Bộ lông đen huyền, đôi mắt mị hoặc màu bạch ngọc, trên trán có một ứng kí màu xanh đen, cuối bốn chân và đuôi có màu trắng.
Là một con hắc hồ, thậm chí là hắc hồ chín đuôi?
Tư Không Tình tròn mắt nhìn, nếu nói nàng chưa bao giờ thấy hồ ly thì không đúng, nhưng hắc hồ thì đây đúng là lần đầu, thậm chí là hắc hồ chín đuôi? Dị giới thật sự là...quá "huyền" rồi.
t/g : khó khăn lắm ta mới chọn thể loại dị giới để viết, tất nhiên là phải chém gió nhiều vào chứ___________ta là đường phân cách đáng thương_____
Sáng hôm sau.
"Tình nhi! Muội đã quyết định chọn binh khí nào chưa?" Tư Không Dĩnh Vũ nhìn hồn linh châu trong tay Tư Không Tình, thắc mắc.
"Muội đang suy nghĩ..." Tư Không Tình nhớ lại kiếp trước của mình mà âm thầm thở dài, nàng lúc đó chuyên dùng súng, dao và bạc đoạn để phòng thân. Nhưng mà đây là dị giới, súng thì chắc chắn là không có lợi trong chiến đấu với ma pháp sư, dao thì trực tiếp bỏ qua, bạc đoạn thì không cần nhắc tới...
"Muội có thể dùng kiếm hoặc cung, hai binh khí nào nhẹ hơn các vũ khí khác nhiều." Tư Không Dĩnh Kiệt nhìn Tư Không Tình một hồi, lo lắng, bởi muội muội rất gầy a. Lỡ chẳng may bị thương thì sao đây.
"Không cần phải vội. Muội cứ từ từ suy nghĩ thôi." Tư Không Dĩnh Thành ôn nhu xoa đầu Tư Không Tình, mỉm cười nói.
Tư Không Tình gật gật đầu. Sau đó trở về phòng.
___________ta là đường phân cách đáng thương____________
"...Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" hắc hồ từ không gian bước ra, nhìn Tư Không Tình chống cằm trầm mặt mà không khỏi buồn cười.
"Ta đang suy nghĩ về hồn linh châu." Tư Không Tình híp mắt nhìn hắc hồ, sau đó tiếp tục trầm mặt.
"Nga? Thì ra là về hồn linh châu, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, binh khí nào thì ngươi cũng nhanh thành thạo thôi." hắc hồ liếm liếm móng vuốt của mình, rồi sau đó thờ ơ nói.
"Hửm?" Tư Không Tình giật mình quay sang hắc hồ đang lười biếng trên nằm trên giường, lòng đầy nghi vấn.
"Đừng thắc mắc vì sao ta biết, ta là ma thú dị thể, nên kí ức của ngươi...ta cũng có!" hắc hồ nằm dài trên giường, lười biếng giải thích.
Sinh mệnh tương liên, huyết mạch tương thông. Thật không thể nghi ngờ a.
Tư Không Tình lắc đầu cười khổ.
_________ta là đường phân cách đáng thương__________
Tư Không Tình ngồi trên sân đá lành lạnh nhìn vườn trúc ở phía xa. Tiếng gió thổi như tiếng sáo, nhẹ nhàng, thoải mái.
Chợt Tư Không Tình có suy nghĩ...binh khí để giết người, không nhất thiết phải là kiếm, đao, thương,...a. Ai nha nha, đúng là dục tốc bất đạt a, vì suy nghĩ mau mau cường đại quá nhiều nên thành ra nàng cũng "khờ" theo rồi.
Tư Không Tình triệu hồi hồn linh châu ra, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Hồn linh châu bay lên cao, ánh sáng thất sắc chói sáng, từ từ hồn linh châu biến mất, thay vào đó là tỳ bà màu đen.
Đúng! Chính xác là tỳ bà màu đen, mặt sau được khắc hình những đóa liên hoa màu trắng, trên cùng của cần đàn xuất hiện một viên tố linh châu.
Tỳ bà hạ xuống, Tư Không Tình hai tay tiếp nhận, nàng nhếch môi cười.
"Hắc tỳ bà, bạch liên hoa, sự kết hợp đúng là trái ngược nhất trên đại lục a."