Sau khi Triệu Diệp Nhi rời đi, Huỳnh Thanh Tuấn sống từng ngày giống như trong địa ngục, một chút tin tức về tung tích của cô, anh cũng tìm không thấy, dường như mọi người trên thế giới này, đều đang muốn che giấu cô khỏi anh vậy.
Mặt khác, dưới sức ép của Trần gia, cũng như sự đốc thúc của ông nội anh, Huỳnh Thanh Tuấn không còn cách nào, phải chịu “trách nhiệm” cho cái thai trong bụng của Trần Thanh Vân.
Lễ đính hôn giữa hai gia tộc đã được ấn định không quá ba ngày nữa, cũng đã thông báo với báo chí bên ngoài.
Huỳnh Thanh Tuấn trước những sự việc đang lù lù tiến đến trước mặt, nhưng bản thân lại không có khả năng thay đổi, anh càng ngày càng cảm thấy bế tắc.
Nhưng nhớ những lời mà Triệu Diệp Nhi đã viết để lại cho anh, đứa trẻ dù sao cũng là con của mình, rõ ràng anh không có cách nào làm một kẻ máu lạnh, vứt bỏ giọt máu của mình, cho nên cũng đành cắn răng chịu đựng.
Trần Thanh Vân không hề để ý đến tâm trạng của Huỳnh Thanh Tuấn, cô ta chỉ quan tâm bây giờ người thắng cuộc chính là cô ta, ngày ngày khoa trương tự đắc, còn muốn kéo theo anh ra ngoài chọn váy và nhẫn cưới, như muốn chứng minh chủ quyền với cả thế giới.
Huỳnh Thanh Tuấn không hề quan tâm đến mọi việc Trần Thanh Vân làm, chỉ là lúc xem cô ta chọn nhẫn cưới, lại không nhịn được mà nhớ đến chiếc nhẫn kim cương tự tay anh đặt cho Triệu Diệp Nhi, chiếc nhẫn đẹp như vậy, nhưng cơ hội để anh nhìn thấy cô đeo nó cũng không còn nữa.
Trần Thanh Vân nhìn thấy anh như một cái xác không hồn, không hề hứng thú gì cả, mặc dù rất mất hứng, nhưng nghĩ đến chỉ vài ngày nữa cô ta sẽ chính thức trở thành vợ sắp cưới của anh, liền vui vẻ đến không ngậm nổi miệng.
Cô ta chọn một chiếc váy cưới vải voan đính cườm lấp lánh vô cùng lộng lẫy, là chiếc đắt tiền nhất trong cửa hiệu này, bảo nhân viên đem nó cho cô ta thử, sau đó thản nhiên bước vào phòng thay đồ.
Trần Thanh Vân ở bên trong phòng thử đồ chừng một phút, thì điện thoại của cô ta nằm trong túi xách đột nhiên reo lên.
Huỳnh Thanh Tuấn chán chường ngồi trên ghế đợi, không biết vì sao, lại có chút hứng thú với cuộc gọi này của Trần Thanh Vân, liền cầm lấy, quyết định nghe máy giùm cô ta.
Một giọng nói của phụ nữ ở đầu dây bên kia truyền đến:
“Cô Trần, chúc mừng cô nha, cũng nhờ tôi làm giấy tờ không có chút sai sót nào, cho nên bây giờ ai cũng tin tờ giấy xác nhận mang thai đó là thật.
Cô bước vào nhà họ Trần rồi, nhớ đừng quên tôi nhé!”
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt đột nhiên đổi thành màu xám xịt, anh liếc ánh mắt âm u đến phía căn phòng thử đồ, tay nắm chặt điện thoại, hỏi một tiếng:
“Tờ giấy đó...!là giả sao?”
Người phụ nữ đầu dây bên kia giống như bị giọng nói sắc lạnh của Huỳnh Thanh Tuấn dọa sợ, cô ta thất kinh hồn vía, mau chóng dập máy, thầm cầu xin bản thân đừng gây ra tội nghiệp gì.
Trần Thanh Vân mặc xong váy cưới, rất hài lòng nâng váy đi ra ngoài, nhân viên ở phía sau không ngừng đỡ đuôi váy giúp cô ta.
