Huỳnh Thanh Tuấn nghe đến tin tức hay ho đương nhiên không bỏ qua, liền quay sang Triệu Ngọc Lâm mà hỏi, “Tình trường của chị gái em như thế nào vậy? Có thể kể cho anh nghe được không?”
“Đương nhiên là được..”, Triệu Ngọc Lâm lưu manh đồng ý, “Nhưng mà đương nhiên là không có miễn phí đâu anh Huỳnh nha…”
“Thôi mà…”, Triệu Diệp Nhi bị từng người trong nhà bán đứng, mặt mũi đen kịt lại, gác đũa than thở, “Mọi người có thể để cho con ăn hết bữa cơm không vậy hả?”
Huỳnh Thanh Tuấn cười đến ná thở, hình như từ trước đến nay, chưa có lúc nào anh vui vẻ đến như vậy, mà từ thời điểm anh ở bên Triệu Diệp Nhi, đều bị cô cho kinh qua đủ các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố, không ngờ đến từng tuổi này, anh mới cảm nhận được không khí của một gia đình hạnh phúc đầm ấm là như thế nào.
Đột ngột, điện thoại của anh lại vang lên tiếng cuộc thoại gọi đến, Huỳnh Thanh Tuấn nheo lại hai mắt, nhìn thấy tên người gọi chính là Rosie, một cảm giác bất an ùa đến.
Bởi vì đối với ngày nghỉ, anh đã từng chủ trương không có việc gì quan trọng thì không cần gọi cho anh, vậy mà hôm nay, Rosie biết anh đi dã ngoại cùng Triệu Diệp Nhi mà vẫn gọi đến, chắc hẳn đã có chuyện cấp bách xảy ra.
Huỳnh Thanh Tuấn gác đũa, cười ý nhị với người nhà họ Triệu một cái rồi ra ngoài nghe điện thoại, cha mẹ Triệu thấy anh đi nghe điện thoại như vậy lại không ngừng xuýt xoa con “rể” đúng là người bận rộn, đến cả ngày chủ nhật cũng còn phải giải quyết công việc.
Tuy nhiên, lúc anh trở lại bàn ăn, Triệu Diệp Nhi vẫn có thế ý tứ nhìn thấy trong ánh mắt của anh có chút dao động, cô liền ghé tai anh mà hỏi, “Có chuyện nghiêm trọng sao?”
“Ừ, có chút sự cố…”, Huỳnh Thanh Tuấn gật đầu đáp, nhưng tay vẫn cầm lên bát cơm tiếp tục ăn, chỉ là đôi mắt anh hiện rõ một chút trầm tư.
“Có cần ngay lập tức trở về không?”, Triệu Diệp Nhi lo lắng nói, “Nếu là sự cố thì…”
“Không cần…”, Huỳnh Thanh Tuấn gắp một thịt gà cho Triệu Diệp Nhi, vẫn bình tĩnh nói, “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, chớ nên rối loạn…”, sau đó lại tiếp tục ăn uống.
Cha mẹ Triệu nhìn hai người nam nữ bọn họ ghé tai nhau nói chuyện, còn gắp đồ ăn cho nhau thì lại càng hồ hởi bàn tán, nói nhỏ với nhau lần này nhà họ Triệu họ có thể kê cao đầu mà ngủ rồi.
Triệu Ngọc Lâm ngồi ở một bên, cũng không giấu được nỗi bất lực đối với cha mẹ mình, cảm thấy nếu sau này có bà cô già giàu có nào đó đi Roll Royce đến tán tỉnh cậu, họ cũng sẽ ngay lập tức bán cậu đi hay không?
Bởi vì công chuyện gấp rút, Huỳnh Thanh Tuấn cũng muốn trở lại thành phố sớm, Triệu Diệp Nhi suy nghĩ một chút, quyết định trở về cùng anh thay vì ở lại qua đêm, cha mẹ Triệu cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng vẫn nhanh chóng tận tình gói đồ ăn thật nhiều, nhét vào cốp xe Roll Royce cho hai người họ, sau đó bịn rịn luyến tiếc chia tay chàng con rể, còn dặn dò anh kiên trì với con gái họ một chút, đừng thấy con bé đào hoa đa tình mà sớm nản lòng.
Triệu Diệp Nhi đúng là hết nói nổi, cô ôm lấy cha mẹ mình, sau đó cùng Huỳnh Thanh Tuấn trở về thành phố.
Huỳnh Thanh Tuấn tỏ ra không có chuyện gì, nhưng suốt đoạn đường, điện thoại không ngừng gọi đến, Triệu Diệp Nhi cũng cảm giác được có chuyện gì không ổn.
Xe Roll Royce của bọn họ về đến trung tâm thành phố nhộn nhịp đã là năm giờ chiều, chỉ là Huỳnh Thanh Tuấn không trở về biệt thự, mà đi đến một công trình gần biển.
Càng đi vào gần, Triệu Diệp Nhi lại càng cảm giác hình như chỗ này đã xảy ra chuyện gì đó, bởi vì dọc đường đến công trình, công nhân tụ tập rất nhiều, thậm chí còn có cả xe cảnh sát cứu hộ, xe cứu thương chạy ra vào hú còi inh ỏi.
“Là tai nạn lao động à?”, Triệu Diệp Nhi ánh mắt hoang mang hỏi Huỳnh Thanh Tuấn.
Huỳnh Thanh Tuấn không nói gì, hai mắt vẫn đăm chiêu nhìn về phía trước, rốt cuộc cũng đi đến hiện trường đổ nát mà Rosie đã báo cáo qua điện thoại.
Triệu Diệp Nhi bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ, cô bất giác lấy tay bịt miệng, không nghĩ đến một công trình lớn lúc bị sụp đổ sẽ kinh khủng như thế này.
Sắt thép, giàn giáo chồng lên nhau thành những đống hỗn độn, một nửa tòa nhà bên trái đã bị sụp lún xuống mặt đất, nhân viên cứu hộ không ngừng di chuyển những công nhân bị thương ra ngoài, tiếng người la hét gào khóc ở bên ngoài không ngừng vang lên đầy ám ảnh.
Cô biết công trình này, đây chính là dự án mới nhất của tập đoàn bất động sản Hướng dương hợp tác cùng Huỳnh Thị, mục tiêu xây dựng hệ thống khách sạn du lịch ven biển, một tuần trước còn thấy quảng bá rầm rộ lộng lẫy, hôm nay đã xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, chẳng trách Huỳnh Thanh Tuấn lại đứng ngồi không yên.
“Em ngồi ở đây, đừng ra ngoài…”, Huỳnh Thanh Tuấn âm trầm nói một tiếng, sau đó đã cởi dây an toàn bước ra khỏi xe Roll Royce, tiến đến chỗ phù hợp để quan sát, nhìn thấy Rosie và các cấp dưới đã đứng đợi sẵn anh ở đó.
“Nguyên nhân là gì? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?”, giọng nói lạnh lẽo của Huỳnh Thanh Tuấn vang lên, trước mặt lại là một cáng cứu thương được nhân viên cứu hộ chuyển ra ngoài, bên trên còn có một công nhân bị thương đến hôn mê, mặt mũi đầy cát bụi.
Rosie vẻ mặt cũng hoang mang, gấp rút nói, “Trước mắt vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác, nhưng nghe nói là phần móng không kiên cố, dẫn đến sụp lún ở tòa nhà bên trái, lúc đó vẫn còn nhiều công nhân đang làm việc, cho nên mới xảy ra tai nạn lớn như vậy…”, cô nhìn chủ nhân đầy nghi ngờ nói, “Bây giờ chỉ huy trưởng công trình đang ở bên kia kêu gào lỗi là do chúng ta thiết kế có sai sót, cho nên mới xảy ra sự cố…”
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt âm u, nhìn về phía một đám phóng viên nhà báo đang tụ tập lại quanh một người đàn ông, anh ta chính là Lưu Thắng, giám sát trưởng thi công, anh ta đứng ở trước máy ghi hình, không ngừng múa may tay chân, “Chính là do Huỳnh Thị, chúng tôi tin tưởng bản thiết kế công trình của bên họ như vậy, không ngờ bọn họ lại tắc trách, gây ra lỗi sai, bây giờ xảy ra tai nạn chết người, trách nhiệm bên họ nhất định phải gánh lấy!”, hắn ta rất khoa trương, giống như muốn rửa sạch liên quan, nhác thấy đám người của Huỳnh Thanh Tuấn, liền chỉ tay mà nói, “Các người xem, cả Tổng giám đốc của Huỳnh Thị cũng đã đến rồi, các người nói xem, có phải là nên điều tra bọn họ hay không?”
Phóng viên bị tên Lưu Thắng này dắt mũi, nhanh chóng đã ùa đến chỗ của Huỳnh Thanh Tuấn, nhốn nha nhốn nháo đưa máy quay hình và micro đến trước mặt anh mà hỏi, “Huỳnh tổng, lập trường của anh về sự việc ngày hôm nay là gì? Giám sát công trình cho rằng nguyên do trực tiếp gây ra tai nạn chính là do bản thiết kế của bên anh có vấn đề, anh có lời gì muốn nói hay không?”
Huỳnh Thanh Tuấn liếc nhìn bọn họ một cái, mới dõng dạc nói, “Chuyện này hiện tại chưa có chứng cứ, không thể suy đoán phiến diện được.
Nếu thực sự trách nhiệm thuộc về Huỳnh Thị chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không trốn tránh, lập tức nhận lỗi, đền bù thiệt hại cho các công nhân và chủ đầu tư!”
Lời này nói xong, hình như vẫn chưa làm thỏa mãn đám phóng viên, bọn họ lại càng sấn tới mà liên tục hỏi thật gắt gao, Huỳnh Thanh Tuấn không có gì để giải thích, liền xoay lưng bỏ đi, đám Rosie ở đằng sau liền ngăn cản lại đám săn tin này, liên tục nói, “Mọi người xin hãy kiên nhẫn chờ tin tức chính thức, cũng như hãy tin vào kết quả điều tra phía sau, xin đừng kích động..”
Huỳnh Thanh Tuấn lắc đầu, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, anh đi đến chiếc Roll Royce, vừa muốn mở cửa xe ra để lái đi, không ngờ, còn cách xe chừng mười mét, đột nhiên một viên đá bay đến, nếu không vì Huỳnh Thanh Tuấn thân thủ linh hoạt, mau chóng đỡ lấy mặt mình, không thì viên đá cũng đã bay trúng mặt anh.
“Mấy tên nhà giàu các người, hại chết người rồi còn muốn bỏ chạy sao?”, một bà già rất tuyệt vọng kêu lên, hình như bà ấy chính là thân nhân của một trong những công nhân đã bị thiệt mạng, vừa mắng người vừa gào khóc, “Bóc lột sức lao động của con tôi, bây giờ còn hại nó chết thảm, các người nhất định phải đền mạng…”
Đám đông gần đó cũng bị kích động, nháo nhào lên chửi mắng hùa theo, nghe rất chói tai, còn dùng đá sỏi ném đến, Huỳnh Thanh Tuấn chưa kịp phản ứng, đã thấy Triệu Diệp Nhi mở cửa xe, chạy đến chặn trước mặt anh, lấy tay quàng lên che đầu cho anh, không màng nguy hiểm chắn cho anh để cùng đi đến xe Roll Royce.
“Em bị điên à, tôi nói em ở yên trong xe mà, sao lại chạy ra đây hả, Triệu Diệp Nhi?”, Huỳnh Thanh Tuấn che chắn lại cho Triệu Diệp Nhi, bực tức kêu lên.
“Sao mà tôi ở yên được chứ, vào xe rồi hẵng nói...”, Triệu Diệp Nhi vừa dứt lời, “A...”
Một viên đá lạnh lùng bay đến, làm trúng vai của Triệu Diệp Nhi, cô kêu lên một tiếng, Huỳnh Thanh Tuấn không cam tâm, lập tức xoay người lại, biến mình ngược lại thành lá chắn của cô, vượt qua cơn mưa sỏi đá, tiếp cận được xe Roll Royce, đẩy cô ngồi vào.
Bản thân anh ánh mắt đầy sắc lạnh, nhìn đám người hung dữ kia một cái, sau đó cũng mở ra cửa xe, ngồi vào ghế lái, trực tiếp lái đi, trong lòng hừng hừng lửa giận.
Chuyện này, nhất định đã có người gài anh!
***
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi trong phòng khách, nhìn vết bầm trên vai của Triệu Diệp Nhi, trong lòng vô cùng giận, không ngừng mắng, “Ai mượn em đỡ cho tôi? Em nghĩ em là Lê Lai cứu chúa à?”
Triệu Diệp Nhi được quản gia Huỳnh chườm đá cho, nhìn anh, thật bất lực nói, “Không cần mắng tôi đâu, coi như lâu lâu làm anh hùng cứu mỹ nam một lần vậy…”
“Lần sau tuyệt đối không được làm như vậy nữa, nếu em có chuyện gì, tôi sẽ không ngủ yên được, có nghe chưa?”, Huỳnh Thanh Tuấn lạnh giong cảnh cáo cô, nghĩ đến khung cảnh ban chiều, đám người đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh, cái oan này, anh nhất định không thể gánh được.
Điện thoại vang lên, là chủ đầu tư khu khách sạn gọi đến, lão ta tên David, họ Hoàng, vừa mới gọi, đã không ngừng mắng vốn Huỳnh Thanh Tuấn, “Huỳnh tổng à, vụ lần này, anh không gánh cho tôi, tôi liền không đỡ được, tôi thật ngờ làm ăn với anh lâu như vậy, anh lại làm ra chuyện như thế này, chết tôi rồi Huỳnh tổng ạ!”
Huỳnh Thanh Tuấn nghi ngờ chất vấn ông ta, “David Hoàng, chúng ta làm ăn với nhau bao nhiêu lâu, chưa từng xảy ra chuyện gì, lần này xảy ra sự cố, ông lại ngay lập tức có thể nghi ngờ bản thiết kế của bọn tôi? Ông nói như vậy mà nghe được sao?”
“Không phải là tôi muốn đẩy tội cho anh đâu, mà thực sự chuyện này rõ ràng cần có người chịu trách nhiệm, chỉ huy trưởng công trình một mực nói bản thiết kế có vấn đề, cho nên mới xảy ra tai nạn chết người… bây giờ tôi không tin hắn ta thì tin ai đây?”, David Hoàng cũng rối não mà nói, “Tòa công trình đương nhiên không thể tự nhiên mà sập được, bây giờ có đến ba công nhân đã thiệt mạng, mười mấy người bị thương nghiêm trọng, anh nói tôi phải giải thích với người nhà họ như thế nào chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...