Phóng Túng Yêu Em


Triệu Diệp Nhi mang theo chiến lợi phẩm trở về phòng Đồ họa Kiến trúc cũng không khỏi tự cảm thán bản thân, từ nguy cơ suýt nữa đã đá bay đi một hợp đồng béo bở được giao phó, đột nhiên lại biến thành đem về cho công ty một mối làm ăn lớn.

Lưu Cẩm Lệ cũng không nghĩ đến Triệu Diệp Nhi lại ứng phó tài tình như vậy, chỉ ngấm ngầm mắng cô tại sao lại ăn may nhiều đến thế, sau đó miễn cưỡng ở trước mặt mọi người, khen thưởng cô một tiếng, chỉ là sau đó, Đặng phó phòng vẫn kín kẽ dặn dò cô, mấy lời khen này vẫn là không nên để vào tai, bởi vì sợ cô từ đó sẽ sinh ra tự đắc mà mất cảnh giác.

Triệu Diệp Nhi ù ù cạc cạc gật đầu, thầm than thở chỉ là một lời khen thôi mà, có cần phải đề phòng như vậy không, nhưng cô tuyệt nhiên không biết rằng, cũng chính lời khen hão huyền đó lại làm cô quên mất bản thân vừa mới bị người ta gài bẫy chơi xấu.

Lâm Thu Thảo ở một góc, nhìn Triệu Diệp Nhi bằng ánh mắt hình viên đạn, không nghĩ đến cô vẫn có thể dương dương tự đắc trở về, bởi vì chính cô ta đã nghe được tin tức nhiều nhân viên của công ty đối thủ cũng đã thất bại trước mặt Trần phu nhân khó tính này, nên mới bày trò khiến cho Triệu Diệp Nhi tàn càng thêm tật, nhưng không ngờ tất cả vẫn là công cốc, bây giờ vị trí của Triệu Diệp Nhi ở trong phòng còn có trọng lượng hơn cô một chút nữa, Lâm Thu Thảo cô ta không nhịn được cơn tức, trực tiếp bỏ ra khỏi phòng giả vờ đi uống nước để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng đáng ghen tỵ.

Triệu Diệp Nhi đương nhiên không nhìn thấy những chuyển biến tâm lý đó của Lâm Thu Thảo, vui vui vẻ vẻ suốt cả ngày, tối hôm đó còn rủ Hà Thảo Ly ra ngoài uống rượu giải khuây.

Hà Thảo Ly nhìn Triệu Diệp Nhi gầy đi trông thấy, không nhịn được mồm miệng trách Huỳnh Thanh Tuấn đó không cho cô ăn cơm hay sao.


Triệu Diệp Nhi vốn dĩ muốn thanh minh rằng bởi vì cô nhìn thấy bắn giết nhau nhiều quá liền bị sợ không lên cân nổi, nhưng suy nghĩ lại nói mấy thông tin này chắc chắn sẽ dọa cho Hà Thảo Ly sợ chạy té khói, nên đành thôi.

Hai người họ tình thân chí cốt uống đến chai bia thứ năm, bartender rót rượu cũng bị cô ta dọa sợ, không ngờ tửu lượng của bọn họ lại khá như vậy, thế thì làm sao có chàng trai nào dụ dỗ bọn họ lên giường được chứ?
Hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, bất ngờ Triệu Diệp Nhi thấy một bóng dáng phụ nữ quen quen đi ngang trước mặt, cô liền đặt chai bia xuống, quan sát thật kĩ, hai mắt mở to, nghi ngờ nói, “Là Lê Mỹ Nhung?”
Hà Thảo Ly nhìn theo hướng mà Triệu Diệp Nhi chỉ, quả thật nhìn thấy Lê Mỹ Nhung ăn vận xinh đẹp, e e ngại ngại cười nói cùng một người đàn ông, mà người đàn ông kia còn hào sảng, đưa tay ôm eo cô ta một cái.

“Này…” Hà Thảo Ly biết Triệu Diệp Nhi chuẩn bị ngồi không yên, liền ngay lập tức chặn trước, giữ chặt bạn thân lại, cứng rắn nói, “Mình bảo thôi có nghe không, mặc kệ bọn họ đi, tại sao cậu cứ phải lo chuyện bao đồng hoài vậy chứ? Như vậy là nhiều chuyện đó!”
“Cái gì? Nhiều chuyện sao?”, Triệu Diệp Nhi quả nhiên tăng xông, hai mắt trợn trừng bực tức đáp, “Cậu nói vậy mà nghe được sao? Phạm Thái Thiên lúc bị dính vào rắc rối một câu nhờ vả cô ta cũng không có, bởi vì anh ấy sợ sẽ làm phiền cô ta, làm liên lụy đến cô ta, vậy mà cô ta hết lần này đến lần khác đi cặp kè với người đàn ông khác!”, nói xong câu này, cô dứt khoát đứng dậy, gạt tay Hà Thảo Ly ra, “Cậu bỏ tay mình ra, mình không có nhịn được lần này nữa, cô ta tưởng mình là ai chứ?”
Một lời đã quyết, Triệu Diệp Nhi đặt chai bia xuống, sầm sập bước đi.

