Diệp Băng Băng để anh nói chuyện cũng các ông lớn, cô đi lại những chiếc bàn đầy ấp bánh ngọt và đồ ăn kia, bụng cô sớm đã kêu rột rột.
Cô đang ung dung ăn uống no say, đang định lấy một ly rượu thưởng thức nhưng Tử Trí Vĩ đi lại gần cô, đưa cho cô ly rượu.
"Em mời chị cả, những lần trước em có hơi quá lời và sai với anh chị em xin lỗi ạ, em có thể mời chị uống ly này không.?" Tử Trí Vĩ bữa nay lại không biết uống nhầm thứ gì.
Hắn ta làm Diệp Băng Băng ngơ ngác không tin vào tai mình.
"Hả cậu biết xin lỗi sao." Diệp Băng Băng không nghĩ nhiều lấy ly rượu của hắn đi mà uống cạn.
Tất cả hành động của hắn đều được Bách Ngọc để ý, bà ta nở nụ cười gian manh.
Tử Phàm ở bên kia nói chuyện cùng ông lớn nhưng luôn hướng ánh mắt về phía cô.
Tử Lâm Phong mãi nói chuyện, cũng không để ý đến cô.
Diệp Băng Băng chỉ vừa mới uống hết ly rượu Tử Trí Vĩ đưa cô thấy nóng bức trong người và choáng, cô đi lên tầng vào phòng vệ sinh, cô cố gắng rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhưng càng lúc người lại nóng hơn, khó chịu trong người, cô loạng choạng bước ra khỏi phòng vệ sinh.
"Dính bẫy rồi mẹ" Tử Trí Vĩ cười đắc ý trong lòng, hắn ta liền đi lại phía cô, giả bộ diều dắc cô về phòng.
"Chị cả mệt rồi đúng không ạ, em đưa chị về phòng nhé! " Đầu óc cô choáng voáng không nhìn rõ người con trai phía trước là ai, giọng nói không quen thuộc giống Tử Lâm Phong.
Diệp Băng Băng hất tay hắn ra, tự vịnh tường tường từ từ đi về phòng.
"Không cần!
Hắn ta vẫn cứ lì trực tiếp bế cô lên, hắn đi về phòng hắn ta, cơ thể cô dần yếu đuối không thể chống cự hoặc kêu cứu.
Hắn mở cửa phòng quăng cô xuống giường, hắn cởi bỏ chiếc áo khoác ra.
Tử Phàm đã biết cô bị trúng thuốc, anh muốn chạy vào cứu cô, nhưng chợt nhớ lại Tử Lâm Phong mới là chồng cô.
"Con trai, mẹ đau chân quá con đưa mẹ về phòng nhé" Bà ta thấy Tử Phàm sắp phá hoại chuyện tốt, bà ta muốn ngăn anh lại.
Trước lúc đó bà ta và hắn đã lên kế hoạch bỏ thuốc cô sau đó gọi mọi người vào chứng kiến cảnh tượng Chị dâu đang ân ái với em chồng.
"Người đâu dìu mẹ tôi về phòng " Trước lúc đó bà ta đã ra hiệu cho một người làm đứng gần đó đi kêu mọi người.
Tử Phàm trực tiếp hất bà ta ra anh nhanh chóng chạy xuống bữa tiệc.
"Anh cả, chị dâu xảy ra chuyện rồi." Tử Phàm đã nhanh hơn một bước trước người hầu, người hầu lúc này cũng đã chạy ra kia báo tin cho Lão Gia.
"Cô ấy bị gì? " Tử Lâm Phong liền hỏi.
"Chị cả đang trong phòng anh hai, nhưng anh hai và mẹ đã giở trò.
"Mẹ kiếp.
Tử Lâm Phong đã nhanh chân chạy lên phòng Tử Trí Vĩ.
"Sao? " Người hầu đã thỏ thẻ vào tai ông, Tử Lập Tân cũng không tin vào tai mình ông đã trực tiếp lên phòng.
"Mọi người cứ ăn uống thoải mái tôi có chút việc sẽ quay lại ngay." Tử Lập Tân bước chân lên lầu.
"Ưm, nóng quá.." Diệp Băng Băng bức rức trong lòng cô cố mở mắt nhìn rõ căn phòng và người đàn ông phía trước.
Diệp Băng Băng ngồi dậy muốn ra khỏi phòng vì cô biết đây không phải là chồng mình và cũng không phải căn phòng quen thuộc.
"Bỏ tôi ra." Diệp Băng Băng bị Tử Trí Vĩ đẩy xuống giường, hắn đè cô ra kéo dây áo cô xuống, cô cố gắng dùng sức lực đánh hắn nhưng không xi nhê.
"Tên chó nhà mày." Tử Lâm Phong đã nhanh chân lên lầu trước ông, anh trực tiếp đạp mạnh cửa phòng Tử Trí Vĩ.
Anh nắm lấy cổ áo hắn kéo về phía trước anh đấm hắn một cái hắn ngã nhào xuống đất, nghe ồn ào mọi người cũng đổ lên lầu xem.
"Chuyện gì đấy" Tử Lập Tân đi lên thì chỉ thấy đứa con trai thứ hai của ông nằm dưới dất, Tử Lâm Phong cởi áo khoác ra khoác lên người cho cô, anh bồng cô lên tay. Đọc 𝐭𝗿𝓊yện 𝐭ại ⩵ 𝐭𝗿𝓊𝘮𝐭 𝗿𝓊y𝔢n﹒𝖵𝑁 ⩵
"Con trai bố dám giở trò đòi bại với vợ con, con chưa đánh nó chết là may rồi, con đưa vợ con về trước còn nó con sẽ xử sau" Từ trước giờ vốn chuyện gì anh cũng nhịn nhưng động vào cô thì sẽ không.
"Mày dám, thằng nghịch tử." Tử Lập Tân liền lao lại túm lấy cổ áo Tử Trí Vĩ đánh hắn vài cái.
Tử Lâm Phong đưa cô lên xe, anh ngồi phía sau với cô, Hào Kiệt lái xe đưa anh và cô về căn biệt thự của Tử Lâm Phong.
Diệp Băng Băng lúc này hai má đã đỏ ửng trong người nóng lên như lửa bên dưới có chút ngứa ngáy khó chịu.
Cô biết người ngồi kế bên là anh, liên tục cọ sát vào người anh hơi thở nóng hổi phà vào cổ anh.
"Ưm, em khó chịu " Bàn tay cô trượt lên trượt xuống bờ ngực săn chắc kia.
"Bé ngoan một tí nữa sẽ tới nhà." Tử Lâm Phong cầm lấy tay cô, không để cô quậy phá nữa.
"Không muốn " Diệp Băng Băng kéo lấy cà vạt anh cô trực tiếp cưỡng hôn anh, tư thế không được thoải mái nên cô đã ngồi lên đùi anh, đè anh ra hôn ngấu nghiếng.
Đôi môi mật ngọt của anh đã bị cô bá đạo chiếm lấy, nụ hôn anh không từ chối trực tiếp đáp trả lại, cả hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, cả hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời mật ngọt của cô đã bị anh hút lấy.
Hào Kiệt không tiện nhìn anh đỏ cả mặt, chỉ bật nút chiếc cửa phía sau đưa lên để không gian riêng cho anh và cô, Hào Kiệt liền tăng tốc để chạy về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...