Trong phòng khách sạn.
Trên sô pha đang trình diễn một màn kích tình.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng bàng bạc xuyên thấu qua cửa sổ sát đất lọt vào, ánh sáng mỏng bao phủ lấy người đàn ông đang điên cuồng ham muốn.
Người đàn ông mặc một bộ quân trang thiếu tướng, trong bóng tối càng trở nên thâm trầm, ánh trăng chiếu vào trên lưng anh, anh nghiêm túc mà mạnh mẽ, giờ khắc này sự sắc bén hoàn toàn hiện ra. Mặt của anh vùi trong bóng tối, đè lên trên người cô gái, tùy ý đòi lấy.
Áo choàng của cô gái đã bị cởi bỏ rơi trên mặt đất, tạo thành một mảnh đỏ sẫm trên mặt thảm trắng sữa. Khuy áo sườn xám của cô đã sớm bị mở ra, áo bị kéo xuống một nửa, lộ ra mảng lớn da thịt trơn bóng như ngọc trai dưới cổ. Người đàn ông chôn mặt vào gáy, hơi thở nặng nề, môi cùng răng ma sát nhè nhẹ, lưu luyến mà mãnh liệt.
Cô gái nằm sâu trên sô pha, thừa dịp người đàn ông chuyển sang chiến trường khác, vội vã hít thở không khí mới mẻ. Gò má cô nhiễm hồng, môi đã sớm sưng đỏ, khi ánh mắt chạm vào chiếc hộp đặt trên bàn, ánh mắt rối rắm nở nụ cười khổ.
Hộp đã mở ra, bông tai trân châu bị đẩy đi xa xa.
Hạ Thược cười khổ một tiếng, người này, máu ghen cũng quá lớn. Cô chẳng phải chỉ nhận quà của Cung Mộc Vân thôi sao…
Cô vốn cười khổ không tiếng động, nhưng do lồng ngực hơi chấn động khiến anh cảm nhận được. Anh ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt cô đang nhìn về phía bàn. Mà trên bàn, khuyên tai bằng ngọc tỏa ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh trăng.
Ánh mắt anh tối lại, Hạ Thược cắn môi, tức khắc cảm thấy không ổn. Quả nhiên, bàn tay to lớn của anh khẽ chạm vào má cô, sau đó liền kéo cho khuôn mặt cô quay lại, anh cúi người đặt nụ hôn lên môi cô!
Anh nắm chặt lấy bả vai cô tựa như đang trừng phạt. Không khí trong lồng ngực đều bị ép ra ngoài, trong lúc gắn bó, kịch liệt dây dưa khiến cô càng lúc càng khó thở. Nhưng cô cũng không đẩy anh ra, trải qua kinh nghiệm của hai lần trước, cô đẩy anh ra, kết quả chỉ bị anh coi là vuốt ve, không khác gì đốt lửa.
Cô chỉ có thể tùy ý anh hôn, tùy ý anh phát tiết. Dung túng như vậy, bởi vì trong lòng cô biết, anh sẽ không làm cô bị thương. Mỗi khi hai người bên cạnh nhau đều kịch liệt như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm cô bị thương, cho dù là một chút cũng không có. Anh đã kiềm chế rất nhiều, cũng hiểu rõ cực hạn của cô, khi cô vừa mới cảm thấy khó thở, quả nhiên anh đã buông cô ra.
Hai người ngồi trên sô pha bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau thở hổn hển. Mắt của anh thâm thúy sâu thẳm, ánh mắt cô lại mang theo một chút vô tội.
Quả thật là rất vô tội, chỉ là nhận một món quà mà thôi. Nhìn máu ghen của anh này!
Thấy ánh mắt vô tội của cô, sắc mặt người đàn ông có chút đen đi, nheo nheo mắt, bỗng nhiên cúi đầu, vùi đầu vào cổ áo cô, mút thật sâu trên ngực cô.
“Ôi!” Cô bị đau khẽ hô lên một tiếng, nhẹ nhàng nhíu mày.
Anh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trên bộ ngực trắng sữa trơn bóng như đồ sứ của cô lưu lại dấu vết của riêng anh. Dưới ánh trăng nhu hòa, vết đỏ hồng xinh đẹp mê người, lại nhìn đôi má mỏng hồng hồng của cô gái, tiếng hô đau mềm mại vừa rồi mang theo khiển trách kèm theo dục vọng chưa kịp nguôi, quanh quẩn bên tai người, như muốn cắn nuốt thần trí con người.
Mày kiếm người đàn ông nhíu lại, thoạt nhìn như đang kiềm chế ẩn nhẫn, anh hơi hơi nhắm mắt, khi ánh mắt anh vừa mở ra, anh nhanh nhẹn rời khỏi thân thể cô, bước vào phòng tắm.
“Phanh!” Cánh cửa bị đóng mạnh như bị trút giận, một lát sau, liền nghe thấy tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm.
Hạ Thược cười khổ một tiếng, nằm trên sô pha trong chốc lát, sau đó mới đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo, nhặt áo choàng lên rồi treo lên giá áo, liếc mắt nhìn bông tai trân châu trên bàn, cười lắc đầu.
Thời gian Từ Thiên Dận tắm rửa không lâu lắm, nhưng sau khi tắm xong anh lại bận việc trong phòng tắm, xả nước tắm cho Hạ Thược. Lúc đi ra, anh mặc một chiếc áo tắm dài màu đen, dây lưng thắt ở bên hông, vòng eo thon gọn mà rắn chắc.
Anh đi tới, áo tắm màu đen cổ chữ V để lộ lồng ngực tinh tráng, cơ bụng căng đầy, trên sợi tóc còn dính vài giọt bọt nước, hai đầu lông mày cô lãnh thâm trầm, hơi thở lạnh lùng mà nguy hiểm trong bóng tối, thân hình thon dài thoạt nhìn lại có một loại sức bật sâu sắc tiềm ẩn, nguy hiểm bễ nghễ như vua của loài sói.
Anh đi từng bước về phía trước, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người nào đó không rời, Hạ Thược bị anh nhìn chằm chằm vội đi vòng xa qua người anh, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm đóng cửa, khóa cửa!
Cho đến khi khóa cửa, thấy quân trang của Từ Thiên Dận treo trong phòng tắm, Hạ Thược lại nhăn mày lại, vẻ mặt có chút rối rắm — cái kia, không phải anh đã thuê thêm một gian phòng nữa sao? Bây giờ lại tắm trong phòng của cô, lại còn thay cả quần áo, thoạt nhìn giống như…
Hạ Thược có chút rối rắm, đi qua chạm vào nước, lần này là nóng. Bấy giờ cô mới cởi quần áo, ngâm mình trong chốc lát, thoải mái tắm rửa.
Lúc đi ra, thấy Từ Thiên Dận đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Anh cúi đầu, trong tay là chiếc hộp tinh xảo Cung Mộc Vân tặng cô, bên trong là một đôi bông tai trân châu trơn bóng phát ra ánh sáng dìu dịu dưới ánh trăng. Người đàn ông đứng trước cửa sổ được ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lấy, thân hình cao lớn rắn chắc tạo thành một cái bóng thật dài. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc hộp trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài, các khớp xương nổi bật rõ ràng.
Cảnh tượng này không khỏi làm cho Hạ Thược mới vừa đi ra từ phòng tắm khẽ run lông mày, tươi cười có chút quái dị — cô cảm thấy anh lúc này giống như một sát thủ, thứ trong tay anh chính là thứ mà anh muốn hủy diệt, chỉ cần dùng sức bóp, tất cả chứng cớ sẽ bị tiêu hủy.
Ngón tay Từ Thiên Dận quả thật nắm chặt, niết niết cái hộp, nhưng anh lại không thật sự làm hỏng nó, mà quay đầu nhìn về phía cô gái đang đi tới, mím môi hỏi: “Em Thích?”
Hạ Thược mặc áo tắm dài màu trắng, dừng bước, tư thái đề phòng, nhưng đôi mắt lại tràn đầy ý cười, không đáp hỏi lại: “Thích thì như thế nào, không thích lại như thế nào?”
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, người đàn ông mím chặt môi lại như lưỡi dao, anh nheo mắt nhìn chiếc hộp trong tay, ánh mắt thù hận. Anh xoay người, bước về phía cái bàn, đặt chiếc hộp lên bàn, nhưng lại đẩy đi rất xa, sau đó liền đi tới chỗ cô.
Toàn thân Hạ Thược đề phòng, cô hiện tại đã thay áo tắm, tình huống không giống như vừa rồi, cô quyết định sẽ không cho anh cơ hội làm chuyện xấu.
Thấy cô đề phòng như vậy, ánh mắt người đàn ông trở nên u tối, thoạt nhìn hình như có chút u oán. Nhưng anh cũng không làm hành động gì nguy hiểm, chỉ giang rộng cánh tay, ôm cô vào lòng.
Cằm gác trên đầu vai cô, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Anh sẽ cho em.”
Giọng điệu của anh mặc dù cứng nhắc, nhưng Hạ Thược nghe ra chút buồn bực từ trong lời nói ngắn gọn của anh.
Thấy động tác của anh coi như ngoan ngoãn, lúc này cô mới nở nụ cười, quyết định không đùa anh nữa, “Có thích hay không cũng đều phải nhận, đây là quà đối phương đưa tới, danh chính ngôn thuận, nếu như không nhận thì đúng không phải phép rồi.”
“Ừ.” Từ Thiên Dận thản nhiên ừ một tiếng, cũng không biết anh có chấp nhận lời giải thích này hay không, anh hơi cúi đầu, ánh mắt dừng nơi vành tay tinh tế của cô. Nhớ lại hình ảnh cô dùng chiếc trâm gài tóc mà mình điêu khắc tối hôm nay, trên tay lại đeo đôi vòng anh tự mài.
Ừm, quả thật thiếu một đôi bông tai.
Từ Thiên Dận hơi hơi buông Hạ Thược ra, cẩn thận nhìn cô, lông mày lưỡi mác chau lại, mắt để lộ ra vẻ trầm tư hiếm thấy. Dường như đang cố gắng tự hoi, trên người con gái còn cần phải mang những thứ gì, anh sẽ tặng cô hết, miễn cho cô mang đồ của người khác.
Nhưng bất luận anh nghĩ như thế nào, cũng không biết là con gái thường dùng những thứ gì.
Thấy bộ dáng này của anh, Hạ Thược liền biết, sư huynh của cô lại ngốc manh .
Hạ Thược nhịn không được cười một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Từ Thiên Dận, vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh, cô lại vẫn không nhịn được mà muốn đùa dai một chút, muốn trêu chọc anh.
“Sư huynh không biết em thiếu một chiếc vòng cổ sao?” Cô cười tủm tỉm hỏi.
“Ừm.” Người đàn ông nhìn về phía trước ngực cô, tuy mặc áo tắm, nhưng nhớ lại dáng vẻ mặc sườn xám của cô hôm nay, tựa hồ đồng ý.
“Sư huynh không biết là em thiếu một chiếc nhẫn?” Cô xòe mười ngón tay nhỏ xinh ra.
“Ừm.” Ánh mắt người đàn ông dừng trên tay cô, dường như cũng đồng ý.
“Sư huynh không thấy là bộ đồ hôm nay em mặc rất hợp với trang sức làm bằng phỉ thúy, chiếc váy mặc trong buổi sinh nhật Gia Di lúc trước thích hợp đeo đồ trang sức thủy tinh, sườn xám mặc lần trước thích hợp đeo đồ trang sức trân châu, không chừng lần tới liền thích hợp đeo lam bảo, hồng bảo, mã não, ngọc bích thanh lam?” Hạ Thược nhìn chằm chằm Từ Thiên Dận, trong mắt tràn đầy ý cười.
Người đàn ông nhìn cô, rất có thể là nghe nhưng không hiểu, mày kiếm chau lại, ánh mắt mờ mịt.
Nhưng anh vẫn gật đầu, “Ừm.”
“Phốc!” Hạ Thược rốt cục không nhịn được bật cười, “Sư huynh, thật manh!”
“…” Manh?
Từ Thiên Dận nhìn cô gái ôm bụng bật cười trước mặt, rối rắm nghĩa của từ này là tốt hay xấu. Nhưng nhìn dáng vẻ cười thích thú của cô, ừm… Hẳn là, không quá kém?
Hạ Thược cười một hồi lâu, cười đến đau cả bụng. Người đàn ông vươn tay ra giúp cô xoa bụng, cô lại giang lấy hai tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Trêu anh thôi, đừng tưởng thật. Mấy thứ kia đều không quan trọng, em không cần nhiều, chỉ cần tấm lòng. Giống như vòng tay và trâm cài sư huynh đã tặng, em cảm nhận được tấm lòng trong đó, cho nên khi mang theo sẽ cảm thấy vui vẻ. Trong lòng vui vẻ, còn có gì là không đủ?”
Từ Thiên Dận trầm mặc không nói, nhưng lại vùi mặt vào cổ cô, hít thật sâu, ôm chặt cô.
Hạ Thược mặc cho anh ôm, nhẹ nhàng cười, trong không khí tràn ngập hơi thở của anh. Ánh mắt cô chạm vào phần cổ áo hơi mở của anh, lồng ngực rắn chắc, hai má hồng hồng.
Người đàn ông cũng chìm trong hơi thở của cô. Anh hơi nhắm mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh dịu dàng thướt tha, uyển chuyển hàm súc, lạnh nhạt mà huyền bí của cô tối nay.
Dưới ánh trăng dìu dịu, anh ôm chặt cô trong lòng, tâm trạng cũng như trở nên bình yên, chỉ ôm như vậy, không muốn buông tay. Nhưng càng ôm như vậy, càng sợ ngay sau đó cô rời khỏi lòng mình, loại tâm trạng mong mỏi mà lại bất an này, ngược lại càng khiến anh siết chặt vòng tay, cảm nhận dáng người nhỏ nhắn mềm mại uyển chuyển của cô dưới áo tắm, hơi thở dần dần nặng nề.
Hạ Thược cảm nhận được sự biến hóa của hơi thở Từ Thiên Dận, khụ một tiếng, ngầm có ý cảnh cáo. Cô nâng mắt nhìn anh, hỏi: “Không phải sư huynh đã thuê căn phòng bên cạnh sao? Còn không quay về ngủ.”
Cô vừa nói vậy, không khí ái muội cũng bí đánh vớ, ánh mắt Từ Thiên Dận tối đen nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bỗng nhiên lại buông cô ra ngồi xuống sô pha, một bộ không đi, còn nói đúng lý hợp tình, “Anh cũng không nói là sẽ qua bên đó ngủ.”
Hạ Thược ngẩn người — không nói là qua bên đó ngủ? Vậy mà anh còn thuê phòng! Dù có nhiều tiền đi nữa thì cũng sẽ thiêu hết!
Nhưng cô cũng kịp nhớ ra, sau khi vũ hội kết thúc, là cô yêu cầu anh đi thuê thêm phòng. Anh thực ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, không chút do dự xuống quầy lễ tân thuê thêm phòng, nhưng… anh quả thật chưa từng nói sẽ ngủ trong căn phòng đã thuê đó.
Hạ Thược tức khắc dở khóc dở cười, lúc này mới phát hiện sư huynh của cô cũng hẹp hòi như thế! Cô trừng anh một cái, lại nhận được nụ cười dịu dàng nhu hòa của người đàn ông.
“Ngủ đi, ngày mai còn có việc.” Từ Thiên Dận vừa nói như vậy, liền chứng tỏ tối nay sẽ tha cho cô.
Hạ Thược chui vào trong chăn, đương nhiên là không cởi áo tắm. Nhưng sau khi nằm xong, liền phát hiện Từ Thiên Dận rời khỏi sô pha ngồi xuống thảm, ngồi dựa một bên tay vịn của sô pha, tư thế phòng ngự.
Điều này không khỏi làm cho Hạ Thược không khép được mắt, cô nhìn Từ Thiên Dận một hồi lâu, không nhịn được nói: “Sư huynh, anh lên sô pha ngủ đi.”
Từ Thiên Dận nâng mắt lên nhìn cô trong chốc lát, đứng dậy, ngoan ngoãn nằm xuống sô pha, đôi mắt tối như mực nhìn cô, “Ngủ đi.”
Hạ Thược nghe vậy mới cười cười, nói ngủ ngon với anh, nhắm mắt lại. Cô vốn đã mệt mỏi, ngày mai phải dậy sớm, nên vừa nằm xuống là có thể ngủ luôn, nhưng khi vừa thanh tĩnh lại nghĩ tới nghi thức cắt băng khánh thành vào ngày mai. Trải qua đêm nay, câu hỏi mà đám truyền thông đưa ra, nhất định sẽ truy tìm nguồn gốc, cô ngẫm lại nên trả lời như thế nào.
Nhưng Hạ Thược không hề lo lắng về chuyện này. Lần này thông qua Hùng Hoài Hưng, Hoa Hạ với mấy tòa soạn báo tạp chí lớn nhất trong tỉnh đã có quan hệ không tồi. Ngành sản xuất nào cũng có quy tắc ngầm, truyền thông cũng dựa vào thành tích để ăn cơm, tin tức lớn như thế, hẳn là bọn họ sẽ biết nắm giữ chừng mặc. Dù sao chừng mực thích hợp mới tốt, Hoa Hạ có thể bố trí tốt mọi việc. Đưa tin độc nhất vô nhị, ai mà không muốn?
Hạ Thược từ từ nhắm hai mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hẳn là mấy người Trần Mãn Quán đã bố trí tốt phía truyền thông. Chuyện như vậy, quả thật không cần mình phải lo.
Sau khi buổi tuyên bố cắt băng kết thúc, cô sẽ phải sắp xếp một chút, để nâng cao uy tín trong ngành, sẽ lấy được cổ phần công ty trong tay Vương Đạo Lâm, làm cho tập đoàn Thịnh Hưng chân chính trở thành Tập đoàn Hoa Hạ!
Việc này làm như thế nào, trong lòng Hạ Thược đã sớm có dự tính. Nhưng cô khó tránh khỏi nghĩ kĩ lại một lần từ đầu tới cuối, xem có chỗ nào không ổn hay không, có lỗ hổng, hoặc là còn có thể làm tốt hơn hay không.
Cô suy nghĩ không biết bao lâu, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe hơi thở. Nửa khuôn mặt của Hạ Thược lún sâu trong chăn, mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
Trên sô pha, Từ Thiên Dận đứng dậy. Động tác đứng dậy của anh cực nhẹ, một chút tiếng động nhỏ cũng không có, ngay cả tiếng quần áo ma sát rất nhỏ, cũng bị anh khống chết đến mức tối thiểu. Thân hình nhanh nhẹn của tựa như một phần của đêm tối, đi đến chỗ cũ ngồi xuống, không một tiếng động.
Hạ Thược cũng hơi sửng sốt.
Người bình thường cho dù là tỉnh, cũng rất khó cảm nhận được tiếng động nhỏ này, nhưng cảm giác của Hạ Thược rất sâu sắc, lúc này cô liền ngẩn người.
Cô sửng sốt, hơi thở cũng không ổn định như ban đầu, Từ Thiên Dận sâu sắc nhận thấy được điều đó, nâng mắt lên.
Hạ Thược cũng đã mở mắt ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau dưới ánh trăng bạc, hắc ám thâm sâu cùng trong sáng như nước, rõ ràng là chưa ngủ hẳn.
Hạ Thược không ngờ Từ Thiên Dận lại ngồi trên mặt đất, chẳng lẽ anh phải như vậy mới ngủ được? Nếu như vậy, vì sao cô bảo anh lên sô pha nằm, anh lại nghe theo?
Hạ Thược cúi đầu, ánh mắt khép lại, chẳng lẽ … là vì thuận theo tâm ý của cô, làm cho cô an tâm đi vào giấc ngủ?
Suy đoán này khiến lòng cô có một cảm xúc nói không nên lời, lại nhìn về phía Từ Thiên Dận, thấy người đàn ông kia cũng ngồi dưới đất nhìn cô. Anh hình như không ngờ là cô vẫn còn thức, đôi mắt tối đen nhìn cô, sau một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Ngủ không được? Bởi vì, anh ở đây?”
Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo dò hỏi, lại khiến Hạ Thược ngẩn người.
Cô không nói chuyện, anh thấy vậy lại nghĩ rằng cô thừa nhận. Thân thể anh hơi cứng đờ, tiếp theo liền cúi đầu, cả người chìm trong bóng mờ trên sô pha, một lát sau, nhè nhẹ gật đầu, đứng dậy.
Hạ Thược còn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Từ Thiên Dận liền đi vào phòng tắm, khi đi ra, đã mặc một thân quân trang chỉnh tề, đứng ở cửa phòng tắm, xa xa nhìn cô, ánh mắt lưu luyến.
“Đi ngủ sớm đi.” Hơi thở anh có chút ngắn ngủi, trong căn phòng tối đen đánh sâu vào lòng người, khiến người ta đau nhói. Lại nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới xoay người.
Hạ Thược đã nhìn ra, anh đang muốn đi.
Không hiểu sao lòng cô trở nên vội vã, trước khi đầu óc kịp phản ứng lại, đã lên tiếng gọi anh lại trước một bước, “Sư huynh!”
Từ Thiên Dận dừng chân, xoay người. Hạ Thược đã ngồi dậy, “Trở về anh ngủ như thế nào? Còn ngủ ở đằng kia sao?”
Cô liếc mắt sô pha một cái, Từ Thiên Dận lại chỉ nhìn cô, trầm mặc.
Nhìn dáng vẻ cam chịu của anh, Hạ Thược hơi nhíu mày, không biết vì sao trong lòng chua xót, cảm thấy có chút đau lòng. Cô nhìn về vị trí cạnh ghế sô pha, cô đương nhiên nhớ rõ anh nói đây là thói quen. Nhưng cô mặc kệ thói quen này hình thành thế nào, cô chỉ muốn biết, bình thường anh đều ngủ như vậy sao? Ở nhà, ở quân khu cũng vậy? Tìm một vị trí ẩn nấp, giấu mình, ngồi ngủ, lấy loại tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy phản kích?
Hạ Thược nhíu chặt mày, trực tiếp xốc chăn lên xuống giường, đi đến bên người Từ Thiên Dận, không nói một lời kéo anh về phía giường, nhấn xuống, đẩy ngã! Sau đó chính mình lưu loát xoay người lên trên giường, nghiêng người, vươn tay, ôm anh, nhắm mắt nói: “Chỗ nào cũng không cho đi! Ngủ ở chỗ này!”
Một loạt động tác của cô lưu loát rõ ràng, Từ Thiên Dận bị cô bố trí đến sửng sốt, anh nằm thẳng tắp trên giường, hơn nửa ngày mới quay đầu, nhìn cô gái chiếm cứ cánh tay mình, ôm eo của anh, mắt nhắm, môi nhếch lên, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Nhưng anh vừa quay đầu, Hạ Thược liền mở mắt ra, ánh mắt dừng trên quân trang được mặc chỉnh tề của Từ Thiên Dận, cô lại ngồi dậy, chỉ chỉ phòng tắm, “Mặc quần áo này ngủ không thoải mái, đi! Đổi lại.”
Từ Thiên Dận bất động, ánh mắt dừng trên mặt cô, Hạ Thược thấy vậy, trực tiếp bày ra bộ mặt hung dữ, “Nhanh đi đi!”
“…” Người đàn ông trầm mặc đứng dậy, ngoan ngoãn đi đến phòng tắm, lại đổi lại áo ngủ. Khi anh đi trở về, chăn đã xốc lên. Yên lặng nằm trên đó, cô gái đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng đến gần, đưa tay ôm lấy anh.
Một cái ôm này không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến tình dục, chỉ là ôm, nhẹ nhàng vỗ về, “Sư huynh, gian phòng này rất an toàn, không có nguy hiểm, ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon.”
Hạ Thược nâng mắt lên, nhìn người đàn ông, nhẹ nhàng cười. Không giống mệnh lệnh nghiêm túc vừa rồi, mà mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve anh, an ủi.
Dưới người là giường mềm mại, bên cạnh là thân thể mềm mại của cô gái, bình thường cô rất phòng bị với những hoàn cảnh thế này, giờ phút này lại nguyện ý ôm anh, ngủ cùng một chăn với anh. Hơi thở của cô thơm mềm nhè nhẹ, anh thậm chí có thể cảm nhận được dáng người tinh tế dưới lớp áo ngủ kia, nhưng tất cả dục vọng vừa mới sinh ra giờ phút này đều tan trong đôi mắt mỉm cười điềm tĩnh của cô.
Anh thấy cô nhắm mắt lại, đầu hơi hơi tựa vào cánh tay của anh, khóe môi mỉm cười, dáng vẻ như sắp đi vào giấc ngủ. Anh cũng nhẹ nhàng khép mắt, trong mũi đều là hơi thở nhè nhẹ thanh nhã của cô, một lần hít vào liền đi đến tận đáy lòng, không gạt đi được, khiến người ta an tâm.
Từ Thiên Dận từ từ nhắm hai mắt trong sự yên tĩnh này, bất giác nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, ôm cô, nhưng lại thật sự dần dần đi vào giấc ngủ.
…
Một đêm không mộng mị.
Buổi sáng, nắng sớm mông lung trải khắp gian phòng, trên giường một bóng đen nhanh nhẹn bật dậy! Hạ Thược bị Từ Thiên Dận làm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, thấy anh đứng bên giường, con mắt tối đen thâm thúy như vực sâu, vẫn có thể thấy khiếp sợ chưa thu hết. Anh hình như đã quên đêm qua mình ngủ trên giường, vừa tỉnh dậy đã bị chính mình làm giật mình một hồi.
Nhưng anh phản ứng rất nhanh, trong một hơi thở đã phản ứng lại đây là tình huống gì, nhìn về phía Hạ Thược đang ngồi trên giường, lúc này đôi mắt mới dần mềm xuống, thu lại cảnh giác cùng sát khí toàn thân.
Hạ Thược biết hẳn là anh không quen, cho nên cũng không kinh ngạc anh sẽ có loại phản ứng này, chỉ cười dịu dàng nói với anh, “Sư huynh, chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.” Từ Thiên Dận nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống chỗ anh ngủ đêm qua, mặt không chút thay đổi, lại đứng bên giường hồi lâu.
Hạ Thược thấy anh nhìn chằm chằm vị trí mình ngủ tối qua, trong lòng đau nhói, nhưng cô chỉ cười. Không vội, từ từ sẽ được, thói quen này cô sẽ chậm rãi sửa giúp anh, cuối cùng có thể làm cho anh cảm thấy an ổn khi nằm ngủ trên giường.
Hai người gọi bữa sáng vào phòng, khi dùng cơm, Hạ Thược phát hiện ánh mắt Từ Thiên Dận nhìn cô so với trước kia càng thêm chuyên chú, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh vài cái.
Hôm nay là ngày công ty thực hiện nghi thức cắt băng, lễ phục Hạ Thược mặc vẫn là bộ tối hôm qua, thu dọn xong, hai người liền đi xuống dưới lầu.
Hạ Thược cho xe công ty đến cửa hông đón cô, xe của Từ Thiên Dận đỗ ở cửa trước, hai người tách ra, tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Tòa nà Tập đoàn Hoa Hạ nằm trên một con đường kinh tế lớn, vừa thành lập không lâu, tòa nhà hiện đại, khí thế, đó cũng chính là địa điểm dùng để mở hội nghị và đấu giá sau này.
Từ Thiên Dận mặc quân trang, vì không muốn gây hỗn loạn, anh lái xe tới cửa hàng Phúc Thụy Tường chờ, hẹn gặp Hạ Thược vào giữa trưa.
Ngoài cửa tòa nhà Tập đoàn Hoa Hạ, truyền thông sớm đến đông đủ, bên trong tuy là sân bãi chuẩn bị cho buổi tuyên bố, nhưng các phóng viên lại đều xếp hàng bên nòoài, khí trời lạnh lẽo, trong không trung những bông tuyết tung bay khắp nơi, tất cả đều thà đứng ngoài đón gió đạp tuyết, cũng không chịu bỏ qua hình ảnh trực tiếp của Hạ Thược đến công ty.
Mọi chuyện đã sớm rò rỉ ra ngoài sau buổi tiệc tối qua, các nhà truyền thông ồ lên, họp suốt đêm, gấp gáp chế tạo bản thảo câu hỏi, lãnh đạo các nhà đài truyền hình cùng tòa soạn báo tạp chí tận tình chỉ bảo, tin tức lớn ngày hôm nay, nhất định không thể để lộ ra dù chỉ một chút! Nếu ai có thể lấy được tin tức từ vị chủ tịch trẻ tuổi của Tập đoàn Hoa Hạ này, toàn bộ tiền thưởng cuối năm tăng gấp bội!
Phóng viên các nhà đài chen chúc đỏ mắt, đạp tuyết đứng bên ngoài tòa nhà của Tập đoàn Hoa Hạ, vươn cổ nhìn về phía xa xa.
Rốt cục, một giờ trước khi nghi thức cắt băng bắt đầu, một chiếc Mercedes Benz chạy vào. Xe còn chưa dừng lại, đèn flash đã lóe lên như bùng nổ, chói đến mức cả mắt cũng không mở ra được!
Một cô gái mười sáu bảy tuổi mặc bộ sườn xám màu trà thanh lịch, khoác áo choàng màu đen thêu hồng thược xinh đẹp bước xuống từ trên xe, lái xe và bảo vệ che chở hai bên, cô bước đi ở giữa, nụ cười trước sau vẫn thong dong thanh nhã, phảng phất như chưa phát hiện ra sợ hãi thán phục xung quanh, đặc sắc hiếm thấy, không khí náo nhiệt, cô đi lên bậc thang vào công ty, giống như đang đi trên một con đường bình thường. Mà một bước đường này, ở trong mắt người ngoài cuộc, lại cảm thấy là một đại lộ phủ đầy sắc thái truyền kỳ. Cô gái lấy tư thái thong dong bước đi, người phía sau chỉ có thể chen chúc, đi theo, theo sau cô nháy đèn flash, đi theo bước chân cô bước vào tòa nhà cao ốc.
Trong cao ốc công ty, các tân khách tham dự nghi thức cắt băng đã đến, đều tiến lên chính thức chúc mừng, Hạ Thược mỉm cười vào bàn, đi tới lễ đài tuyên bố giữa sảnh. Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức, Mã Hiển Vinh đi sau, cùng nhau ngồi vào vị trí.
Trước khi ngồi vào vị trí, Tôn Trường Đức ở bên tai Hạ Thược thấp giọng cười báo lại một câu, Hạ Thược cười nhẹ.
Quả nhiên, sáng sớm hôm nay giá cổ phiếu Thịnh Hưng đã tăng.
Buổi tuyên bố hôm nay tất phải làm càng lớn, làm cho nó ngày một tiến xa!
Hạ Thược ngồi vào vị trí, Trần Mãn Quán bên trái, Tôn Trường Đức bên phải, Mã Hiển Vinh ngồi bên cạnh Trần Mãn Quán. Ba người đều lớn tuổi hơn rất nhiều so với Hạ Thược, Tôn Trường Đức gần ba mươi tuổi, đã là một người đàn ông thành thục, mà Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh đều đã gần năm mươi tuổi, Hạ Thược ngồi giữa ba người như vậy, mặc dù không nói, nhưng vẫn là một hình ảnh đáng chú ý.
Mà trong bức hình này, cái bảng đặt trước mặt cô lại là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, lúc này càng thêm rung động.