“Mỹ Nhung, anh đi nghe điện thoại công việc một chút, em ở đây chờ nhé!”, người đàn ông lịch lãm ôn nhu nói với Lê Mỹ Nhung một câu, còn lãng mạn hôn cô ta một cái.


Lê Mỹ Nhung miễn cưỡng cười một cái, nhẹ nhàng tránh đi nụ hôn kia, thái độ của cô ta như vậy nhưng lại khiến cho người đàn ông kia không phật lòng, mà còn vui vẻ trêu cô, “Em cũng thật là giữ kẽ quá đi…”
Đợi người đàn ông kia đi khuất bóng, Lê Mỹ Nhung mới thở hắt ra một tiếng, tự than trách cha cô tại sao lại một mực bắt cô đi hẹn hò cùng người đàn ông này, đến cả ngồi cạnh hắn ta mà cô cũng còn ngửi được hương nước hoa của người phụ nữ khác, làm sao có thể động lòng với hắn được chứ?
Cô ta đang vô cùng bực bội, muốn cầm ly rượu uống một hớp, không ngờ cánh tay đã bị giữ lại, ngước mắt lên, Lê Mỹ Nhung giật mình nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như viên đạn của Triệu Diệp Nhi, cô ta chưa kịp lên tiếng, đã bị Triệu Diệp Nhi lôi xềnh xệch đến một góc hành lang khuất bóng người.

“Cô lại muốn gây sự nữa hay sao Triệu Diệp Nhi?”, Lê Mỹ Nhung tức giận, bị nắm đến đỏ cổ tay, trực tiếp vùng ra, mắng Triệu Diệp Nhi một tiếng.

“Cô có tin tôi chụp ảnh lại cảnh cô tình tình tứ tứ với người đàn ông khác gửi cho Phạm Thái Thiên xem hay không? Để anh ấy biết cô chính là loại con gái như thế nào?”, Triệu Diệp Nhi bực mình, chỉ tay vào mặt Lê Mỹ Nhung mà chỉ trích.

Lê Mỹ Nhung hất hàm nói, “Cô thích thì cứ việc, nếu không sợ anh ấy bị tổn thương!”, cô ta ngược lại còn đe dọa lại Triệu Diệp Nhi, “Nếu chưa hả hê nữa thì kể luôn tôi cùng người khác vui vẻ như thế nào, thậm chí còn ngủ với nhau nữa kia, xem anh ấy phản ứng như thế nào?”
“Cô!”, Triệu Diệp Nhi vung tay lên, giống như muốn đánh Lê Mỹ Nhung một phát cho hả giận, không ngờ, cuối cùng vẫn là không có gan xuống tay, bàn tay cứ thế vẫn bất động trong không trung, “Tại sao cô lại không có chút tự trọng như vậy?”
“Cô không có tư cách nói với tôi câu đó…”, Lê Mỹ Nhung gương mặt đáng ghét, giọng nói thách thức ngược lại Triệu Diệp Nhi, “Tôi không có lòng tự trọng, cũng không có mặt dày giống như cô, lúc nào cũng như âm hồn không tan, bám lấy chúng tôi, tôi nói với cô hàng ngàn lần rồi, chuyện của tôi và Phạm Thái Thiên cho dù có tan có hợp, cũng không có liên quan đến cô, cô không có quyền xen vào!”

Triệu Diệp Nhi thực sự bị chọc giận rồi, cô đẩy Lê Mỹ Nhung một cái, tức giận mắng cô ta, “Tôi cứ thích xen vào đó, cô làm gì được tôi, một ngày cô sống có lỗi với anh Thái Thiên, là một ngày tôi sẽ không có để cô sống yên, cô làm gì được tôi nào? Cô chính là loại người tham hư vinh, có mới nới cũ, bắt cá hai tay, không có liêm sỉ!”
Lê Mỹ Nhung cũng bị chọc trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, liền lật lọng, giận dữ đẩy ngược Triệu Diệp Nhi một cái, còn muốn đưa tay muốn đánh cô, “Cô dám mắng tôi sao? Thứ thua kém thất bại như cô có quyền gì mắng tôi chứ?”
Triệu Diệp Nhi giữ được tay của cô ta, hai người liền bắt đầu giằng co, bởi vì Triệu Diệp Nhi uống bia đã có chút hơi hơi say, cho nên cũng có chút loạng choạng, sau đó bị Lê Mỹ Nhung đẩy mạnh một cái, cả người mất thăng bằng lao về phía sau, va vào một góc tường, trầy cả mắt cá chân, trực tiếp ngã xuống.

Ngay lúc đó, Hà Thảo Ly có linh tính không hay, đuổi đến tận nơi, bắt gặp cảnh Triệu Diệp Nhi bị Lê Mỹ Nhung đẩy ngã, cô liền đến đỡ bạn thân, còn không ngừng nhập cuộc mắng người, “Này, Lê Mỹ Nhung, cô bị người ta nói trúng điểm xấu, thì lại thể hiện bản chất thô lỗ của mình đúng không? Cô sống lỗi rồi còn hống hách với người khác!”
Lê Mỹ Nhung cũng không có ý định nhịn, muốn lên tiếng đốp chát với Hà Thảo Ly, không ngờ phát hiện sau lưng có một bóng người, cô ta quay người phát hiện Phan Huy Cung đang sừng sững đứng đó, miệng cũng cứng đờ há hốc.

“Có chuyện gì vậy?”, Phan Huy Cung lạnh lẽo hỏi Lê Mỹ Nhung, ánh mắt quét qua Triệu Diệp Nhi và Hà Thảo Ly đang ngồi ở dưới đất, cảm giác nhìn Triệu Diệp Nhi hình như có chút quen nhưng lại không nhớ ra rõ cô ta là ai.

“Không có gì, là… em và mấy người này có chút va vào nhau thôi, hình như mấy cô ấy cũng say rồi…”, Lê Mỹ Nhung nhanh chóng thanh minh, “Thôi, chúng ta rời khỏi chỗ này đi, gây sự với bọn họ làm gì, đám người này phiền phức lắm…”
“Này, cô vừa nói gì đấy? Đẩy bạn tôi xong liền muốn đi là đi sao?”, Hà Thảo Ly nghe cô ta nói lời tráo trở như vậy thì liền tức giận muốn tranh cãi, không ngờ Triệu Diệp Nhi kéo tay áo của cô giật giật mấy cái, ý nói bỏ qua đi, Hà Thảo Ly cũng không hiểu, chỉ ấm ức nhìn bạn mình.

Phan Huy Cung nghe Lê Mỹ Nhung nói như vậy, cũng không cho là chuyện gì to tác, rút ví, lấy ra vài tờ tiền đô, đưa đến trước mắt Triệu Diệp Nhi, lạnh nhạt nói, “Coi như là hiểu lầm vậy, các cô cầm lấy đi…”
Hà Thảo Ly giựt lấy mấy tờ tiền trong tay hắn, bực tức ném xuống đất, sẵng giọng nói, “Tiền của anh lớn như vậy sao? Chúng tôi không có cần đâu, đừng tưởng có tiền là muốn coi thường người khác!”

Phan Huy Cung cũng không ngờ bọn họ lại phản ứng như vậy, Lê Mỹ Nhung ở bên cạnh liền gấp gáp kiếm cớ thuyết phục hắn, “Đừng nói nhiều với bọn họ, chúng ta mau đi thôi, em không thích ở chỗ này nữa …”
Ánh mắt của Phan Huy Cung cũng chuyển sang mềm mỏng, không đôi co nữa, chiều lòng Lê Mỹ Nhung, nói hai tiếng, “Vậy đi thôi…”, sau đó ôm eo Lê Mỹ Nhung, mà cô ta còn không biết điều, trước khi đi còn dùng ánh mắt đe dọa hướng đến Triệu Diệp Nhi liếc một cái.

“Cậu xem cái con người đó kìa!” Hà Thảo Ly bực bội kêu lên một tiếng, “Sao cậu không cho mình lật mặt cô ta? Nhìn vẻ mặt ngạo mạn của cô ta kìa, thật là không nhịn được mà!”
Triệu Diệp Nhi thở dài một tiếng, ngao ngán đáp, “Lật mặt cô ta làm gì chứ? Người đau lòng không phải vẫn là anh Thái Thiên hay sao?” nói rồi, cố gắng bám tường đứng dậy.

Hà Thảo Ly đau lòng đỡ bạn thân đứng lên, càng xem vết thương trên chân của Triệu Diệp Nhi càng thật bực bội trong lòng, “Này, cô ta cũng mạnh tay quá đáng, trầy cả mắt cá, sưng to như vậy rồi nè…” vừa nói vừa xuýt xoa, “Cậu có còn đi được không vậy?”
“Được mà…” Triệu Diệp Nhi nén lại cơn đau, trực tiếp cởi bỏ giày cao gót, đi cà nhắc rất khổ sở, miệng vẫn cứng cỏi nói, “Dăm ba vết thương này có là gì chứ?”
“Cậu lúc nào cũng như vậy…”, Hà Thảo Ly không khỏi đau lòng nói, “Lúc nào cũng tỏ ra gai góc cứng cỏi, thật ra chỉ có bản thân cậu bị thiệt thôi, cậu xem cậu như vậy sẽ có người cảm kích cậu hay sao?”
Triệu Diệp Nhi vừa lê bàn chân sưng đỏ, vừa chậc lưỡi nói, “Thôi mà Thảo Ly, cậu đừng nói nữa mà, mình đã đau chân rồi còn nghe cậu nói sẽ thành đau đầu đó!”
Hà Thảo Ly cũng không còn cách nào, cũng không thèm nói nữa, lập tức tiến lên, đỡ lấy Triệu Diệp Nhi đi ra khỏi quán bar.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui