Phóng Túng Yêu Em


Triệu Diệp Nhi ngồi phịch xuống ghế sô pha, trong lòng đều là vụn vỡ.

Quản gia Huỳnh bước lên một bước, lo lắng hỏi cô có sao không.
Nhưng cô chỉ lắc đầu, sau đó dặn bà ta khoan hãy nói chuyện này cho Huỳnh Thanh Tuấn biết, quản gia Huỳnh nghe xong, cũng đành gật đầu một cái.
Gần nửa tiếng sau, Huỳnh Thanh Tuấn mới thực sự trở về biệt thự.

Anh vừa đưa túi xách cho Huỳnh quản gia cầm, đã nghe thấy mùi đồ ăn thơm phức ở bên trong truyền đến.

Vị giác bị đánh thức, Huỳnh Thanh Tuấn vui vẻ, tiến vào, phát hiện Triệu Diệp Nhi đang mặc tạp dề ở bên trong nhà bếp, giống như một cô vợ nhỏ, lăng xăng bên này một chút, bên kia một chút, trông rất đáng yêu.
Huỳnh Thanh Tuấn từ phía sau bất ngờ ôm lấy eo nhỏ của cô, Triệu Diệp Nhi giật mình một cái, liền thu lại những phiền nào trong lòng, chân thành nở với anh một nụ cười.

“Không ngờ em cũng biết nấu ăn, đúng là chuyện khó tin mà…”, Huỳnh Thanh Tuấn trêu chọc cô.
Triệu Diệp Nhi cười thật xinh đẹp, đáp:
“Ăn cơm của đầu bếp nấu cũng nhiều rồi, hôm nay em muốn tự mình nấu một bữa, không ngờ nấu ăn lại vất vả như vậy!”
“Mấy món này, có thể ăn không đây?”, Huỳnh Thanh Tuấn lại bông đùa.
Triệu Diệp Nhi đấm anh một cái, mới nói:
“Không ăn được, cũng phải ăn, dễ gì được Triệu Diệp Nhi này nấu cho một bữa, anh chính là người đầu tiên đó, cha mẹ em còn không cho em vào bếp!”
Nói rồi, cô bảo anh nhanh nhanh đi tắm rửa thay đồ, còn cô mau chóng hoàn thành bữa cơm gia đình này.
Huỳnh Thanh Tuấn trở xuống, đã thấy một bàn ăn thịnh soạn trước mặt, Triệu Diệp Nhi còn chuẩn bị cả rượu vang và nến, vô cùng hấp dẫn và lãng mạn.

Anh nhìn Triệu Diệp Nhi ngồi ở trước mặt, đột nhiên lại có chút xúc động.

“Sao vậy? Bị tấm lòng của em làm cho cảm động hay sao?”, Triệu Diệp Nhi trêu ngược lại anh.

Huỳnh Thanh Tuấn bồi hồi, giọng nói ấm áp đáp lời:
“Có lẽ em không tin, nhưng trừ đầu bếp ra, chưa có ai nấu cho anh ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa như vậy? Anh mất mẹ năm mười tám tuổi, trước đó, bởi vì cuộc sống khắc khổ, bà phải ra ngoài làm đủ mọi công việc thấp kém, cũng chưa bao giờ có thời gian cùng anh ăn cơm, đều là anh tự bươn chải một mình, sống độc lập cho đến bây giờ… Cho dù lúc chưa có gì trong tay, bị người ta chà đạp, đến khi đã có sự nghiệp đồ sộ, anh nhất nhất vẫn chỉ có thể ăn cơm một mình...”
Triệu Diệp Nhi nghe anh kể, cũng đã biết được Huỳnh Thanh Tuấn vốn dĩ là con ngoài giá thú của Huỳnh gia, cuộc sống của anh hôm nay không dễ gì mà có được, cho nên cô cũng rất đồng cảm với anh.
“Anh làm nhiều tiền như vậy, không thể bỏ ra một ít mua một người phụ nữ ăn cơm cùng mình sao, đúng là không biết xài tiền mà…”, cô cố gắng bông đùa để kéo không khí lên.
“Phụ nữ ở gần anh đều muốn ngủ với anh, ăn cơm cái gì chứ…”, Huỳnh Thanh Tuấn đáp, “Chỉ có loại người sắt đá như em, không biết thương hoa tiếc ngọc..”
Triệu Diệp Nhi bĩu môi, đánh anh một cái.

Hai người ở trong không khí vui vẻ, hòa thuận, ăn hết bữa cơm gia đình này.
Ăn cơm xong, Huỳnh Thanh Tuấn đã ngay lập tức mang Triệu Diệp Nhi lên ban công, bộ dạng lấm la lấm lét đẩy cô tựa vào lan can hóng gió.
Triệu Diệp Nhi không nhịn được, mới hỏi anh:
“Này, Huỳnh tổng anh có chuyện gì muốn nói với em? Sao lại thần thần bí bí như vậy chứ?”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt thâm trầm nhìn cô, tỏ vẻ nguy hiểm, tiến sát lại trước mặt cô mà nói:
“Anh có thứ này muốn cho em xem!”
“Là gì? Bí mật như vậy sao?”
Triệu Diệp Nhi tựa vào lan can của ban công, đối diện với Huỳnh Thanh Tuấn thân hình cao lớn vững chãi ở trước mặt mình.

Chỉ thấy anh lôi ra từ túi áo một chiếc hộp nhỏ màu đen, đưa ra trước mặt cô, nói:
“Em mở ra đi!”
Triệu Diệp Nhi nhìn vẻ mặt bí hiểm của Huỳnh Thanh Tuấn, liền có chút hồi hộp, đưa tay mở chiếc hộp màu đen kia ra.

Lập tức, bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh, trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương nằm chễm chệ, bề mặt được đính những hạt ngọc li ti thật tinh xảo, bất cứ ai nhìn qua cũng bị hút hồn bởi vẻ sang trọng quý giá của nó.
Cô hai mắt đều là ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mặt mình, chưa kịp nói gì, đã thấy Huỳnh Thanh Tuấn quỳ một chân xuống trước mặt mình.


Anh dùng giọng điệu tâm tình nhất để nói với cô:
“Triệu Diệp Nhi, kết hôn cùng anh đi, anh thực sự muốn ở bên cạnh em mãi mãi!”
Triệu Diệp Nhi trong phút chốc còn tưởng bản thân mình đang mơ, nhưng nhìn chiếc nhẫn tỏa sáng lung linh trước mặt, cô mới nhận thức được tất cả đều là sự thật.

Huỳnh Thanh Tuấn đang cầu hôn cô.
“Anh, thực sự muốn kết hôn cùng em? Còn hôn ước của anh với Trần Thanh Vân thì sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn lắc đầu, mỉm cười đáp:
“Đừng nhắc đến nó nữa, anh không hề có tình cảm với Trần Thanh Vân, người anh yêu là em, người anh muốn cưới cũng chỉ có một mình em…”
Triệu Diệp Nhi hơi thở chếnh choáng, đột nhiên lại nghĩ đến cuộc gặp với Trần Thanh Vân ban chiều, cô có thể tin anh không yêu Trần Thanh Vân, nhưng cái thai trong bụng cô ta là thật, Huỳnh Thanh Tuấn, em không thể nhận lời rồi.
“Có thể cho em thời gian suy nghĩ hay không?”, Triệu Diệp Nhi ngập ngừng hỏi.
“Được chứ, anh sẽ đợi đến khi nào, em chịu đeo vào chiếc nhẫn này mới thôi!”, Huỳnh Thanh Tuấn dịu dàng đáp, đoạn, anh đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Triệu Diệp Nhi đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mát, cô biết bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội để đeo chiếc nhẫn đó cả.

Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy chứ? Cô rơi một giọt nước mắt, nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, nhưng anh chỉ nghĩ rằng cô khóc vì xúc động mà thôi.
“Đừng khóc, Diệp Nhi, em sẽ làm anh đau lòng…”, giọng nói mê hoặc của anh vang lên bên tai cô.
Triệu Diệp Nhi hít một hơi lấy hết can đảm, mặc kệ ngày mai như thế nào, hôm nay anh vẫn sẽ là của riêng mình cô.

