Mặc dù mối quan hệ giữa Triệu Diệp Nhi và Huỳnh Thanh Tuấn đã hòa hoãn trở lại, nhưng cô vẫn quyết định không trở lại Huỳnh Thị làm việc nữa, mà sẽ chọn việc hoàn thành chương trình học ở đại học X trước.
Huỳnh Thanh Tuấn cũng không phản đối, chỉ là đáng tiếc từ nay cơ hội được gặp cô ở công ty sẽ không còn nữa.
Cuối tuần, hai người ra ngoài dạo chơi một vòng cho khuây khỏa, sau đó ghé nhà hàng Tây yêu thích của Huỳnh Thanh Tuấn để ăn tối, cả ngày trời, tâm trạng của hai người đều rất tốt, giống như một đôi tình nhân mới cưới vậy, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Triệu Diệp Nhi cũng không còn bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh nữa, cô chỉ muốn tận hưởng những khoảnh khắc được nuông chiều này mà thôi.
Cô vừa nhìn gương mặt của Huỳnh Thanh Tuấn vừa kể chuyện ở trường đại học cho anh nghe, đột nhiên lại nhìn thấy một bóng phụ nữ lả lướt đang tiến về chỗ họ, cảm giác bất an lại chợt ùa đến.
“Đã lâu không gặp, Huỳnh tổng!”, một giọng nói ngọt ngào nhưng xa lạ vang lên, “Em thật nhớ anh…”
Huỳnh Thanh Tuấn xoay đầu, phát hiện trước mặt mình là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ăn vận thời thượng cùng cách trang điểm cầu kỳ, dùng ánh mắt thâm tình để nhìn anh, anh lúc này mới chợt nhận ra người quen:
“Thì ra là em, Thanh Vân, về nước nhanh như vậy sao? Tại sao không báo cho anh biết?”
Cô gái kia cười thật quyến rũ, một tay chống lên bàn ăn, một tay đặt lên vai của Huỳnh Thanh Tuấn, khẽ nheo mắt nói:
“Sao, không muốn em trở về hay sao? Tưởng anh bận rộn trăm công ngàn việc ở Huỳnh Thị, không ngờ vẫn có thời gian cùng tiểu mỹ nhân xinh đẹp đi ăn tối!”
“Chào cô gái, tôi tên Trần Thanh Vân, là hôn thê của Huỳnh tổng, người mà cô đang cùng ăn tối!”, đoạn, Trần Thanh Vân dùng ánh mắt soi mói để chào hỏi Triệu Diệp Nhi, còn đưa tay ra muốn bắt tay với cô.
Cô ta thật sự chính là hôn thê đã định sẵn trên hôn ước thuở nhỏ của Huỳnh Thanh Tuấn, bấy lâu nay, định cư ở nước ngoài, bây giờ bởi vì dịch bệnh mới đột nhiên trở về nước.
Chuyện là lúc xưa, ông nội của Huỳnh Thanh Tuấn muốn củng cố địa vị của Huỳnh thị, đã lập ra hôn ước với Trần gia để lôi kéo liên minh về phía mình.
Chỉ là Huỳnh Thanh Tuấn đối với người hôn thê sắp đặt này không có chút tình cảm nào, nhưng cũng không dám hủy hôn, bởi vì hôn sự này có liên quan trực tiếp đến hai dòng tộc lớn, cho nên bản thân anh cũng dùng dằng tránh né cô ta cũng như trì hoãn hôn sự giữa hai bên.
Triệu Diệp Nhi nghe thấy cô ta nhắc đến bản thân là hôn thê của Huỳnh Thanh Tuấn cảm giác có chút sững sờ, nhưng vẫn tỏ ra không có gì, chỉ miễn cưỡng cười với Trần Thanh Vân một cái, sau đó vẫn tiếp tục tập trung ăn uống rất ngon miệng.
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn biểu cảm của Triệu Diệp Nhi, trong lòng khó chịu, sau đó mới bỏ bàn tay của Huỳnh Thanh Vân trên vai của anh xuống, đáp:
“Em trở về nước, đương nhiên là chuyện vui rồi, ăn tối vui vẻ, anh sẽ đến nhà gặp cha mẹ của em sau!”
Lời này nói ra, chẳng khác nào đuổi khéo, Trần Thanh Vân mất hứng, liếc Triệu Diệp Nhi một cái:
“Anh không thể nói chuyện với em một chút sao? Dù sao lâu rồi chúng ta mới gặp lại… Em ở nước ngoài, thực sự rất nhớ anh…”, vừa nói, cô ta vừa nũng nịu ôm lấy tay của Huỳnh Thanh Tuấn.
“Đừng như vậy, Thanh Vân, em sẽ gặp em sau!”
Huỳnh Thanh Tuấn lạnh nhạt buông một câu, không nhìn lấy cô ta một cái.
Trần Thanh Vân vẻ mặt toàn là sự không cam tâm, liếc xéo hai người rồi bỏ đi.
Vốn dĩ cô ta tưởng Huỳnh Thanh Tuấn bận bịu cho sự nghiệp mới không đề cập đến hôn sự với cô ta, thì ra, anh ở trong nước đã sớm có mỹ nhân bên cạnh.
“Không phải anh nên nói trước với tôi là anh đã có một người hôn thê hay sao?”, Triệu Diệp Nhi thản nhiên nói một câu.
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, chỉ đáp: “Em ghen à?”
Triệu Diệp Nhi khẽ bật cười:
“Anh thật biết đùa, tôi có tư cách ghen với chính thất phu nhân sao, không có!”
Huỳnh Thanh Tuấn thở dài, gắp một miếng cá vào đĩa ăn của Triệu Diệp Nhi, xa xăm đáp:
“Tôi sẽ không kết hôn với cô ấy, cho nên cũng không cần sớm gọi là hôn thê đâu!”
“Tại sao?”, Triệu Diệp Nhi bất giác tò mò hỏi một câu.
“Rồi em sẽ biết thôi!”, Huỳnh Thanh Tuấn nói xong, uống một ngụm rượu.
Triệu Diệp Nhi nghe anh nói như vậy, chỉ im lặng không đáp, tuy trong lòng cô cũng đang ngổn ngang những suy nghĩ.
***
Cuối giờ chiều, Triệu Diệp Nhi cùng Hà Thảo Ly trở về sau khi kết thúc tiết học cuối, hai người vừa đi vừa nói chuyện, ra đến cổng trường, đột nhiên phát hiện đã có người chờ sẵn Triệu Diệp Nhi ở bên ngoài.
Triệu Diệp Nhi nhận ra người phụ nữ đeo kính râm, khí chất sang trọng đang đứng đợi cô bên cạnh chiếc Land Rover chính là Trần Thanh Vân.
Trần Thanh Vân ánh mắt đầy kiêu ngạo, vẫy tay với Triệu Diệp Nhi đầy thách thức, một buổi chiều điều tra, cô ta rốt cuộc cũng điều tra được thân thế của Triệu Diệp Nhi, cũng như việc cô đang theo học tại đại học X, cuối cùng, đọc được tin tức hẹn hò của hai người trên mặt báo, không nhịn được, liền lái xe đến tận đây để dằn mặt.
Triệu Diệp Nhi biết sóng gió lại ập đến, chỉ lẳng lặng bảo Hà Thảo Ly đợi cô một chút, sau đó tiến đến trước mặt cô ta.
“Tôi đoán là cô biết tại sao tôi tìm cô đúng không, bạn học Triệu?”
Trần Thanh Vân đầy sắc lạnh cất tiếng nói.
Cô ta vẫn không ngờ rằng Huỳnh Thanh Tuấn lại qua lại với một nữ sinh viên bình thường như Triệu Diệp Nhi, cô biết tính anh đào hoa, nhưng nghĩ cũng không nghĩ ra cô gái giản dị này lại có sức hút gì đối với tổng giám đốc Huỳnh Thị được.
Triệu Diệp Nhi cười nhẹ, nhàn nhạt đáp:
“Giữa tôi và cô không giao du quen biết, vậy thì cô Trần tìm tôi chỉ có thể là vì Huỳnh Thanh Tuấn? Tôi nói có đúng không?”
“Lúc cô giao du với Huỳnh Thanh Tuấn, có biết anh ấy đã có một vị hôn thê là tôi hay không?”, Trần Thanh Vân lên tiếng hỏi.
Triệu Diệp Nhi cười nhạt đáp:
“Biết hay không, không quan trọng, sự thật thì vẫn là sự thật mà thôi!”
Trần Thanh Vân hai mắt âm u, cảm giác miệng lưỡi của cô gái này cũng quả thật không tồi, cô ta khoanh tay đứng tựa vào thân siêu xe, nói:
“Cô và Huỳnh Thanh Tuấn thực sự đang sống cùng nhau?”
Triệu Diệp Nhi nghi ngờ, đáp lại cụt lủn:
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi này của cô Trần nhỉ? Những vấn đề về tôi và Huỳnh Thanh Tuấn, không phải nên hỏi thẳng anh ấy thì nhanh hơn sao?”
“Miệng lưỡi lợi hại lắm, chỉ là, tôi nhắc cho cô nhớ, cóc ghẻ thì vẫn là cóc ghẻ thôi… Tôi thực sự không hiểu tại sao mỹ nhân bên cạnh anh ấy đâu phải ít, sao lại đi quen một sinh viên xuất thân tầm thường như cô được nhỉ?”, Trần Thanh Vân mỉa mai nói một câu.
Triệu Diệp Nhi bị cô ta xúc phạm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, đáp:
“Đúng vậy, nếu cô đã coi tôi là thứ tầm thường, vậy còn việc gì phải ở đây nhiều lời với tôi, có đúng không?”
Triệu Diệp Nhi ôm sách vở trong tay, muốn xoay lưng bỏ đi.
Không ngờ, Trần Thanh Vân đã một bước nhanh hơn, chặn lại ở trước mặt cô, sắc bén nói:
“Huỳnh Thanh Tuấn chu cấp cho cô bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả gấp đôi, miễn cô ngay lập tức dọn khỏi biệt thự Huỳnh gia ngay!”
“Ý cô là gì?”, Triệu Diệp Nhi ngỡ ngàng đáp, “Có lẽ cô nhầm rồi Trần tiểu thư ạ, tôi không có làm gái!”
Trần Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nói:
“Đừng tỏ ra thanh cao, tôi đã gặp qua không ít loại phụ nữ như cô rồi, cứ nói giá đi, tôi ngay lập tức sẽ chi trả, miễn cô đừng bám víu Huỳnh Thanh Tuấn nữa, kết cục cũng không có được gì đâu!”
Triệu Diệp Nhi thở hắt ra, nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Vân mà đáp:
“Nếu cô đã khẳng định rằng tôi bu bám Huỳnh Thanh Tuấn cũng không được kết quả gì, sao còn phải tốn công ở đây thương lượng với tôi chứ? Tiền của cô, tôi không cần!”
“Vậy có nghĩa là cô không chịu buông tha Huỳnh Thanh Tuấn?”, Trần Thanh Vân đe dọa nói.
Triệu Diệp Nhi không tỏ ra sợ hãi, chỉ gỏn lọn đáp một câu:
“Mối quan hệ của tôi và anh ấy, không phải nói tôi buông tha là có thể buông tha! Nếu cô muốn tống khứ tôi ra khỏi cuộc sống của Huỳnh Thanh Tuấn, phiền cô hãy nói với anh ấy, sẽ nhanh hơn ở đây tranh cãi với tôi đó cô Trần ạ…”
Lời này nói ra, cũng là lúc một cái tát giáng xuống trên mặt Triệu Diệp Nhi.