Buổi tuyên bố còn chưa bắt đầu, truyền thông đã dồn sức nháy đèn flash chụp lại hình ảnh này, Hạ Thược mỉm cười ngồi ngay ngắn, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi phần đông phóng viên chụp ảnh xong, không vội không nóng. Đối với phần khí độ này của cô, từ lúc được mời đến buổi tuyên bố hội đấu giá thành phố Đông, truyền thông sớm gặp được, cho nên nhìn thấy nhưng không cảm thấy lạ, các phóng viên khác chưa từng gặp Hạ Thược cũng không nhịn được bị phong thái này thuyết phục, tất cả đều quay lại dặn dò nhiếp ảnh gia phải chụp được phong thái này của Hạ Thược, quay chụp cho tốt!
Buổi tuyên bố lần này không phải là truyền hình trực tiếp, nhưng sau khi trở về sẽ lập tức cắt nối biên tập truyền ra, cho nên có phóng viên còn chưa bắt đầu hỏi, đã bắt đầu lật bản thảo xoát xoát phác thảo bài viết .
Không khí hiện trường khẩn trương mà kịch liệt, cho đến khi bên truyền thông chụp xong, tự động yên tĩnh, Hạ Thược mới quét mắt nhìn toàn trường một lượt, cười mở miệng.
“Cảm tạ các bạn bè truyền thông tham dự buổi tuyên bố của Tập đoàn Hoa Hạ hôm nay. Chuyện hôm nay muốn tuyên bố, chắc hẳn tối hôm qua các vị đã nghe nói một chút, nhưng tôi muốn tuyên bố chính thức tại đây — Tập đoàn Hoa Hạ ngày hôm trước đã ký với tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong hiệp nghị 《chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng》, hiệp nghị có hiệu lực lập tức, hiện tại, 65% cổ phần của tập đoàn Thịnh Hưng do Tập đoàn Hoa Hạ nắm giữ, Tập đoàn Hoa Hạ đã khống chế cổ phần thực tế của tập đoàn Thịnh Hưng, chúng tôi sẽ gây dựng lại ban giám đốc, chính thức tiếp quản tập đoàn Thịnh Hưng.”
Cô mở miệng một lần, xung quanh càng trở nên yên tĩnh, camera của các nhà truyền thông, đèn flash cùng vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô. Một câu đã nói xong, nhưng lại xuất hiện một lát im lặng, trong một thời gian ngắn lại không có người đặt câu hỏi.
Tối hôm qua nghe được tin tức này là một chuyện, thật sự chính tai nghe thấy nó từ trong miệng vị chủ tịch trẻ tuổi trước mắt này nói ra, các nhà truyền thông mới cảm nhận được sự rung động trong đó!
Sau một lúc lâu, mới có người phản ứng lại, khi bắt đầu đưa ra vấn đề, không khí hiện trường liền lập tức nổ tung !
“Hạ tổng, chúc mừng cô! Tập đoàn Hoa Hạ tiếp nhận tập đoàn Thịnh Hưng, nghe đồn nếu giá cổ phiếu tăng trở lại, tài sản của Hoa Hạ sẽ tăng gấp đôi so với trước kia! Hạ tổng còn trẻ tuổi đã có được thành công như vậy, xin hỏi có bí quyết cùng kinh nghiệm gì muốn chia sẻ cùng chúng tôi chăng?”
“Giá cổ phiếu tập đoàn Thịnh Hưng nay đã giảm mạnh, uy tín trong ngành đồ cổ cũng bị suy giảm, xin hỏi Hạ tổng thu mua cổ phần công ty Thịnh Hưng, định cứu lại tập đoàn Thịnh Hưng như thế nào?”
“Xin hỏi Hạ tổng đã thuyết phục tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong, chuyển nhượng cổ phần công ty cho Hoa Hạ như thế nào?”
“Nói thực ra, trận thương chiến này Tập đoàn Hoa Hạ đánh thật đẹp! Nhưng trước việc tiếp nhận tài sản của tập đoàn Thịnh Hưng nhiều gấp ba mình, xin hỏi Hạ tổng có áp lực gì không?”
“Hạ tổng, xin hỏi Tập đoàn Hoa Hạ trong trận thương chiến lần này sắm vai gì? Nghe bên ngoài đồn, thương chiến lần này, chủ đạo phía sau màn đó là Tập đoàn Hoa Hạ, đây là sự thật chăng?”
“Giá cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Hưng hiện nay rất thấp, Hạ tổng lập tức tiếp nhận 65% cổ phần công ty, có nghĩ tới nếu giá cổ phiếu không thể tăng trở lại, Thịnh Hưng phá sản, sẽ liên lụy gia nghiệp của Hoa Hạ không?”
“Có nhiều nhà kinh tế đã tính toán tài sản của Tập đoàn Hoa Hạ, cho rằng vốn quay vòng tài chính của Tập đoàn Hoa Hạ không đủ để thu mua nhiều cổ phần của tập đoàn Thịnh Hưng như vậy, Hạ tổng có thể giải thích vấn đề tài chính không?”
…
Sau khi buổi tuyên bố bắt đầu, một hồi náo nhiệt, câu hỏi vô kể. Ba người Trần Mãn Quán biết các câu hỏi đều sắc bén khó trả lời, bởi vậy trước khi sắp xếp chỗ ngồi, hàng đầu đều là những nhà truyền thông liên quan tới sự kiện vạch mặt sự gian dối của Thịnh Hưng, vấn đề bọn họ hỏi có vẻ chính diện, đối với hình tượng cùng tuyên truyền của Tập đoàn Hoa Hạ có lợi, cho nên mặc dù có chút chênh lệch, sắc bén cùng bới móc ngờ vực vô căn cứ, đều bị vấn đề theo nhau mà đến của mấy nhà tạp chí lớn này bao phủ .
Vấn đề Hạ Thược chọn trả lời đương nhiên là có lợi đối với Hoa Hạ, dù sao vấn đề nhiều vô cùng, một cái tiếp một cái bị bao phủ, thời điểm cô chọn trả lời cũng rất có kỹ xảo, thoạt nhìn giống như vừa muốn trả lời vấn đề xảo quyệt này, tiếp theo đã bị một vấn đề khác hấp dẫn, sau đó phải đi trả lời vấn đề kia.
Cũng may thời điểm cô trả lời câu hỏi truyền thông đặt ra, thái độ khiêm hòa, không nhanh không chậm, không kiêu không nóng nảy, vô cùng có lễ. Những vấn đề làm khó dễ kia cô cũng nhặt lấy mấy cái trả lời, chỉ lập lờ nước đôi, hoặc là nói câu vui đùa hỏi lại, hiện trường hào hứng nhiệt liệt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
Buổi tuyên bố mở nửa giờ, sau đó bên truyền thông được mời đi quay chụp nghi thức cắt băng còn lại của Tập đoàn Hoa Hạ.
Nghi thức diễn ra, Miêu Thành Hồng, Hùng Hoài Hưng, Hồ Quảng Tiến, mấy lão tổng của các xí nghiệp danh tiếng đều ở đây, Tào Lập cũng đến, nhiều nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh như vậy, khung cảnh đương nhiên là vô cùng náo nhiệt. Các xí nghiệp, các đơn vị đưa lẵng hoa tới chúc mừng đầy đại sảnh, sau nghi thức cắt băng, các nhà truyền thông lại phỏng vấn mấy lão tổng của các xí nghiệp danh tiếng vài câu, nhiều là cái nhìn tương lai đối với Tập đoàn Hoa Hạ, cùng với mấy vấn đề linh tinh như Tập đoàn Hoa Hạ có thể làm tập đoàn Thịnh Hưng khởi tử hồi sinh hay không.
Những người này đều gặp Từ Thiên Dận tối hôm qua, tuy phần lớn không khẳng định được thân phận của anh, nhưng vẫn không dám chọc Hạ Thược. Huống chi, bản thân cô ở xã hội thượng lưu vẫn là phong thuỷ đại sư nổi danh, bên ngoài mượn sức còn không kịp, cho nên đối với vấn đề của truyền thông, tự nhiên là ra sức nói lời hay.
Buổi tuyên bố chấm dứt sau nghi thức cắt băng. Tốc độ nhanh nhất, buổi sáng liền tiến hành đưa tin bốn phía!
Tin tức vừa tung ra, mọi người đều ồ lên!
Cả tỉnh lại nổi lên gợn góng về Tập đoàn Hoa Hạ!
Truyền kỳ kéo dài, không chỉ trong tỉnh, mà còn lấy tốc độ cực nhanh lan ra gần như cả nước!
Các nhà kinh tế học đều phân tích tài sản của Tập đoàn Hoa Hạ, cùng với hành động của nhân vật chính trong trận thương chiến này. Phân tích đến phân tích đi, càng phân tích càng mơ hồ. Có người nói Tập đoàn Hoa Hạ chính là người thao túng phía sau màn, có người nói Tập đoàn Hoa Hạ đã nắm chắc cơ hội và các mối quan hệ, có người nói…
Nhiều cách nói xôn xao, nhưng bất luận nói thế nào, đều không thay đổi được chuyện thực Tập đoàn Hoa Hạ đã khống chế cổ phần của tập đoàn Thịnh Hưng.
Một tập đoàn trẻ tuổi mới tuyên bố thành lập mùa hè năm nay, chỉ trong một đêm đã gia nhập thương trường này, gần ba tháng sau, bước chân vào Thành phố Thanh, lại sáng tạo một hồi truyền kỳ của giới kinh doanh!
Tài sản này, được nhà kinh tế học phân tích, nếu Thịnh Hưng sống lại, như vậy tài sản Hoa Hạ ít nhất sẽ gấp đôi so với hiện tại!
Gấp đôi! Đây là loại tốc độ trưởng thành gì!
Giới kinh doanh sôi trào, ngay cả các ông tổng xí nghiệp khác đều phải kinh sợ, tất cả đều dõi theo tập đoàn trẻ tuổi mới nổi ba tháng trước tưởng chừng như dựa vào vận may, không đáng chú ý tới. Tất cả đều phải chú mắt tới người cầm quyền trẻ tuổi kia.
Giới chính trị trong tỉnh cũng chấn động, nhưng làm quan luôn chú ý khiêm tốn cùng trấn định mặt ngoài, hàng năm trong tỉnh, cuối năm đều có đại hội do chính phủ tổ chức dành cho các xí nghiệp, năm nay, cũng sớm liền thông báo cho Hoa Hạ, mời đến tham dự.
Đầu đường cuối ngõ tự nhiên không cần phải nói, các tạp chí bay đầy trời, đài truyền hình cũng thay nhau đưa tin, dân chúng rảnh rỗi trò chuyện, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, cầm báo chí, xem tivi, không khỏi động viên đứa nhỏ nhà mình một phen.
Sau buổi tuyên bố ở Thành phố Thanh, thanh danh Hạ Thược trong tỉnh hoàn toàn mở rộng, gần như nổi tiếng.
Mà những tin tức này, tự nhiên cũng truyền đến thành phố Đông.
Thành phố Đông, trong khu Đào Viên.
Mẹ của Trương Nhữ Mạn – Hạ Chí Cầm đang ở trong nhà hai vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên làm khách, nhìn trong màn hình tivi to, cô gái thong dong mỉm cười trả lời các vấn đề của phóng viên, Hạ Chí Cầm vừa khiếp sợ vừa vui mừng, cười nói: “Chị dâu, chị sinh được con gái thật giỏi!”
Từ khi Hạ Thược đi học ở Thành phố Thanh, Lý Quyên vẫn chưa gặp con gái, đoán trước được cô bận, lại không ngờ con bé lại gây ra chuyện chấn động như thê! Người làm mẹ chung quy vẫn là người làm mẹ, khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng lập tức nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái trong TV, vẻ mặt đau lòng không thôi, “Sao lại nhìn gầy hơn chút thế kia? Ông Hạ, ông xem con gái có gầy không?”
Vừa hỏi chồng, hốc mắt vừa đỏ lên.
Hạ Chí Nguyên mắt nhìn tivi, cầm báo trong tay, trên bàn còn đặt tạp chí, vừa sợ lại vừa mừng, lại cảm khái. Nhưng lấy tính tình hàm hậu thành thực của ông, lại là tuổi này, vẫn không quen biểu lộ tình cảm quá mức tinh tế, chỉ đi lại ở trong phòng, tay cầm báo chí nhẹ nhàng run, “Tôi, tôi đi đưa cho Đường lão tiên sinh xem một chút!”
Nói xong liền chạy ra bên ngoài, nhưng chạy được nửa đường lại quay về, cầm theo tạp chí trên bàn trà, tới nhà của Đường Tôn Bá.
Đường Tôn Bá đang chuyển xe lăn đi tới cửa, nhìn bầu trời phía xa, phương hướng kia đúng là phương hướng Thành phố Thanh. Trong phòng đang truyền tin tức Hạ Thược tham dự buổi tuyên bố, ông lão đưa lưng về phía màn hình tivi, chỉ cần nghe giọng nói đang trả lời các vấn đề là mặt đầy hồng quang, đáy mắt tươi cười cảm khái.
“Biết mà, con nhóc kia không phải người thiếu tiền.”
Mà cùng lúc đó, người trong hai nhà Hạ Chí Mai cùng Hạ Chí Đào, trong TV cũng đang truyền tin tức về hiện trường buổi tuyên bố.
Cảm nhận của người hai nhà phức tạp khó nói, nhưng có thể thế nào? Ai bảo bọn họ trước kia không thấy được bản lĩnh của đứa nhỏ Tiểu Thược này, sau đó lại chọc vào cô đây? Hiện trong nhà đã ra ở riêng, người hai nhà có thể duy trì,
nhưng phải dựa vào quan hệ của cô vay ngân hàng, mỗi lần đi vay, luôn nhớ tới hành động lúc trước, biết vậy chẳng làm, cũng không có tác dụng gì.
Vẫn là trong lúc này.
Thành phố Đài Châu, trong cao ốc tổng bộ của tập đoàn An Thân, trong một căn phòng tư nhân xa hoa.
Một người đàn ông mặc Đường trang màu trắng, ngồi sau chiếc bàn bố trí lịch sự tao nhã, nhìn cô gái mặc sườn xám mỉm cười bên trong ti vi.
Khuôn mặt người đàn ông như vẽ, phong thái anh tuấn, mắt phượng mỉm cười, tuấn dật tao nhã như quân tử tuyệt thế.
Bên cạnh hắn là Tề lão, nhìn màn hình cười ha ha, “Tập đoàn Hoa Hạ lại đánh thắng một trận lớn! Cô Hạ thật đúng là trẻ tuổi tài cao! Cô ấy không sợ cổ phần của tập đoànThịnh Hưng không tăng trở lại sao?”
Cung Mộc Vân nhẹ lời cười, mắt phượng hẹp dài như có lưu hoa, “Cô ấy tính tham tiền, sao có thể làm ăn lỗ vốn được.”
Tề lão nghe vậy lại là ngửa đầu cười ha ha một tiếng, “Nói phải! Cô nhóc kia … Ai u tôi lại bất giác quên bối phận của cô ấy, là cô Hạ! Tuy rằng chỉ gặp cô Hạ hai lần, nhưng tôi cũng hiểu được, cô ấy không phải loại người sẽ làm ăn lỗ vốn ! Tập đoàn Thịnh Hưng cứ như vậy thuộc về Hoa Hạ, cô ấy thật đúng là… Ngay cả chúng ta cũng phải xem tư liệu điều tra được, mới biết trận thương chiến này hoàn toàn là do cô ấy chủ đạo, thật sự là đánh rất đẹp!”
Mi mắt Cung Mộc Vân cụp xuống, khóe môi lộ ra ý cười ấm áp, nhấp một ngụm trà mới trong tay, “Hừm? Tề lão cảm thấy tập đoàn Thịnh Hưng sẽ thuộc về Hoa Hạ?”
” Ý đương gia là?” Tề lão sửng sốt.
“Sai. Thế gian này sẽ không còn tập đoàn Thịnh Hưng.” Cung Mộc Vân nâng mắt nhìn cô gái trong màn hình, buông chén trà, khoanh tay đứng dậy, không chút để ý, lại có khí độ tôn quý.
Anh đi tới trước cửa nhìn khung cảnh phía xa, nhìn về phía địa phương xa xôi, nơi đó chính là hướng thành phố Thanh, tiếng than nhỏ chậm rì rì lại ý tứ hàm xúc thản nhiên, mang theo vui mừng phát ra từ bóng lưng cao lớn kia.
“Nếu tôi là cô ấy, trận thương chiến này không phải thu mua, mà là thâu tóm. Tin tưởng ánh mắt nhìn người của tôi sẽ không nhầm, ý định của tôi giống ý của cô ấy.”
Thâu tóm? Tề lão sửng sốt.
Ông đối với chuyện buôn bán không hiểu lắm, nhưng ở An Thân hội, một gia nghiệp lớn, lâu như vậy, cũng coi như mưa dầm thấm đất, lập tức hiểu ý của Cung Mộc Vân.
“Đương gia nói, ý định ban đầu của cô Hạ là, Tập đoàn Hoa Hạ sẽ nuốt trọn Thịnh Hưng, làm cho tập đoàn Thịnh Hưng thay tên là Tập đoàn Hoa Hạ! Mà không phải chỉ khống chế cổ phần?”
Đối với lời nói của ông, Cung Mộc Vân vẫn chưa trả lời, anh xoay người lại, ánh mắt rơi vào di động đặt trên bàn, ung dung cười, giống như lầm bầm lầu bầu, “Không phải đã nói sẽ tự mình gọi điện thoại cảm tạ mình sao? Hay là bận nên quên rồi?”
…
Cung Mộc Vân thật sự đã đoán đúng rồi.
Hạ Thược đúng là bận nên quên.
Giờ phút này, cô đang đứng tại cửa bảo vệ, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đang định đi thăm một người bạn cũ– Vương Đạo Lâm.
Vốn dĩ Vương Đạo Lâm đã được phóng thích, quản lý tại nhà, làm sao lại vào trại tạm giam?
Chuyện này muốn biết lại phải nói tiếp, lùi thời gian về vài ngày trước, trở lại giữa trưa hôm tổ chức buổi tuyên bố.
Giữa trưa, Hạ Thược dựa theo hẹn sẵn, ngồi xe công ty đến cửa hàng Phúc Thụy Tường trên đường đồ cổ. Cô vừa xuống xe, những người đồng nghiệp trên đường đồ cổ liền đi ra chào đón, nhiệt liệt hoan nghênh cô. Ai cũng không nghĩ tới cô thật sự sẽ chỉnh ngã Vương Đạo Lâm, trở thành người đứng đầu ngành đồ cổ trong tỉnh, lấy thanh danh làm việc của Phúc Thụy Tường trong giới, những người đồng nghiệp cuối cùng cũng xem như có thể sống yên ổn qua ngày. Hạ Thược được mọi người ôm lấy chúc mừng một phen, cũng đáp ứng buổi tối đi ăn mừng cùng các đồng nghiệp, lúc này mọi người mới tản ra.
Mà đúng lúc các đồng nghiệp chưa tản ra hết, Hạ Thược xoay người đi vào trong cửa hàng, trong đám người bỗng có một người nổi điên vọt vào! Người còn chưa tới, đã có một con dao nhỏ sáng loáng choi mắt, cả đám người đều kinh ngạc.
“Là mày! Lại là mày! Tao giết mày — “
___ Hết chương 29 ___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...