ ba Triệu Diệp Nhi biến mất khỏi thành phố, đã có nguồn tin quan trọng được mang đến cho anh.
Thư kí Rosie vẻ mặt nghiêm trọng, đặt lên bàn làm việc của chủ nhân một vài bức ảnh, đều là hình ảnh thuộc hạ của Trần gia xuất hiện ở gần căn nhà ngoại ô mà Triệu Diệp Nhi đã từng ở, bọn chúng tưởng lần bắt người này quỷ không biết thần không hay, nhưng không ngờ lại bị lọt vào ống kính của camera giao thông gần đó.
Mối nghi ngờ đã lộ diện rõ ràng, Huỳnh Thanh Tuấn đập bàn, lập tức đứng dậy đi tìm người.
Một đoàn xe rầm rập tiến ra từ trụ sở của Huỳnh Thị, dẫn đầu là chiếc Roll Royce màu đen lịch lãm, tạo thành một đoàn đội khí thế hừng hực giữa lòng thành phố, báo hiệu sóng gió sắp ập đến.
“Có phát hiện!”, thư kí Rosie ngồi ở ghế phụ lái phía trước, lên tiếng báo cáo, “Tin tức trinh thám chúng ta gửi về, ba ngày gần đây, phát hiện Trần Thanh Vân liên tục âm thầm dẫn thuộc hạ đi theo một con đường ra khỏi thành phố, điểm đến chính là một căn biệt phủ thuộc sở hữu của Trần gia!”
Huỳnh Thanh Tuấn hừ lạnh một tiếng:
“Có thể cô ta đang giấu Triệu Diệp Nhi ở đó! Mau chóng tiến về căn biệt phủ đó, đánh úp cô ta, mau lái hết tốc lực đi!”
Cấp dưới của anh, vẻ mặt đều rất nghiêm túc và căng thẳng, nhấn ga lao về phía trước.
Lần này Huỳnh Thanh Tuấn đem đoàn đội đến đột kích Trần Thanh Vân, nhất định sẽ gây ra bão tố lớn, không chỉ như vậy, còn có thể xảy ra giao tranh.
Nhưng bọn họ đều biết, việc xảy ra lần này, đều là do Trần Thanh Vân đã khiêu chiến điểm kiên nhẫn cực hạn của chủ nhân bọn họ, không phải tự nhiên, Huỳnh Thanh Tuấn lại từ hôn với một gia tộc lớn như Trần gia.
Trong lúc đó, Trần Thanh Vân vẫn còn chưa hay biết chuyện gì, cô ta vui vẻ ngồi ở trên ban công của biệt phủ, chơi mạt chược với người hầu của mình đến mức cười như điên loạn.
Một tên gia nhân ở phía sau rón rén trở lên báo cáo với cô ta:
“Tiểu thư à, cô gái dưới hầm đã ba ngày không đụng vào cơm chúng ta chuẩn bị, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng cô ta sẽ không chịu nổi nữa…”
Trần Thanh Vân mất hứng, nheo hai mắt lại mà quát:
“Mặc kệ ả ta, để coi ả có thể gồng mình cứng rắn được bao lâu, nếu không phải còn cần dùng ả ta để trêu ngươi Huỳnh Thanh Tuấn, ta đã giết cô ta lâu rồi!”
Tên gia nhân kia nghe như vậy, cũng không dám nhiều lời nữa.
Đúng lúc đó, một tên gia nhân khác lại hớt hải chạy lên, mau chóng truyền tin khẩn cấp:
“Tiểu thư, phát hiện một đoàn xe đang rầm rộ tiến về khu vực của chúng ta, nghi ngờ là đoàn đội của Huỳnh Thanh Tuấn…”
Trần Thanh Vân nghe xong câu này, hai mắt mở to, bất giác kêu lên:
“Cái gì? Huỳnh Thanh Tuấn? Tại sao hắn điều tra ra được chỗ này chứ? Mẹ kiếp! Còn không mau chặn bọn hắn lại!”
Tên gia nhân kia đổ mồ hôi hột lắp bắp nói:
“Đối phương đã chuẩn bị ứng chiến, chúng ta không ngăn cản lại được, bộ phận canh gác phía bên ngoài đều đã bị hạ hết rồi!”
Nghe xong, Trần Thanh Vân cũng mất hết hứng chơi đùa, cô ta trực tiếp lật đổ bàn mạt chược, nghiến răng mà ra lệnh:
“Đúng là một lũ vô dụng, cha ta thuê các ngươi để làm cái gì chứ? Mau sắp xếp lại đội hình đi, ta sẽ trực tiếp nghênh đón hắn!”
Lệnh của cô ta phát ra chưa được bao lâu, xe của Huỳnh Thanh Tuấn đã tung đổ hàng rào của biệt phủ, rầm rập tiến vào giống như vũ bão.
Anh liếc nhìn Rosie một cái, giống như truyền đạt ẩn ý, sau đó giắt súng ngắn bên hông, chầm chậm mở cửa xe bước ra.
Vệ sĩ mau chóng ùa ra, xếp thành đội hình sau lưng anh.
Trần Thanh Vân hít một hơi lạnh, quả nhiên là Huỳnh Thanh Tuấn đã tìm đến, cô ta ánh mắt âm u, lộ diện ở cửa chính với nụ cười giả lả:
“Thanh Tuấn? Đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây? Nhớ em đến mức dẫn theo nhiều người như vậy để tìm hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn càng nhìn người phụ nữ này càng cảm thấy khó chịu, tại sao bên trong một khuôn mặt xinh đẹp lại là một tâm địa xấu xa đến thế.
“Trần Thanh Vân! Cô chơi đùa đủ rồi đó! Đừng khiêu chiến chút ít kiên nhẫn cuối cùng của tôi!”
Trần Thanh Vân vẫn cười như không hay biết gì, ngô nghê đáp:
“Thanh Tuấn à? Anh nói gì em đều không hiểu? Rõ ràng em đang đi nghỉ mát một chuyến, anh mang nhiều người đến đây như vậy, em mới là người phải hỏi anh đang chơi đùa gì ấy chứ?”
“Đoàng!”, một tiếng súng gãy gọn vang lên.
Huỳnh Thanh Tuấn giơ súng lên cao, bắn chỉ thiên một phát, sau đó, hướng mũi súng về phía Trần Thanh Vân, lạnh lùng đe dọa:
“Cô đừng ở đây giở trò nữa! Nếu cô không mau chóng giao ra Triệu Diệp Nhi, tôi không chắc rằng bản thân mình sẽ còn làm ra điều gì nữa, dù sao hai nhà chúng ta cũng có thân tình lâu năm, tôi không muốn tuyệt tình phá hoại mối quan hệ đó!”
Trần Thanh Vân nghe xong, không hề sợ hãi, mà còn đột nhiên bật cười rất mỉa mai, cô ta chỉ về phía anh mà nói:
“Huỳnh Thanh Tuấn, nếu anh không phải là người tự tay phá hủy hôn ước giữa chúng ta, tôi cũng sẽ không làm đến mức này! Anh không có tư cách nói đến hai chữ thân tình đâu! Đúng, tôi nói cho anh biết, tôi chính là đang giam giữ Triệu Diệp Nhi, anh thử đụng một ngón tay vào tôi, xem cô ta có còn manh xác nào hay không? Thử đi!”
Huỳnh Thanh Tuấn bặm môi, ánh mắt sắc bén lóe lên một chút, nhìn vẻ mặt kích động của Trần Thanh Vân, anh chầm chậm thu lại mũi súng, hạ giọng nói:
“Vậy, cô muốn gì, Trần Thanh Vân? Phải làm sao, cô mới chịu thả Triệu Diệp Nhi ra?”
Trần Thanh Vân thấy anh bắt đầu nhượng bộ, thì vô cùng hả hê, cô ta tiến về phía trước mấy bước, đứng đối diện với Huỳnh Thanh Tuấn ở khoảng cách gần mà ra điều kiện:
“Anh, nhất định phải thực hiện hôn lễ với tôi! Anh chỉ có thể thuộc về mình tôi thôi, Huỳnh Thanh Tuấn!”
Huỳnh Thanh Tuấn cười lạnh một tiếng, âm trầm nói:
“Cô điên rồi, Trần Thanh Vân? Cô làm vậy để được cái gì chứ?”
Trần Thanh Vân giống như mất trí, cô ta đã hoàn toàn bị sự đố kỵ che mờ hai mắt:
“Bởi vì thứ gì mà tôi muốn, tôi đều phải có bằng được, bao gồm cả anh, không có ai có thể tranh giành với tôi cả!”
Trong lúc cô ta đang điên cuồng phát tiết, Huỳnh Thanh Tuấn đã nhanh hơn một bước, anh mạnh mẽ nắm lấy áo của cô ta, sau đó xoay một phát, kẹp cô ta vào cánh tay của mình, mũi súng đặt trên thái dương của cô ta.
Trần Thanh Vân bởi vì không phòng bị, cho nên hoàn toàn bị anh khống chế, cô ta trợn trừng hai mắt, không ngừng hét lên: “Anh, anh dám làm gì tôi?”
Thuộc hạ của cô ta thấy chủ nhân bị bắt, liền đưa súng lên, nhắm thẳng về phía Huỳnh Thanh Tuấn.
Đoàn đội của Huỳnh thị cũng lăm lăm súng trong tay, chĩa những họng súng đen ngòm ngược về phía bọn họ.
Hai bên chiến tuyến vô cùng căng thẳng, không gian đều bị bao vây bởi sát khí.
“Cô đã không biết điều như vậy, đừng trách tôi vô tình, Trần Thanh Vân, nếu cô không mau thả Triệu Diệp Nhi ra, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”, Huỳnh Thanh Tuấn lạnh lẽo nói vào tai của Trần Thanh Vân.
Trần Thanh Vân đến nước này rồi vẫn không biết chịu thua là gì, cô ta đầy kích động nói lớn:
“Anh có gan giết tôi thì mau giết đi, tôi không tin anh có can đảm nổ súng đâu ha ha ha… Muốn tôi thả cô ta sao, đừng có mơ! Người đâu, xuống hầm băm chết con nhỏ đó cho ta!”
Huỳnh Thanh Tuấn không ngờ cô ta lại là loại người bất chấp như vậy, cô ta đã đoán đúng việc anh không thể ra tay với cô ta.
Bây giờ cô ta đã ra hạ sách giết chết Triệu Diệp Nhi, nếu anh còn không mạnh tay, có lẽ Triệu Diệp Nhi sẽ thực sự gặp nguy mất.
Nhưng trong lúc nguy cấp, thuộc hạ của Trần Thanh Vân lại hớt hải chạy ra thông báo với cô ta:
“Tiểu thư, nhà giam của chúng ta bị đột kích, Triệu Diệp Nhi cô ta đã được cứu ra ngoài rồi!”
Trần Thanh Vân nghe xong câu này, không thể tin vào tai mình, cô ta cả người mềm nhũn, quay người đối diện với Huỳnh Thanh Vân, bây giờ trên mặt anh đều là ý cười châm biếm.
Cô bị anh ta lừa rồi!
“Huỳnh Thanh Tuấn, anh được lắm, tôi nhất định sẽ…”
Trần Thanh Vân chưa nói hết câu, mũi súng của Huỳnh Thanh Tuấn đã chĩa thẳng vào trán cô ta, anh lạnh lẽo nói một câu:
“Hôm nay tôi tha cho cô cái mạng này! Đừng cố chấp nữa Trần Thanh Vân, cô sẽ tự làm hại chính bản thân mình thôi!”
Trần Thanh Vân toàn thân tràn ra sự phẫn nộ, nhưng hận không thể làm gì được anh nữa.
Một cấp dưới bên phía Huỳnh Thanh Tuấn đến ghé vào tai anh, nói mấy câu ngắn gọn, sau đó, đảm bảo được mọi việc đã chu toàn, trước ánh mắt hận thù của Trần Thanh Vân, anh quyết định rút quân.
“Tôi sẽ không tha cho anh và con tiện nhân kia đâu, các ngươi đừng hòng sống vui vẻ với nhau!”, tiếng la hét của Trần Thanh Vân vang lên phía sau, nhưng Huỳnh Thanh Tuấn đã không còn nghe nữa, bởi vì tâm can bây giờ của anh đều đã đặt hết ở một người.
Cửa xe Roll Royce mở ra, đập vào mắt anh chính là thân thể nhợt nhạt của Triệu Diệp Nhi, cô không mở nổi hai mắt, chỉ có thể nằm tựa yếu ớt trên đùi của Rosie.
Kế hoạch giương đông kích tay này của hai người đã thành công mỹ mãn, cứu được con tin ra mà không gây ra thương vong nào.
Huỳnh Thanh Tuấn đau lòng nhìn Triệu Diệp Nhi, cảm giác như hy vọng luôn le lói trong lòng nay đã bừng sáng trở lại, anh nắm tay cô, thổn thức nói:
“Anh xin lỗi, Diệp Nhi, tất cả là do anh, anh thực sự xin lỗi…”
Triệu Diệp Nhi trong cơn mơ màng, chỉ có thể cảm nhận được có người đang cầm tay mình, sự ấm áp quen thuộc này đã cho cô biết rằng, cô đã được cứu, một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi không còn sức sống.
“Mau chóng lái xe đến bệnh viện!”, dưới sự chỉ huy của Huỳnh Thanh Tuấn, đoàn xe cũng vội vàng lăn bánh, kết thúc một cuộc giải cứu người thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...