Cô ta đứng ở trước mặt Huỳnh Thanh Tuấn, xoay mấy vòng, còn hỏi anh mấy lời:
“Thanh Tuấn, anh thấy có đẹp không? Em vẫn thấy bộ này quá ít đá đính rồi, vẫn chưa đủ lấp lánh, anh thấy có đúng không?”
Lời này hỏi ra, không có tiếng hồi đáp, Trần Thanh Vân thu lại nụ cười, bất giác phát hiện Trần Thanh Tuấn trên mặt đều là sự âm u đáng sợ, mà tay anh, còn đang cầm điện thoại của cô.
“Sao vậy, Thanh Tuấn? Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”
Trần Thanh Vân hai mắt sững sờ, bất an lên tiếng hỏi anh.
Huỳnh Thanh Tuấn bần thần đứng dậy, tay vẫn nắm chặt điện thoại của Trần Thanh Vân, từng bước chân tiến đến gần cô ta, mang theo khí thế đáng sợ hỏi:
“Cô còn hỏi tôi sao? Trần Thanh Vân, rốt cuộc, cô là loại người kinh tởm đến mức nào chứ?”
Trần Thanh Vân hoàn toàn chấn động, toàn thân run lẩy bẩy, lắp bắp nói:
“Thanh Tuấn… có chuyện gì… sao anh đột nhiên lại như vậy?”
Lời chưa nói xong, đã bị Huỳnh Thanh Tuấn một bước nắm lấy cổ áo, nhấc cô ta lên.
Anh âm u nói:
“Đến cả đứa con của mình mà cô cũng có thể làm giả? Cô nói xem, tôi làm sao có thể sống chung với loại người như cô chứ?”
Trần Thanh Vân bị hành động của anh dọa sợ, cô ta mặt mũi trắng bệch, cầm lấy tay của anh, không ngừng van xin:
“Em..
không có… anh nói gì… em đều không hiểu.
Thanh Tuấn, anh đừng như vậy, sẽ dọa sợ con của chúng ta!”
Huỳnh Thanh Tuấn không thể chịu nổi người đàn bà vô liêm sỉ này nữa, anh ném cô ta từ trên tay mình xuống đất, gầm lên một tiếng: “Đủ rồi đó!”
Trần Thanh Vân ngồi ở dưới nền nhà, ở trong bộ váy cưới bây giờ đã vô cùng nhăn nhúm, cô ta vẫn không chịu nhận tội, ngước mặt lên oan ức nói:
“Anh tại sao lại đối xử với em như vậy chứ? Em làm vậy thì có gì sai? Nếu anh một mực không từ bỏ con nhỏ Triệu Diệp Nhi kia, em cũng không cần phải dùng đến cách này, tất cả đều là tại anh!”
“Choang”, tiếng đổ vỡ vang lên, Huỳnh Thanh Tuấn toàn thân bốc hỏa, anh đem điện thoại của Trần Thanh Vân đập xuống bàn, khiến cho nhân viên cửa tiệm đều run sợ không dám hó hé.
“Cô không cần nói nữa… Tôi ở trong tay cô biến thành thằng hề cũng đủ rồi, từ này về sau, một chút tôi cũng không muốn gặp cô nữa…”
Sự kiên nhẫn trong anh đã cạn kiệt, Huỳnh Thanh Tuấn bất lực, lắc đầu nói một câu, cầm áo khoác thẫn thờ rời đi.
“Vậy còn lễ đính ước của chúng ta? Huỳnh Thanh Tuấn, tôi thách anh hủy hôn đó! Anh mà dám hủy hôn, tôi sẽ kêu cha mẹ tôi trở mặt với nhà anh, cho anh biết mùi vị của Trần Thanh Vân này!”, người phụ nữ ngồi dưới đất không ngừng điên cuồng kêu lên.
Nhưng bây giờ, những lời đe dọa của cô ta không hề còn ý nghĩa gì đối với anh nữa, Huỳnh Thanh Tuấn không ngoái đầu nhìn cô ta một cái, cương quyết đi về phía trước.
***
Xe Roll Royce lao đi trong màn đêm, đến trước cổng kí túc xá của đại học X thì dừng lại, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, Huỳnh Thanh Tuấn lại vô thức lái xe đến chỗ này, giống như chỉ cần ở đây đợi chờ, Triệu Diệp Nhi sẽ xuất hiện trước mặt anh.
Hà Thảo Ly cùng bạn bè từ giảng đường trở về kí túc xá, phút chốc phát hiện ra chiếc Roll Royce của Huỳnh Thanh Tuấn đang đỗ bên đường, một tuần nay, đêm nào anh cũng đậu xe ở đây chờ đợi bạn cô, Triệu Diệp Nhi.
Hà Thảo Ly chỉ là lắc đầu một cái, thở dài, hờ hững bước đi qua, chuyện của bạn cô và người đàn ông này, cô đã không còn muốn nhúng tay vào nữa.
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt buồn bã, nhìn từng lượt người tiến vào kí túc xá, đến lúc hai mắt đều đã mỏi, nhưng vẫn không hề nhìn thấy Triệu Diệp Nhi.
Rốt cuộc, em đang ở đâu, Diệp Nhi?
Điện thoại bất giác vang lên một tiếng, nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, anh có chút cảm thấy không muốn nghe, nhưng rốt cuộc, anh vẫn thở hắt ra một cái, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Con làm như vậy là sao, Thanh Tuấn? Con biết cái giá mà mình phải trả là gì hay không hả?”
Giọng của ông nội anh, Huỳnh lão tổng vang lên đầy nghiêm khắc.
Rõ ràng, ông đang nhắc đến chuyện anh quyết định hủy hôn với Trần gia.
Huỳnh Thanh Tuấn cúi đầu thở dài, anh thực sự rất kính trọng ông nội của mình.
Năm xưa, lúc anh mới tập tễnh bước vào nhà họ Huỳnh, bị cha ruột hắt hủi, bị mẹ kế vùi dập, thậm chí, bị cậu em trai Huỳnh Ngọc Hưng cùng cha khác mẹ đè đầu cưỡi cổ, chính ông nội là người đã bảo bọc anh, nhận ra tài năng của anh, cho anh cơ hội làm chủ Huỳnh thị.
Cho nên từ trước đến nay, mặc dù đã trở thành ông chủ của hàng vạn người, nhưng anh chưa bao giờ cãi lời ông một lời nào.
“Con thật sự không thể kết hôn với Trần Thanh Vân.
Con không yêu cô ta, con không thể sống cả đời với cô ta được…”, anh thẫn thờ nói ra những lời tự đáy lòng.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng im lặng.
Một lúc sau, Huỳnh lão tổng mới ôn tồn đáp:
“Cháu trai, ta hiểu tình cảm của con.
Nhưng ta làm tất cả cũng chỉ vì tương lai của con, của Huỳnh thị.
Con bây giờ đã là chủ của một tập đoàn, sau này còn sẽ là chủ của một gia tộc, bây giờ con lựa chọn tình cảm cá nhân hơn là lợi ích quyền lực, con sẽ phải đánh đổi rất rất nhiều, thậm chí tất cả đều sẽ sụp đổ hết, con có biết không hả?”
Huỳnh Thanh Tuấn gật đầu, âm trầm đáp: “Con biết! Nhưng con bằng lòng gánh chịu tất cả, mọi chuyện có như thế nào, con cũng sẽ tự gánh vác, chuyện con gây ra, nhất định sẽ không để liên lụy đến Huỳnh gia và ông nội!”
Huỳnh lão tổng lại thở dài, nói:
“Được, lời của con con hãy nhớ! Nếu con đã kiên quyết như vậy, ta cũng không thể cưỡng cầu nữa, con bây giờ đã trưởng thành rồi, đủ bản lĩnh quyết định cuộc đời mình rồi, ta tin con sẽ biết điều gì nên điều gì không nên.
Chỉ là, sau quyết định lần này, có lẽ sẽ gây ra sóng gió, Trần gia không phải là hạng vừa, con đắc tội với họ, chắc chắn sẽ dẫn đến hậu họa, đến lúc đó ta nhất định sẽ không ra tay cứu con, có nghe rõ chưa?”
Huỳnh Thanh Tuấn thở hắt ra một hơi, chân thành đáp:
“Con đã nghe rõ…”
Tiếng ngắt cuộc gọi vang lên tít tít, như dấu hiệu của một trận cuồng phong sắp tới, mà lần này, Huỳnh Thanh Tuấn đối đầu với tất cả, chỉ có đơn độc một mình anh.
Nhưng, không sao, chỉ cần có thể được ở cạnh Triệu Diệp Nhi, đối đầu với ai, anh cũng sẽ không sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...