Phóng Túng Yêu Em


Hình như bởi vì Triệu Diệp Nhi ở bên cạnh Huỳnh Thanh Tuấn một thời gian, cùng anh đối đầu với vài lần ra vào sinh tử, cho nên cũng bắt đầu sinh ra cảm giác bình thường, đối với chuyện bị bắt cóc ngày hôm qua, chỉ đơn giản coi như một cơn ác mộng chóng qua.

Dù sao hôm nay cô cũng phải trở lại Huỳnh Thị làm việc, mà đương nhiên cũng không có ai biết cô vừa trải qua biến cố đáng sợ gì, cho nên thực tại đối xử với cô cũng không nhẹ nhàng đi chút nào.

Lâm Thu Thảo thấy Triệu Diệp Nhi ung dung bước vào phòng, có chút giật mình, ngồi trên ghế suýt cũng không vững, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cô.

Triệu Diệp Nhi đương nhiên không để ý thấy biểu cảm của cô ta chỉ là chào hỏi một tiếng giống như bình thường.

Lâm Thu Thảo lại cảm thấy lạ, không nhịn được thốt lên một tiếng, “Triệu Diệp Nhi, cậu không bị sao chứ? Không phải hôm qua…” nói đến đó, cô ta chợt nhận ra bản thân đã nhiều lời rồi, liền im bặt đi.

Triệu Diệp Nhi quay sang cô ta, hai mắt nghi ngờ, hỏi, “Sao chứ? Cậu nhìn thấy chuyện gì à?” cô thử thăm dò Lâm Thu Thảo, chẳng lẽ người bạn này biết chuyện cô bị bắt cóc hay sao, mà khả năng này cũng khó có thể xảy ra, bởi vì Huỳnh Thanh Tuấn đã kể với cô ở công ty không có ai phát hiện cô bị bắt đi cả, nếu không bọn họ cũng đã báo với anh hoặc báo cảnh sát rồi.

Lâm Thu Thảo biết mình lỡ lời, mới lập tức thu lại lời nói, nếu để cô biết được chuyện bản thân thấy nạn không cứu thì toi, mới cười cười đáp, “Không có, mình nhìn thấy chuyện gì chứ, chỉ là lo lắng cậu hôm qua tan ca hơi trễ có phải hơi mệt mỏi hay không mà thôi…”, giọng nói láo liên đánh trống lảng, “Mà chẳng lẽ hôm qua cậu xảy ra chuyện gì thật à?’, cô ta cũng thăm dò ngược lại Triệu Diệp Nhi, biết đâu lại moi được câu chuyện gì đó hay ho.


“Ha ha, đương nhiên không, mình thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”, Triệu Diệp Nhi cũng cười đáp, quay trở lại bàn làm việc, coi như gác lại chuyện hôm qua vậy, cô cũng có chút tự thấy cảm thán bản thân, nếu mấy người này biết được cô đi cùng Huỳnh tổng giám đốc của bọn họ, còn xem anh bắn súng giết người, thì bọn họ có bị phá vỡ hình tượng trong lòng hay không.

Suy nghĩ đang lan man, Triệu Diệp Nhi lại bị Lâm Thu Thảo lại cắt ngang tâm trí, cô ta quay ghế sang, tỏ vẻ thân tình, khoe mẽ với đồng nghiệp, “Diệp Nhi, mình kể cho cậu nghe, mình vừa săn được khuyến mãi, mua được mấy chai nước hoa vừa xịn vừa rẻ, cậu xem thử một lát không?”
Triệu Diệp Nhi cũng là phụ nữ, đương nhiên cũng rất hứng thú, ngừng lại việc trên tay, xem Lâm Thu Thảo từ trong túi xách ra một chai nước hoa hàng hiệu vô cùng sang trọng, vẻ mặt cô ta rất phấn khích, còn không ngừng tự khen mình có mắt thẩm mỹ cao, chọn được chai nước hoa thời thượng như vậy.

“Này, mình xịt cho cậu một ít…”, Lâm Thu Thảo còn vô cùng xởi lởi, đem chai nước hoa xịt lên người Triệu Diệp Nhi mấy cái, mùi hương vô cùng sang chảnh cùng quyến rũ lan tỏa ra, cô ta vừa ngửi vừa tấm tắc khen, “Cậu xem, đúng là rất nịnh mũi đúng không?”
Triệu Diệp Nhi không nghĩ đến Lâm Thu Thảo lại hào phóng cho cô dùng ké nước hoa đắt tiền như vậy, còn cảm thấy lãng phí đáp, “Ôi cậu xịt cho mình nhiều như vậy làm gì, mình đâu có thường xuyên dùng nước hoa đâu…”
“Không cần khách sáo… đồ tốt nên chia sẻ…”, Lâm Thu Thảo tự mãn nói, “Với cả không phải chốc lát nữa cậu sẽ đi gặp khách hàng sao, thơm tho một chút, biết đâu lại gây được thiện cảm…”
Triệu Diệp Nhi nghe cô ta nói như vậy, cũng cảm thấy đúng đắn, bởi vì lát nữa quả thật cô có một nhiệm vụ quan trọng, đó là thuyết phục một vị khách hàng kí hợp đồng mua bản thiết kế của bên công ty, nghe nói vị khách này còn rất khó tính, không hiểu Lưu Cẩm Lệ giao cho cô đơn hàng này, là muốn cho cô cơ hội thử thách hay muốn cho cô một gánh nặng đè chết người đây nữa?
Dù sao thì đúng mười giờ sáng, tại quán cà phê sân vườn Ngọc Lâm Viên, một địa điểm rất mát mẻ và thiên nhiên, Triệu Diệp Nhi đã bộ dạng chỉnh tề, ngồi ở trên ghế, chờ đợi khách hàng của mình.

Khách hàng của cô chính là một quý bà họ Trần, bà ta ăn mặc vô cùng diễm lệ và hợp thời, đặc biệt là chiếc túi hàng hiệu trên tay cũng đã đủ thu hút ánh mắt của người khác rồi.


Quý bà ta vừa ngồi xuống, ánh mắt đã tỏ ra khó chịu, nhìn xung quanh, rốt cuộc không biết là vì chuyện gì, gương mặt vốn dĩ rất thanh lịch lại liên tục cau có không nguôi.

“Có chuyện gì sao ạ, bà Trần?”, Triệu Diệp Nhi để ý thấy vẻ mặt của bà ta, quan tâm hỏi, chỉ là vẻ mặt khó đăm đăm của bà ta vẫn không thay đổi, còn cau có với cả nhân viên phục vụ.

Triệu Diệp Nhi lau đi mồ hôi trên trán, khẽ than thầm lần này cô khó ăn rồi, sau đó vừa niềm nở vừa giới thiệu với bà Trần về những bản thiết kế chung cư tốt nhất ở Huỳnh Thị.

“Nói cho cô Triệu nghe, có rất nhiều công ty khác muốn có được cái gật đầu của tôi đó, chứ không phải riêng Huỳnh Thị các người đâu….

”, quý bà Trần kia trịch thượng đáp, “Chỉ là tôi dù sao cũng là người có tiền, đương nhiên phải chọn một công ty tốt nhất, đảm bảo hoàn thiện cho khu chung cư của tôi, cho nên không dễ gì mà đồng ý…”
Triệu Diệp Nhi hít một hơi lạnh, nhe răng cười một tiếng miễn cưỡng, thì ra khách hàng có tiền đều là ăn nói kiểu này, cô vừa cười vừa nói, “Bà Trần yên tâm, Huỳnh Thị chúng tôi là tập đoàn lớn, thi công bao nhiêu công trình và căn hộ, vẫn chưa xảy ra một chút sự cố nào, rất đáng để quý bà đây chọn mặt gửi vàng.

.



Trần phu nhân kia dường như cũng bị sự hoạt ngôn của Triệu Diệp Nhi làm cho vui vẻ, bà ta cũng cởi bỏ ái ngại, xem qua những bản thiết kế mà cô đem theo một cách rất kĩ càng.

Triệu Diệp Nhi thở phào một cái, cảm giác không khí có chút nóng, cô liền muốn cởi bỏ áo khoác vest ra, vừa lúc đó, nữ phục vụ mang ra ly nước cam cho Trần phu nhân.

Một mùi hương sang trọng và nồng nàn tỏa ra, quý bà họ Trần kia liền cảm thấy không ổn, bà ta hít hít mấy cái, lập tức da gà đều nổi lên, lông tay dựng đứng, không nhịn được hắt xì liền mấy cái.

Nữ phục vụ kia bưng nước đến gần bàn của hai người họ, đúng lúc quý bà Trần đang hắt hơi dữ dội, bị giật mình, tay rung lên, ly nước cam trên khay cũng bị đổ sang một bên, vừa đúng dính vào túi xách của bà Trần, một màn hỗn độn vừa rồi, khiến cho Triệu Diệp Nhi muốn đỡ cũng không được.