Hà Thảo Ly ở xa nhìn thấy bạn thân bị đánh, cũng mau chóng chạy đến, nhìn Trần Thanh Vân bất bình nói:
“Cô là ai? Dám lấy tư cách gì mà đánh người khác như vậy chứ?”
Bạn học xung quanh nhìn thấy cảnh tượng Triệu Diệp Nhi bị một người phụ nữ quý phái sang trọng tát ngay trước cổng trường, liền không ngừng chỉ trỏ tụm nhau lại xem.
Trần Thanh Vân cảm thấy hình như một cái tát vẫn chưa hả dạ, vẻ mặt vẫn rất hung dữ chỉ vào mặt Triệu Diệp Nhi mà mắng:
“Loại con gái rẻ mạt như cô, đừng thấy tôi lịch sự mà làm tới! Tôi nói cho cô biết, tôi chính là hôn thê chính thức của Huỳnh Thanh Tuấn, hôn ước của chúng tôi chính là do ông nội của anh ấy lập ra, đời này anh ấy chỉ có thể thuộc về một mình tôi, cô đừng hòng đũa mốc chòi mâm son, tranh giành đàn ông với tôi, không có cửa đâu!”
Lời của Trần Thanh Vân vừa nói ra, làm cho đám đông không khỏi xì xầm:
“Thì ra là đánh ghen!”
“Mất mặt quá đi, sinh viên trường chúng ta cũng có loại người đó sao?”
“Cô ta hình như chính là Triệu Diệp Nhi, người tình tin đồn của tổng giám đốc Huỳnh Thị đó, không ngờ lại ra nông nỗi này!”
Những lời bàn tán giống như những mũi tên sắc nhọn, đều chĩa mũi về phía Triệu Diệp Nhi một cách lạnh lùng.
Triệu Diệp Nhi tay ôm lấy một bên má bị đánh đỏ ửng, cô ngước lên nhìn Trần Thanh Vân, thâm trầm đáp:
“Nếu cô đã tự tin đời này Huỳnh Thanh Tuấn chỉ thuộc về một mình cô, vậy cô còn đến uy hiếp tôi làm gì, cô cơ bản là không có được tình cảm của anh ấy, mới tìm tôi trút giận!”
“Cô!”, Trần Thanh Vân nghe lời của Triệu Diệp Nhi đáp trả, muốn xông lên tiếp tục cho cô một bài học, nhưng đã bị vệ sĩ cản lại, bởi vì xung quanh đã bắt đầu đông người xem, còn để cô ta tùy tiện gây chuyện sẽ làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của gia tộc, cho nên bất đắc dĩ bọn họ phải cản chủ nhân lại.
Trần Thanh Vân nuốt lại cơn hận trong lòng, trừng trừng nhìn về phía Triệu Diệp Nhi mà dọa dẫm:
“Cô thích chơi thì tôi chơi đến cùng với cô, hôm nay tôi cho cô cơ hội tự rút lui, cô không chịu, rồi sẽ có một ngày, Huỳnh Thanh Tuấn cũng sẽ đá cô như đá một cái lon rác rưởi mà thôi… Chờ đó mà xem, đồ vô liêm sỉ!”
Nói xong, cô ta hậm hực đeo lại kính râm trên khuôn mặt, trở về xe Land Rover của mình.
“Cậu không sao chứ?”, Hà Thảo Ly đau lòng hỏi Triệu Diệp Nhi, tại sao cô lại không ngừng gặp rắc rối như vậy.
Triệu Diệp Nhi chỉ đáp một tiếng không sao, sau đó cùng Hà Thảo Ly đi qua đám đông hiếu kì đang không ngừng bàn tán rôm rả, rời khỏi chỗ đó.
Dù sao thì cô cũng không làm chuyện thẹn với lòng, cho nên cũng không cần phải xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...