Cô đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào và đầy mê luyến.

Huỳnh Thanh Tuấn cũng đáp lại nụ hôn đó bằng tất cả tấm lòng của mình.

Bọn họ quấn quýt lấy nhau như không thể tách rời.

Huỳnh Thanh Tuấn phút chốc đã bế Triệu Diệp Nhi từ ban công lên giường, thân hình nóng ran của anh áp lên người cô, tay trái thuần thục cởi nút áo của bản thân, dục vọng tràn lên trong đáy mắt, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô:
“Sinh con cùng anh đi, Triệu Diệp Nhi… Anh yêu em...”
Nói rồi, anh kéo vai áo của cô xuống, để lộ thân thể trắng nõn của cô, đặt lên ngực cô một nụ hôn.
Triệu Diệp Nhi trước cơn mê tình mà anh mang lại, dường như cô cũng không thể thoát khỏi sự trầm luân này.

Cô ôm lấy vai anh, thầm thì đáp: “Em cũng yêu anh!”
Lời này nói ra, chính là cô đã bằng lòng dâng hiến tất cả cho anh, bọn họ mặc kệ ngày mai ra sao, chỉ cần bây giờ có thể chìm mình trong men say tình là đã đủ mãn nguyện rồi.

***
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên một thân hình cường tráng nằm ở trên giường.
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt lười biếng không chịu mở ra, quen thuộc choàng tay lên bóng hình đang nằm cạnh, nhưng anh sực nhận ra, bên cạnh anh không có ai cả.

Triệu Diệp Nhi đã rời giường.
Anh uể oải vươn người, ngồi dậy, đột nhiên phát hiện căn phòng có chút lạ, anh bất an mặc vào đồ áo, muốn mở cửa phòng đi tìm Triệu Diệp Nhi.
Không ngờ, đột nhiên trên bàn, có một vật đã thu hút sự chú ý của anh, Huỳnh Thanh Tuấn dừng lại bước chân, nhận ra trên bàn là chiếc hộp đựng nhẫn mà hôm qua anh tặng cho Triệu Diệp Nhi, mà bên dưới, còn có một bức thư ngắn.
“Em xin lỗi, nhưng em không thể nào làm khác được.

Đứa trẻ không có tội tình gì, anh phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, chúc anh hạnh phúc, Huỳnh Thanh Tuấn!”
Những con chữ ngay ngắn nhưng sắc lạnh vô cùng, cứa vào tim của anh đau đớn.
Huỳnh Thanh Tuấn nắm chặt bức thư, hoảng hốt chạy xuống bên dưới cầu thang, không ngừng gọi tên Triệu Diệp Nhi.

Nhưng trong biệt thự không có ai đáp lại anh, chỉ có ánh mắt của gia nhân đầy sợ hãi trước vẻ điên cuồng của chủ nhân mà thôi.
Huỳnh Thanh Tuấn đi đến trước mặt của quản gia Huỳnh, lớn tiếng hỏi:
“Chuyện này là sao? Cô ấy đã đi đâu rồi?”
Quản gia Huỳnh nhìn anh, bất đắc dĩ đáp:
“Cậu chủ, cậu đừng tìm cô Triệu nữa, cô đấy đã đi rồi, cô ấy nói sẽ không gặp lại cậu nữa đâu!”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe từng lời nói của bà ta, tim đập điên cuồng, đầu óc rối bời, không ngừng lắc đầu hỏi:

“”Bà nói như vậy là sao? Tại sao Diệp Nhi lại đi? Tại sao cô ấy lại không gặp lại tôi nữa?”
Quản gia Huỳnh trước tình cảnh này, cũng rơi một giọt nước mắt, bà chầm chậm kể lại cho anh nghe chuyện Trần Thanh Vân đã đến đây tìm Triệu Diệp Nhi, chuyện Triệu Diệp Nhi đã nén lại nỗi đau như thế nào để cùng anh ăn một buổi tối cuối cùng, cũng như chuyện cô lên kế hoạch rời đi trong âm thầm ra sao.
“Không thể nào, không thể!”, Huỳnh Thanh Tuấn ôm đầu gầm lên, “Triệu Diệp Nhi, em không thể…”
***
Xe Roll Royce lao đi trên đường như một mũi tên xé toạc không khí.
Xe vừa dừng lại trước cửa Trần gia, Huỳnh Thanh Tuấn liền vội vàng bước xuống, vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào cửa nhà họ Trần.
Quả nhiên, Trần Thanh Vân đã đợi anh sẵn ở đó, cô ta như đã chuẩn bị tinh thần, đối mặt với sự tức giận của anh, chỉ nhàn nhã hỏi một câu:
“Huỳnh Thanh Tuấn, cuối cùng anh cũng tự động đến tìm em rồi?”
Huỳnh Thanh Tuấn cố nén nhịn lại cơn phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng hỏi:
“Cô đã nói gì với Triệu Diệp Nhi? Cô đã nói gì với cô ấy?”
Trần Thanh Vân nghe xong, không nhịn được bật cười một cái, vui vẻ đáp:
“Ả ta rốt cuộc cũng đã rời đi rồi sao?
Vừa nói, cô ta vừa đứng dậy, tiến đến trước mặt của Huỳnh Thanh Tuấn, chạm vào cằm anh một cái, thâm sâu nói:
“Đáng lẽ ra cô ta phải đi từ sớm rồi mới đúng!”
Huỳnh Thanh Tuấn không nhịn được nữa, anh nắm chặt tay của Trần Thanh Vân, nghiến răng nói ra từng chữ:
“Trần Thanh Vân, rốt cuộc tôi phải như thế nào cô mới chịu buông tha cho tôi đây? Tôi đã nói cô không được đụng vào Triệu Diệp Nhi cơ mà, tại sao cô dám làm như thế!”
Trần Thanh Vân cổ tay bị anh siết chặt, cô ta đau đớn nhăn mặt, nhưng vẫn mạnh miệng đáp:
“Anh đừng hòng em buông tha cho anh, anh đã là hôn phu của em, mãi mãi sẽ vẫn là như vậy, đừng nghĩ sẽ đá được em để đi cặp kè người phụ nữ khác!”
Huỳnh Thanh Tuấn trên mặt đều là sát khí, anh siết chặt tay của Trần Thanh Vân đến nỗi muốn bóp chết cô ta:
“Cô muốn chết cùng tôi có đúng không?”
Trần Thanh Vân trừng lớn hai mắt nhìn anh, hét lớn:
“Đúng, tôi muốn ăn thua đủ với anh đó, anh có gan thì giết tôi đi, giết luôn cả đứa con trong bụng của tôi đi, nó chính là giọt máu của anh đó, có giỏi thì anh đoạn tuyệt luôn sự sống của nó đi!”
Lời này nói ra, rốt cuộc khiến cho Huỳnh Thanh Tuấn bị dao động, anh không thể ra tay được nữa, phút chốc, anh cắn răng, buông tay cô ra ra.
Trần Thanh Vân thở hổn hển, nắm cổ tay đau nhức, nhìn vẻ tuyệt vọng của Huỳnh Thanh Tuấn, cô ta biết mình đã có cơ hội, liền lôi ra tờ giấy xác nhận mang thai, đưa ra trước mặt anh, mềm mỏng nói:
“Thanh Tuấn à, cho dù anh không yêu em, nhưng anh không thể tuyệt tình với con của em được, hôm đó chúng ta ngủ với nhau, nên mới xảy ra chuyện này, em không có nói dối… Anh đừng giận dữ với em nữa, chúng ta có thể làm hòa không?”
Huỳnh Thanh Tuấn trên mặt đều là bất lực, anh tức giận đi ra khỏi chỗ đó, một giây một phút nào anh cũng không muốn nghe những lời đó nữa, anh không muốn chấp nhận sự thật, tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui