“Anh xem, rõ ràng là cô ta mắc lỗi…”, Triệu Diệp Nhi tỏ vẻ bất mãn, chìa ra tờ bản thảo ra trên bàn ăn, về phía đối diện Huỳnh Thanh Tuấn, “Không đúng sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn vẻ mặt không cam chịu của Triệu Diệp Nhi, có chút buồn cười, đặt nĩa xuống dĩa bít tết, lắc đầu ngán ngẩm cầm lấy tờ bản thảo kia lên xem, rõ ràng là mời Triệu Diệp Nhi một buổi tối, không ngờ tâm trạng của cô đều để ở chuyện công việc hết rồi.
“Ừ… đúng là có một vài lỗi cơ bản…”, Huỳnh Thanh Tuấn chú tâm, cũng đồng tình.
“Thấy chưa? Tôi đã nói mà…”, Triệu Diệp Nhi búng tay một cái tách, “Ngô Tâm cô ta, chỉ có chỉ trỏ người khác là giỏi, còn làm việc gì cũng chủ quan như vậy…”
Huỳnh Thanh Tuấn hứng thú, quay lại với đĩa đồ ăn trước mặt, không quên gắp cho Triệu Diệp Nhi một miếng rau củ, bây giờ anh hình như mới chợt nhận ra, cô cũng chỉ là một cô bé sinh viên mới làm quen với môi trường công sở.
“Sao biểu hiện của anh lại như vậy?”, Triệu Diệp Nhi nhìn người đàn ông ở trước mặt, có chút nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ tôi làm vậy có chỗ nào không đúng à?”
Huỳnh Thanh Tuấn chậm rãi gật đầu một cái, không ngừng lại thao tác ăn uống.
Triệu Diệp Nhi lại càng sốt ruột, “Này, Huỳnh Thanh Tuấn?”
“Tối nay em biết điều một chút, tôi liền chỉ cho em chỗ không ổn…”, Huỳnh Thanh Tuấn mặt không đổi sắc thốt ra một câu đầy lưu manh như vậy.
“Anh…”, Triệu Diệp Nhi bất mãn nhìn anh, không nhịn được mắng thầm một tiếng, “Lưu manh như vậy, cũng không sợ người ta nhìn vào không nhận ra tổng giám đốc Huỳnh Thị!”
Huỳnh Thanh Tuấn trêu chọc Triệu Diệp Nhi đủ rồi, vô cùng vui vẻ đáp, “Cái đó gọi là có qua có lại, em học hành giỏi giang như vậy, lại không biết đạo lý đơn giản đến thế sao?”
Triệu Diệp Nhi liếc anh một cái, không thèm nói nữa, quay lại với đĩa ăn dở dang của mình.
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn cô trưng ra vẻ mặt giận dỗi, cùng động lòng trắc ẩn mà giải thích cho cô nghe, “Triệu Diệp Nhi, thực ra việc mà em làm không có sai, nhưng mà cách em thực hiện cũng không có tính là đúng…”, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô mà chậm rãi phân tích, “Em ở trước mặt mọi người chỉ trích Ngô Tâm như vậy, bản thân em còn là hậu bối, cho dù Ngô Tâm có nhận ra bản thân mình mắc lỗi, cũng sẽ không có thừa nhận, bởi vì lúc đó, em chính là đang đánh vào lòng tự trọng của cô ta…”
Triệu Diệp Nhi nhăn mày nói, “Nhưng mà tôi cũng không có cố ý…”
“Mặc kệ em có cố ý hay không, nhưng trước hành động của em, Ngô Tâm chắc chắn sẽ phản ứng như vậy…”, Huỳnh Thanh Tuấn cầm lấy bản thảo, đẩy lại về phía cô.
“Vậy, bây giờ tôi phải làm sao?”, Triệu Diệp Nhi nhận ra vấn đề của bản thân, nhìn về phía Huỳnh Thanh Tuấn bằng ánh mắt cầu cứu, dù sao anh cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết.
Ngược lại với mong chờ của cô, Huỳnh Thanh Tuấn chỉ nhún vai nói, “Không biết, đó là vấn đề của em mà, đâu phải của tôi…”
Triệu Diệp Nhi cắn môi, mập mờ nhìn anh, “Huỳnh tổng à, cầu xin anh đó, bây giờ tôi có chữa đi mấy cái lỗi này, vẽ ra một bản thiết kế hoàn thiện hơn, cũng chưa chắc đã làm cho Ngô Tâm tâm phục khẩu phục…”, cô trưng ra vẻ mặt bí bách, “Còn nếu tôi không vẽ ra được bản thảo tốt hơn, thì cũng không có mặt mũi để đến phòng Đồ họa Kiến trúc làm việc nữa, thật sự đó…”
Huỳnh Thanh Tuấn nheo mắt, nhìn bộ dạng thảm thương này của cô, không nhịn được bật cười một cái, “Không ngờ cũng có ngày em dùng bộ mặt này để cầu xin tôi…”
Triệu Diệp Nhi chớp chớp mắt, “Không cần ngạc nhiên như vậy… Chỉ cần anh muốn, tôi cũng có thể cầu xin anh ở chỗ khác nữa kia…”, ánh mắt đầy lưu manh nhìn anh, trao đổi một tia ẩn ý.
Huỳnh Thanh Tuấn lắc đầu, anh cũng không chịu nổi cô tình nhân nhỏ này rồi.
***
Sáng hôm sau, Triệu Diệp Nhi vừa bước vào phòng Đồ họa Kiến trúc, ánh mắt của cả phòng liền hướng về phía cô.
Lưu Cẩm Lệ giống như đã đợi cô sẵn ở cửa phòng, chỉ nhác thấy bóng dáng của cô đã sẵng giọng, cất tiếng, “Triệu thực tập sinh đã đến rồi sao?”, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía cô, “Tôi nghe nói hình như hôm nay, Triệu thực tập sinh có thứ gì đó muốn thể hiện với mọi người có đúng không nhỉ?”
Triệu Diệp Nhi đảo mắt quanh phòng, không khỏi nhìn thấy ánh mắt đầy thách thức của Ngô Tâm đang nhìn mình, cũng thấy cả ánh mắt ái ngại của người bạn Lâm Thu Thảo.
Cô chầm chậm bước đến trước mặt của Lưu Cẩm Lệ, đối diện với ánh mắt sắc lẹm như diều hâu của cô ta mà nói, “Chỉ là một bản thảo, nói thể hiện thì cũng hơi quá rồi ạ…”
Ngô Tâm không chờ đợi cơ hội thêm, ngay lập tức cắt lời cô, “Cô dám bắt lỗi cả tiền bối, không phải là muốn thể hiện bản thân hơn người thì là cái gì?”
Lưu Cẩm Lệ phất tay một cái, ý bảo Ngô Tâm dừng lại, sau đó có chút không kiên nhẫn, nhìn Triệu Diệp Nhi, lạnh lùng nói, “Nhanh lên một chút, chúng tôi không có thời gian cho cô đâu Triệu thực tập sinh ạ!”
Triệu Diệp Nhi thở hắt một cái, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, lôi ra từ cặp sách một tờ bản thảo, sau đó đưa đến trước mặt của Lưu Cẩm Lệ, “Đây ạ…”
Ngô Tâm nheo mắt, ngay lập tức chộp lấy nó, xem từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra tự mãn, mỉa mai hỏi, “Đây không phải là bản thảo gốc của tôi sao? Triệu Diệp Nhi, ý cô là cái gì chứ? Cô rõ ràng không thiết kế được bản thảo tốt hơn của tôi, có đúng không?”
Lưu Cẩm Lệ trên mặt cũng lộ ra ý cười giễu cợt, “Triệu thực tập sinh, cô đùa giỡn phòng Đồ họa Kiến trúc cũng hơi quá tay rồi đó!”
Triệu Diệp Nhi nhìn vẻ mặt Ngô Tâm và Lưu Cẩm Lệ vô cùng tự đắc, chỉ là hờ hững nói ra một câu, “Thật ra, Ngô tiền bối và Lưu trưởng phòng chưa có xem bản thảo của em, bản thảo của em nằm ở mặt sau kia ạ…”
Nụ cười kiêu ngạo trên mặt Ngô Tâm có chút cứng lại, cô ta cắn răng, liếc xéo Triệu Diệp Nhi một cái, giống như đang cảnh cáo cô nếu có ý định chơi khăm cô ta thì nên cẩn thận một chút, bàn tay lật ra đến mặt sau của tờ bản thảo thiết kế, ánh mắt không tự chủ, trừng trừng mở to nhìn những đường vẽ vô cùng tinh xảo cùng khôn khéo trên giấy.
“Woah, không tồi đó…”, Đặng Thái Thư ở phía sau, mau chóng bước đến, cầm lấy tờ bản thảo trong tay của Ngô Tâm, mặc kệ sắc mặt cô ta đang đông cứng, không ngừng trầm trồ về thiết kế của Triệu Diệp Nhi, “Rất xuất sắc, tinh tế, đặc biệt là không có lỗi nào, không những thế, nếu bản thảo này được đưa ra thi công, chắc chắn sẽ tiết kiệm được không ít nhân lực và vật lực đó nha…”
Lưu Cẩm Lệ không nhịn được, tước lấy tờ giấy trong tay Đặng Thái Thư, đưa ra trước mắt mà chăm chú quan sát, càng nhìn càng giống như muốn tìm ra lỗi sai trong tờ bản thảo, chỉ là cô ta không biết, bản thiết kế này, là do chính tay Huỳnh Thanh Tuấn, tổng giám đốc của cô ta đánh giá và kiểm tra, muốn tìm được lỗi sai, e rằng còn khó hơn lên trời.
Triệu Diệp Nhi nhớ lấy lời chỉ dạy của Huỳnh Thanh Tuấn, nhẹ nhàng nói, “Thật ra, bản thiết kế này cũng không phải do em tự nghĩ ra…”, cô dùng giọng điệu “hòa hoãn” nhất để nói, “Sự thực là em đã dựa trên bản thảo gốc của Ngô tiền bối để phát triển thêm, nếu không có bản thảo của Ngô tiền bối làm tiền đề, trình độ như em cũng không thể nào vẽ được bản thiết kế như vậy…”
Ánh mắt của Ngô Tâm có chút nghi ngờ nhìn Triệu Diệp Nhi, không ngừng tức giận nghĩ, cô ta là đang vừa đánh vừa xoa mình sao, bàn tay nắm chặt lại, nhìn Triệu Diệp Nhi, không hề có chút cảm kích nào, mà còn oán giận nói, “Cô không cần thảo mai như vậy, cứ mạnh mẽ nhận mình thắng cuộc đi, Triệu Diệp Nhi à…”, nói rồi, trực tiếp bỏ đi, còn va phải vai cô một cái.
Triệu Diệp Nhi thầm nghĩ, chẳng lẽ Huỳnh Thanh Tuấn tính sai rồi, nếu không tại sao Ngô Tâm không có chút nhượng bộ nào, mà còn có vẻ thù hằn cô thêm như vậy chứ, chỉ là cô không biết rằng, Huỳnh Thanh Tuấn không có tính sai, chỉ là anh không có tính được, lòng dạ của phụ nữ, một khi đã nhỏ nhen, thì còn nhỏ nhen hơn đàn ông gấp mười lần.
***
“Cảm ơn anh…”, Triệu Diệp Nhi dù sao cũng vẫn rất “biết điều”, trịnh trọng cảm kích Huỳnh Thanh Tuấn một tiếng, “Hay là tôi mời anh đi uống một chén, coi như ăn mừng hôm nay tôi không bị làm cho bẽ mặt!”
Huỳnh Thanh Tuấn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của anh cũng đột nhiên tốt lên, không ngần ngại, đồng ý, “Được thôi, uống được một ly của em, thật không dễ mà!”
Triệu Diệp Nhi liếc xéo anh một cái, tên họ Huỳnh này, làm giống như cô keo kiệt lắm vậy, cũng không thèm đợi anh, mau chóng bước đến chiếc xe Roll Royce màu đen lịch lãm của Huỳnh Thanh Tuấn, bởi vì Triệu Diệp Nhi không muốn công khai mối quan hệ của cô và anh, cho nên bao giờ bọn họ gặp nhau, cũng đều sau giờ làm và luôn luôn kín kẽ như vậy để không ai nhìn thấy.
Đột nhiên, điện thoại vang lên một tiếng, Triệu Diệp Nhi thắc mắc, mở ra xem, bất thình lình nhìn thấy tin nhắn của Hà Thảo Ly nhắn đến.
“Diệp Nhi, Phạm Thái Thiên bị người ta đánh, chuyện mới xảy ra, đang nằm ở bệnh xá của trường.
” Một tin nhắn ngắn gọn như vậy, lại làm cho Triệu Diệp Nhi cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Cô quay người, nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, tìm đại một lí do để nói, “Thật tiếc quá, có lẽ tôi phải hẹn anh hôm khác rồi, Thảo Ly bạn tôi xảy ra chuyện, cho nên tôi phải đến xem cô ấy một chút…”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt có chút xa xăm nhìn cô, “Thật?”
Triệu Diệp Nhi nhanh chóng gật đầu, che lấp đi việc mình nói dối, “Đương nhiên, tôi nói dối anh làm gì…”, nói rồi, không ngần ngại, xoay lưng rời khỏi bãi đỗ xe.
“Tôi có thể chở em đi, Diệp Nhi!”, lời nói của Huỳnh Thanh Tuấn vang lên, giống như một mệnh lệnh.
Triệu Diệp Nhi đương nhiên không thể để cho anh biết mình đến gặp Phạm Thái Thiên được, bởi vì không biết anh ta sẽ gây rắc rối gì cho anh Thái Thiên, nên ngay lập tức từ chối, “Không cần, tôi tự đi được…”, ánh mắt có chút mông lung, “Với lại, tôi cũng không muốn bất cứ ai ở trường Đại học X biết tôi và anh có mối quan hệ…”
Lời nói phát ra giống như ngầm xác nhận ranh giới, Triệu Diệp Nhi lảng tránh ánh mắt của Huỳnh Thanh Tuấn, hai chân bước thật nhanh, chẳng mấy chốc đã tiến ra đường lớn, nhanh chóng vẫy một chiếc taxi.
“Trường đại học X, nhanh lên giúp cháu với bác tài!”, ánh mắt cô không giấu khỏi lo lắng, cô cũng không nghĩ ra, Phạm Thái Thiên tại sao tự nhiên lại bị người ta gây gổ chứ, anh vốn dĩ là người đến cả một con kiến cũng không nỡ giết, làm sao có chuyện anh gây sự với người khác đến nỗi bị đánh chứ.
Chiếc xe taxi lao đi như một cơn gió, ở phía sau, một ánh mắt âm u không khỏi nhìn theo, giống như mang theo dự cảm không lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...