Nữ nhân viên kia liên tục xin lỗi, Triệu Diệp Nhi cũng nhiệt tình, mau lấy giấy khô lau túi xách cho Trần phu nhân, không ngờ bà ta giựt lấy túi xách về phía mình, còn đẩy Triệu Diệp Nhi một cách thô lỗ, giận dữ nói, “Cô biết cái gì chứ, lau như vậy xước mất túi xách của tôi thì sao?”
Triệu Diệp Nhi chưa kịp giải thích, không ngờ đã thấy bà Trần kia nhăn mặt lại đầy ghét bỏ, dùng khăn tay bịt lại hai mũi, dùng tay vẫy vẫy cô ý chỉ đứng cách xa bà một chút, khó chịu càm ràm, “Huỳnh Thị các người làm ăn nổi tiếng như vậy, không ngờ lại có loại nhân viên thiếu tinh tế như cô, chẳng lẽ cô không tìm hiểu xem tôi dị ứng với mùi hóa học, lại còn xịt thứ nước hoa rẻ tiền đó đến đây, thật là quá thiếu chuyên nghiệp mà, hay là đang muốn cố ý đầu độc tôi chứ hả?”
Nói xong, chưa kịp nghe Triệu Diệp Nhi thanh minh, bà ta đã vùng vằng đứng dậy, mặc kệ công sức múa miệng từ nãy đến giờ của cô, cầm túi xách bước ra ngoài, Triệu Diệp Nhi không còn cách nào, liền đuổi theo bà ta, khổ sở năn nỉ, “Bà Trần, tôi thực sự không có cố ý, bà đừng nổi giận, chúng ta vẫn còn chuyện chưa nói xong…”
Bà Trần kia vẫn không bỏ khăn tay ra khỏi mũi, giữ khoảng cách với Triệu Diệp Nhi giống như cô là một thứ rất dơ bẩn, bực bội nói, “Tôi không có gì muốn nói với các người nữa hết, một công ty dám cử đến một nhân viên nông cạn như cô, chính là không tôn trọng khách hàng, tôi cũng không thèm làm ăn với mấy người nữa…” mắng người xong, bà ta vẫn kiên quyết bước đi.


Triệu Diệp Nhi nhìn bóng lưng bực tức của bà ta đi càng ngày càng xa, cô cảm giác chuyến này coi như xong đời rồi, cô tự ngửi ngửi bản thân mấy cái, suy nghĩ một chút, mau chóng dùng tốc độ ánh sáng chạy vào phòng vệ sinh của quán cà phê.

Chưa đầy một phút sau, nhân viên của quán đã mắt tròn mắt dẹt nhìn thấy cô phi ra từ phòng vệ sinh của quán, trên người còn mặc đồ của nhân viên phục vụ, bọn họ không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Triệu Diệp Nhi chạy như bay, mặc kệ hình tượng, vừa nhìn thấy xe Mercedes của Trần phu nhân đang chuẩn bị rời khỏi bãi, lập tức chạy đến, chặn trước đầu xe.

Trần phu nhân bị bộ dạng của cô làm cho hoảng hồn, mau chóng đạp phanh dừng lại, hạ kính xe, nói lớn ra bên ngoài, “Này cô kia, cô muốn chết sao? Tôi nói rồi, tôi không có hứng nói chuyện với cô nữa đâu!”
Triệu Diệp Nhi trên người còn sũng nước, vừa không ngừng lau đi, vừa bày ra vẻ mặt rất chân thành cầu xin bà Trần, “Trần phu nhân à, tôi thật sự xin lỗi vì đã khiến bà cảm thấy khó chịu, chỉ là nếu bà không thích tôi, tôi có thể cho mời nhân viên khác đến làm việc với bà, không nên vì lỗi lầm của tôi mà làm ảnh hưởng đến chuyện đại sự, đứng trên tư cách là một nhân viên, tôi thực sự cảm thấy nếu bà không chọn bản thiết kế của chúng tôi, chính là một tổn thất lớn!”
Quý bà Trần nheo mắt nhìn Triệu Diệp Nhi, cảm thấy cô gái này quá ư là nhiệt huyết đi, không ngờ còn dội nước để xóa đi mùi hương trên người, bà ta có chút nguôi lòng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Tôi thực sự là bởi vì sự chân thành mới khuyên bà như vậy, nếu bà vẫn không đồng ý, sau này làm việc với các công ty thi công khác, nếu xảy ra vấn đề gì đó, nhất định bà sẽ hối hận vì hôm nay không nghe lời khuyên của tôi…”, Triệu Diệp Nhi đứng ở dưới ánh mắt trời gắt gỏng, nước vẫn tong tỏng chảy ra từ tay áo, nhưng giọng nói vẫn rất đanh thép, “Huỳnh Thị chúng tôi nổi danh như ngày hôm nay, không phải chỉ vì một hai hợp đồng, tôi từ lúc vẫn còn là một sinh viên, đã vô cùng mong muốn được cống hiến cho một công ty tầm vóc lớn như vậy, bà phải hiểu rằng, chất lượng mới là thứ quan trọng nhất!”
Quý bà Trần kia ánh mắt hình như cũng đã lung lay, bà ta cũng coi như bị lòng thành của Triệu Diệp Nhi thuyết phục, cuối cùng cũng đồng ý trở lại, tiếp tục nói chuyện hợp đồng với cô, sự việc này không khỏi khiến nhân viên phục vụ của quán cà phê ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bọn họ đương nhiên cũng không hiểu rằng lần này bọn họ chỉ cho Triệu Diệp Nhi mượn một bộ đồ đồng phục, đã giúp cô thu về một hợp đồng lớn cho Huỳnh Thị.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui