Phong Tổng Sủng Thê Trọn Kiếp


“Vậy sao, vậy chắc là nghiệt duyên đấy, mà hôm nay cô Kiều đến đây cùng ai vậy, chắc không phải là đi cùng với tên đại gia to béo nào đấy chứ…”
“Hình như việc tôi đi với ai, cũng không liên quan gì đến bà Trịnh đây thì phải, bà nhất thiết phải biết làm gì…”
“Sao Kiều tiểu thư đây lại nói vậy, tôi nghe nói là cô đang được bao nuôi, với thân phận ngày trước xém chút nữa chúng ta đã thành người một nhà, nên mới có lòng quan tâm cô thôi…”
“Cảm ơn bà Trịnh đã quan tâm nhưng tôi lại không cần đến…”
“Tôi khuyên cô nên cẩn thận một chút, nếu lần nữa bị người ta bỏ rơi sẽ đau khổ lắm đó…haha…”
“Việc này bà Trịnh cứ yên tâm, lần này tôi chắc chắn tìm được đúng người, chứ không phải loại phản bội giống con trai bà đâu ha.


Bà Diệp Nhan tức điên lên khi bị một đứa con nít ranh như Kiều Mẫn Hi đáp trả, lời nói vô cùng sắc bén…
“Hứ cô tưởng mình còn là một tiểu thư gia đình danh giá nữa hay sao, đừng tưởng mở được công ty nhỏ thì có thể ra oai lên mặt với tôi…”
“Tôi vẫn cứ thích ra oai đấy thì sao, bà cứ từ từ chờ đi, một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại hết những gì mà các người nợ gia đình tôi…”
“Vậy sao, vậy trước khi đến ngày đó, Kiều tiểu thư đây nên cẩn thận một chút, nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra đâu…”

Bà Phong từ trong nhà vệ sinh bước ra ngoài nhìn thấy con dâu mình bị người ta ức hiếp thì vô cùng phẫn nộ…
“Kẻ nào dám to gan đến địa bàn của Phong gia ta, mà còn dám lớn tiếng ức hiếp con dâu ta vậy…”
Đường Doanh và bà Diệp Nhan cả hai không thề biết người phụ nữ vừa lên tiếng này là ai…
Khoảng thời gian ông Phong cùng với bà Phong ra nước hưởng thụ tuổi già, thì cả hai gia đình Đường Thị và Trịnh Thị mới mở rộng tập đoàn đến thành phố S…
“Bà nói cô ta là con dâu bà sao, thật đáng tiếc cho bà, một người phụ nữ cao quý như bà đây, chọn ai không chọn lại chọn ngay thứ lẳng lơ này làm con dâu, cẩn thận nuôi ông tay áo đấy bà già kia…”
Đường Doanh không chút nể sợ mà còn lên tiếng cười chê…
“Con dâu của tôi có lẳng lơ hay không thử là biết, nhưng nhìn cô đây ăn mặt thì lố lăng, váy thì ngắn cũn, xem ra chắc cũng không phải con gái nhà đàng hoàng gì rồi…”
Bà Phong không thề cảm thấy tức giận, mà ngược lại còn bình tĩnh đáp lại Đường Doanh, khiến ả tức điên cả lên…
“Bà là ai mà dám nói như vậy với tôi hả, …”
Đường Doanh lên cơn điên định lao đến ra tay với bà Phong, ngay lập tức bị Kiều Mẫn Hi đẩy ngã xuống sàn…
“Đường Doanh cô điên rồi à…”
“Doanh Doanh con có sao không…”
Bà Diệp Nhan vội vàng đỡ Đường Doanh đứng dậy, quan tâm xem ả có bị thương hay không…
Tiếng cãi nhau vang lên, khiến mọi người đi ngang qua đều phải dừng lại để hóng chuyện, Đường Doanh nhìn mọi người đang xì xào bàn tán về mình mà xấu hổ…
Đứng dậy lao đến đưa tay lên định tát Kiều Mẫn Hi một cái cho hả giận…
Nhưng lại lần nữa bị Phong Vũ Thần giữ lại, bóp mạnh cổ tay của Đường Doanh, còn thẳng tay lần nữa đẩy ả ngã nhào xuống đất…
“Á…”
“Phong Vũ Thần cậu dám…”
Bà Diệp Nhan nhìn Đường Doanh bị Phong Vũ Thần đẩy ngã mà hét lên…
“Hứ, sao tôi lại không dám, tôi còn có thể giết chết cô ta nữa kia…”
“Các người gan cũng to lớn lắm dám ở địa bàn của Phong Vũ Thần này, lại ức hiếp mẹ và vợ của tôi…”

“Các người được lắm, có lẽ thời gian qua tôi đã quá nhân nhượng với các người rồi…”
Ngay sau đó Phong Vũ Thần bước đến cạnh hai người phụ nữ của mình mà che chắn…
“Phong tổng cậu nói sao, đây là mẹ của cậu, Phong phu nhân sao…”
“Các người nói xem…”
Bà Diệp Nhan và Đường Doanh liền thay đổi sắc mặt, đây là địa bàn của Phong Vũ Thần bọn họ không dám làm càn, khi về sẽ tìm cách trả thù vậy…
“Chúng tôi không biết đây là Phong phu nhân, nên đã có lời nói đắc tội bà, tôi thay mặt Đường Doanh xin lỗi bà một tiếng vậy…”
“Bà tưởng xin lỗi một câu là xong sao…”
Phong phu nhân vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng…
“Chứ bà Phong đây còn muốn sao nữa, vả lại người bị thương chỉ có mỗi Đường Doanh…”
“Thôi mẹ à, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ, con hơi mệt chúng ta về nha mẹ…”
Kiều Mẫn Hi không muốn ở đây đôi co với họ, mặc dù biết rõ bà Phong đang ra sức giúp mình, nhưng đây dù sao cũng là việc riêng của cô…
Vả lại bà Diệp Nhan là người độc ác, chuyện hôm nay bà ta nhất định sẽ tìm cách trả thù, Kiều Mẫn Hi muốn tự mình giải quyết tất cả, không muốn một ai vì cô mà liên lụy…
“Được được, nể tình con dâu ta, lần này ta bỏ qua nếu có lần sao thì ta không cách xáo với các người đâu, Vũ Thần chúng ta đi thôi…”
Cả ba người rời đi, không để ý rằng đằng sau vẻ mặt của bà Diệp Nhan vô cùng căm phẫn, hai tay nắm chặt lại…
“Kiều Mẫn Hi mày cứ đợi đó, tao xem mày có thể vui vẻ được bao lâu nữa…”

_____________________
Sau khi dùng xong bữa tối, hai người đưa bà Phong về biệt thự Phong gia, sau đó cũng quay về biệt thự riêng của Phong Vũ Thần…
Trên xe Phong Vũ Thần im lặng lái xe một lúc cũng lên tiếng…
“Anh nghe mẹ nói em mua áo cho anh sao…”
“Ừm, mẹ bảo em chọn cho anh một cái, để ở trong cốp xe đó, không biết có vừa ý anh không nữa…”
“Thích chứ, chỉ cần đồ em chọn anh đều sẽ rất thích…”
“Thật sao…”
“Thật…”
Phong Vũ Thần nở nụ cười ngọt ngào nhìn Kiều Mẫn Hi, làm cho trái tim nhỏ bé của cô cứ đập liên hồi, không biết nó có thể kìm nén đến khi nào, nếu không sẽ yêu anh mất…
Ngày hôm sau Phong Vũ Thần vui vẻ mặt chiếc áo mà Kiều Mẫn Hi mới mua đến tập đoàn, khuôn miệng lúc nào cũng cười vui vẻ, tất cả nhân viên nhìn thấy đều kinh ngạc…
Kiều Mẫn Hi cũng đến công ty, xem lại bản hợp đồng thật cẩn thận rồi mới đến chỗ hẹn để kí hợp đồng với đối tác….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui