Khi Từ Thiên Dận đi vào khách sạn, các phóng viên truyền thông chờ bên ngoài nhìn quân trang và biển số xe của anh đến ngây người, mãi lâu sau mới nhớ tới phải chụp ảnh.
Nhưng đáng tiếc là, người đã vào khách sạn, bọn họ chỉ có thể chụp được bóng lưng của anh mà thôi.
Anh đi xuyên qua đại sảnh khách sạn, mấy cô lễ tân trẻ tuổi thấy anh đều kêu lên sợ hãi. Cuối cùng ai cũng quên đi lên hỏi, anh trực tiếp bước vào thang máy nhấn nút lên tầng 5.
Mà lúc này, trong đại sảnh vũ hội tầng năm, mọi người vẫn chưa hết khiếp sợ.
Miêu Thành Hồng nhìn Hạ Thược, ông đã tung hòanh trong giới kinh doanh nhiều năm qua, nhưng chưa từng khiếp sợ như thế này. Cô nói, cuộc cạnh tranh này, Tập đoàn Hoa Hạ nắm quyền chủ động trong tay, thì ra tất cả những lời cô nói không phải chỉ là cố làm ra vẻ! Mới đầu, ông chỉ nghĩ, cô còn quá trẻ tuổi đầy nhiệt huyết không chịu thua mà thôi. Sau đó lại phát hiện cô không hề có động tác gì, ông không khỏi lắc đầu cười thầm trong lòng, thầm nghĩ “Chung quy là tuổi trẻ” . Làm sao ngờ tới, cô không chỉ làm, cô quả thực là sáng tạo một truyền kỳ mới!
Cô giấu diếm được mọi người, đánh một trận thương chiến có thể nói là kinh điển!
Hồ Quảng Tiến không thể tin nổi lắc đầu, điều này thực khiến người ta khó mà tin được! Cô gái này chỉ bằng tuổi với con gái ở nhà mình! Sự mưu tính và bố cục này thực sự là khó lường! Lúc trước, cô tới biệt thự nhà mình sao ông lại không chú ý tới chứ? Sao lại cảm thấy cô gái nhu thuận ngồi trên ghế sô pha uống trà thật không biết điều và không thu hút? Vậy mà không một tiếng động, cô đã tạo ra được kỳ tích lớn như vậy!
Hùng Hoài Hưng vỗ trán, “Ai da… Lão Hùng tôi bội phục!”
Lúc này, ánh mắt Tào Lập nhìn Hạ Thược đã không chỉ là kinh diễm nữa, hơn thế nữa còn mang theo sự sợ hãi cùng rung động. Thật sự là quá khó tin! Những việc cô làm so với tuổi của cô thực khiến người ta than thở! Hơn nữa dung mạo, khí độ… Cô quả thực chính là trân bảo!
Ánh mắt Tào Lập lóe lên sự say mê thích thú! Hắn muốn cô! Cô gái này, hắn nhất định phải có được!
Nghiêm Long Uyên cụp mắt, trong mắt lóe ra sự tán thưởng hiếm có. Ngoại trừ đương gia, anh chưa từng bội phục ai nữa. Cô gái này… Khó trách đương gia lại có lòng như thế. Anh sớm biết, ánh mắt đương gia sẽ không sai! Cô quả thật xứng đôi.
Mà lúc này, tại khu nghỉ ngơi của vũ hội, Liễu Tiên Tiên là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại từ khiếp sợ, chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Thược đang đứng trên đài mỉm cười lạnh nhạt, “TMD! Con nhóc này lại làm ra vẻ … bà cô đây đã nói với cô hãy làm cho không khí náo nhiệt chút, nhưng thế này thì quá là náo nhiệt rồi…”
Không có ai tiếp lời cô cả, Hồ Gia Di và Miêu Nghiên còn há to miệng, không phản ứng.
Nguyên Trạch cũng có biểu cảm ngây ngốc, đáy mắt tràn ngập khiếp sợ. Cậu nghĩ, mình không từng tham gia vũ hội thành lập Tập đoàn Hoa Hạ trước đây, cho nên lần này cần đến hiện trường cảm nhận thành tựu của cô một chút. Nhưng nào đâu biết rằng, lại bị cô làm cho kinh sợ. Lần này chấn động, quả thực không hề kém lần trước!
“Khống chế cổ phần thực tế của công ty là bao nhiêu cổ phần? Nếu như quy đổi ra tiền thì là bao nhiêu?” Liễu Tiên Tiên nhìn chằm chằm Hạ Thược hỏi, giọng nói thì thào, “Đổi cho mình một con số đi, bà cô đây cần phải đòi phí an ủi từ cậu ấy … Bây giờ, có thể làm thịt một thể cậu ấy!”
Hồ Gia Di nghe nói vậy cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng cô lại mờ mịt lắc đầu. Cô không phải không biết, mà là không có cách nào đưa ra một con số cụ thể được. Lớn lên trong một gia đình như thế, chuyện về giới kinh doanh cô cũng biết một chút. Tập đoàn Thịnh Hưng, cô từng nghe ba nói có tài sản trị giá trăm triệu, nhưng khoảng thời gian trước cổ phiếu bị tụt giá nghiêm trọng, tài sản bị ngâm nước diện rộng, hiện tại khẳng định không còn đáng giá như thế. Nhưng mà, Thược tử nắm nhiều cổ phần của tập đoàn Thịnh Hưng trong tay như thế, đương nhiên sẽ không để nó cứ tụt giá nghiêm trọng được, nếu lại tăng trở lại, có thể cao tới mức nào, lợi nhuận này khó mà nói được.
Tối thiểu, bây giờ không có cách nào để tính toán ra con số đó được.
Việc này, Hồ Gia Di có thể nghĩ ra, đương nhiên là những người ở đây cũng nghĩ tới, mà so với cô càng thêm thâm sâu.
Tục ngữ nói, bách túc chi trùng tử nhi bất cương. Tập đoàn Thịnh Hưng có gia nghiệp lớn như thế, mặc dù là giang sơn đổi chủ, cũng không phải sẽ phân tán dễ dàng như vậy. Sau khi xây dựng lại ban giám đốc, chỉ cần tập đoàn đi vào vận hành, vẫn có cơ hội khởi tử hồi sinh . Mặc dù tập đoàn Thịnh Hưng dính phải án làm giả đồ cổ, nhưng nếu tập đoàn Hoa Hạ tiếp nhận công ty, trước tiên phải làm tất nhiên là cứu lại danh dự. Điểm này, bọn họ đều không nghi ngờ cô gái trước mắt có thể làm được.
Khác không nói, ngày mai Tập đoàn Hoa Hạ cắt băng khánh thành, trong buổi họp báo sẽ có tuyên bố quan trọng, nếu như nhanh, ngày mai giá cổ phiếu Thịnh Hưng sẽ lại tăng!
65% cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng, nếu có thể khôi phục như lúc ban đầu, tài sản này … sẽ khó mà tưởng tượng được!
Phúc Thụy Tường được thành lập vào đầu năm, mùa hè năm nay lại tuyên bố thành lập Tập đoàn Hoa Hạ, cũng chỉ cách nay có vài tháng? Đến bây giờ, vẫn có người say sưa về buổi tuyên bố mùa hè năm ngoái, khách khứa đêm nay cũng vì muốn nhìn thấy người thật mà tới. Nhưng kết quả thế nào? Cô lại tung ra một tin tức gống như quả bom vậy!
Nếu như lúc trước, có người vẫn cho rằng Hoa Hạ được thành lập một phần là nhờ vào vận khí, vậy lúc này thì sao?
Một cô gái nhỏ, với tuổi trẻ như thế, một tay chủ đạo một hồi cạnh tranh trên thương trường, thu mua một công ty lớn gấp ba lần như Thịnh Hưng vào túi! Từ đầu tháng, cho tới vũ hội Noel hôm nay, chỉ trong khoảng thời gian một tháng! Mà việc thu mua cổ phần Thịnh Hưng cũng chỉ dùng một tuần!
Mặc dù lần cạnh tranh này không thể có lần thứ hai, không phải mỗi tập đoàn đều có một người chủ tịch như Vương Đạo Lâm, tất cả chuyện phiền toái xảy ra cùng một lúc. Nhưng nếu một trong số những bọn họ gặp phải chuyện như thế, bọn họ có thể lợi dụng triệt để những điều kiện có lợi cho mình như vậy chứ?
Có lẽ sẽ có người cho rằng mình có thể, nhưng nếu thời gian rút bớt đi mười năm, chính mình ở độ tuổi như cô gái này có thể bố cục như thế sao, bọn họ tự hỏi làm không được!
Tập đoàn Hoa Hạ, lại sáng tạo một hồi truyền kỳ.
Các tân khách ở đây đều nhìn về phía Hạ Thược, ánh mắt mỗi người mỗi khác, ngoài sự chúc mừng và so sánh ban đầu thêm phần kính trọng và kính nể. Tất cả mọi người biết, nếu Tập đoàn Hoa Hạ có thể làm cho Thịnh Hưng sống lại, khôi phục lại độ cao như xưa, vậy thì tài sản của Hoa Hạ sẽ tăng lên gấp đôi! Đến lúc đó, đừng nói là ở trong tỉnh, mà cả nước, Tập đoàn Hoa Hạ có thể trở thành một công ty tầm cỡ!
Mới bao lâu? Trên thương trường xuất hiện một hắc mã, tốc độ trưởng thành cũng khiến người ta phải sợ hãi! Có một người lãnh đạo như thế, nó sẽ trưởng thành đến mức nào đây?
Sau một lúc yên lặng, trong đại sảnh bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào.
Hạ Thược đứng trước bao ánh mắt ẩn ý, mỉm cười lạnh nhạt, cô khẽ quay đầu nhìn ba vị đại tướng phía sau.
Tôn Trường Đức nghẹn cười, ngầm giơ ngón tay cái về phía Hạ Thược — quá thành công ! Không cần phải đợi buổi họp báo cắt băng ngày mai, chỉ trong đêm nay tin tức này sẽ nổ tung, ngày mai giá cổ phiếu sẽ tăng mạnh! Hạ tổng chưa bao giờ khoa trương vô nghĩa, cô chỉ cần khoa trương một lần, tất nhiên phải có thu hoạch.
Trần Mãn Quán gật đầu với Hạ Thược ý bảo đã đạt được hiểu quả, vũ hội có thể bắt đầu.
Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác bên cạnh có một ánh mắt vẫn luôn chú ý tới mình, cô quay đầu liền thấy Dương Khải mỉm cười chúc mừng.
Ánh mắt Dương Khải cũng mang theo sự sâu xa, trong đó còn mang theo sự bất đắc dĩ cùng nụ cười vui vẻ — ngay cả thời điểm thế này cũng không quên lợi dụng, thật sự khó có thể tưởng tượng. Với tuổi này của cô, ngày thường cũng trầm ổn như vậy sao? Chẳng lẽ không có chút dáng vẻ nào đúng tuổi của cô?
Hạ Thược cười cười, tầm mắt bao quát vũ hội phía dưới, nói: “Nếu chuyện đã được tuyên bố, vậy thì vũ hội hãy bắt đầu. Đêm nay là đêm Noel, đầu tiên chúc các vị Noel an lành, hy vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ.”
Cô nhận một ly rượu vang đỏ từ phục vụ, tay nhẹ nâng ly đưa về phía mọi người bên dưới, cử chỉ tao nhã, mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt khiến người ta mất hồn. Cô trang điểm thanh lịch mà không lu mờ, khiến nụ cười này hương mà không ngấy, giống như một làn khói nhẹ tuôn vào đầu không rời đi, nối tiếp nhau thật lâu.
Phục vụ khách sạn thu dọn những ly rượu bị vỡ dưới đất, sau đó lại thay bằng ly rượu đỏ khác, mọi người cùng nâng ly về phía Hạ Thược, cô uống một hơi cạn sạch ly rượu!
Mọi người bên dưới vỗ tay ủng hộ. Hạ Thược đưa ly rượu không cho phục vụ, nắm lấy áo choàng khoác quanh vai khẽ khom người chào, sau đó liền xuống đài.
Khi cô vừa bước xuống, Tào Lập đứng ở hàng đầu liền vươn tay tới.
Ngũ quan hắn không được coi là tuấn tú, một phần là dựa vào ăn mặc, lại nhiều năm ở địa vị cao mà hình thành khí độ lăng nhiên, cử chỉ đưa tay ra này không chỉ mang theo vẻ lịch thiệp mà còn không cho phép cự tuyệt.
“Hạ tổng.” Tào Lập cười vươn tay ra.
Hắn đã tính trước nếu mời cô ở trước mặt mọi người, cô sẽ không tiện làm hắn mất mặt tại nơi nhiều người này. Chỉ cần cô đặt tay mình vào tay hắn, đêm nay, cô sẽ là của hắn. Vũ hội bắt đầu, chỉ cần có hắn bên cạnh, hắn tin tưởng sẽ không có ai dám cướp người với hắn.
Tào Lập lịch thiệp cười, chờ Hạ Thược không thể không bắt tay mà đưa tay cho hắn.
Nhưng, cô không nhúc nhích.
Cô lại không hề nhúc nhích!
Tào Lập ngây ngốc, mọi người đứng bên cạnh cũng xấu hổ thay hắn.
Tào Lập đương nhiên cũng xấu hổ, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn về phía Hạ Thược, hắn không tin cô lại dám làm khó hắn ở trước mặt mọi người! Nhưng khi nhìn lại, hắn mới phát hiện, cô căn bản không hề nhìn mình.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sững sờ, nhìn chằm chằm về phía cửa đại sảnh.
Tào Lập sửng sốt, mọi người cũng đều phát hiện phản ứng khác thường của Hạ Thược, tất cả mọi người tò mò quay đầu nhìn theo hướng Hạ Thược đang nhìn.
Ngoài cửa đại sảnh vũ hội, một người đàn ông đang đứng đó.
Anh mặc một bộ quân trang thiếu tướng thẳng tắp, lông mày như mũi kiếm, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Hơi thở cô tịch lạnh lùng, đôi mắt tối đen như bóng đêm, ánh mắt chuyên chú khóa lại cô gái thanh lịch mà diễm lệ phía trên đài.
Lập tức, anh nhấc chân đi về phía cô.
Anh bước chân trên thảm đỏ, khí độ lạnh lùng như một thanh gươm treo cao, đánh cho mọi người tan tác.
Bước chân anh vững vàng, đôi boot màu đen sáng như mới, trên quân trang không một chút nếp nhăn! Anh đi trên thảm đỏ lại giống như giẫm nát mọi chông gai trên chiến trường. Đó là phong thái của một vị tướng chân chính, trên chiến trường giống như một thanh kiếm sắc bén giết địch, hơi thở cùng với căn phòng xa hoa này không hề hợp nhau, vô cùng chói mắt. Mỗi khi anh tới gần, những con người sống trong nhung lụa xa hoa đều kinh hoàng lùi lại phía sau, sợ bị sự sắc bén của người đàn ông này làm cho bị thương.
Người duy nhất không nhúc nhích, đó là cô gái trên đài.
Vẻ mặt cô không ngừng biến đổi mỗi khi anh tới gần. Đó giống như một cô gái ôm ấp tình cảm, kinh ngạc, vui mừng, rất nhỏ khẩn trương, run rẩy chờ đợi. Cô gái khiến tân khách phải kinh sợ, ngạc nhiên than thở, trầm ổn thanh nhã, thản nhiên thong dong tối nay, giờ phút này lộ ra biểu cảm không hề bình tĩnh.
Hạ Thược vừa kinh ngạc lại vui mừng, cô không nghĩ rằng Từ Thiên Dận sẽ đến. Tối nay, cô cũng không có mời anh, bởi vì cô nghĩ anh sẽ không thích những trường hợp như thế này, cho nên trên đường tới đây cô đã gọi điện cho anh khi ở trong xe. Không ngờ là … Anh lại tới đây?
Anh không chỉ tới đây, hơn nữa… Anh ăn mặc thế này khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Hắn lại mặc quân trang tới?
Đây là lần đầu tiên cô thấy Từ Thiên Dận mặc quần áo có màu khác ngoài màu đen. Vỗn dĩ, cô nghĩ rằng màu của quân trang không hợp với anh, nhưng là không nghĩ tới, rất kinh diễm ! Cô chưa bao giờ biết, trên đời lại có người mặc quân trang anh tuấn như thế! Giống nhau trời sinh bộ quần áo này đã hợp với anh, vừa người như thế, phẳng phiu như thế, khí thế sát phạt lạnh lùng, đây mới là thiếu tướng!
Sự quyến rũ của đồng phục, Hạ Thược giờ phút này mới hiểu được ý nghĩa của nó.
Ánh mắt cô vui mừng, nhưng tân khách trong vũ hội lại kinh sợ.
Người đàn ông này dáng vẻ đường đường, khí độ phi phàm, vừa nhìn liền biết thân phận bất phàm! Hơn nữa, một thân quân trang này của anh ta là sao? Này, quân hàm này… Thoạt nhìn là thiếu tướng!
Quân hàm thiếu tướng, còn trẻ như vậy?
Các tân khách đều nhìn nhau, ở Thành phố Thanh, còn trẻ như thế đã có chức vị lớn trong quân đội, mà còn có dáng vẻ như thế, không phải là… Vị kia?
Vị ấy?
Vị tư lệnh vừa tới nhậm chức tại quân khu.
Nghe nói, người này họ Từ, bối cảnh gia thế cực kỳ khiến người ta tò mò, đồn đãi là cháu ruột của vị kia nước cộng hòa!
Nghe nói, khi anh vừa mới mười lăm tuổi đã bắt đầu làm nhiệm vụ quốc gia ở nước ngoài, suốt mười năm, quân công hiển hách, mới về nước. Vừa quay về đã được phong quân hàm thiếu tướng, chức vị tư lệnh, tiếp nhận quân khu tỉnh!
Nhưng, đây chỉ là lời đồn mà thôi. Không ai có thể chứng thật, chủ yếu là do không ai gặp được hình dáng thực sự của vị thiếu tướng trẻ tuổi này. Anh ta không thích giao thiệp, cũng không tham gia những buổi tụ họp trong giới thượng lưu. Nghe nói, ngày anh ta tới nhận chức, ngay cả Dương bí thư tỉnh ủy muốn mở tiệc đón gió tẩy trần, đều bị anh ta cự tuyệt .
Ngay cả bí thư Dương cũng không nể mặt, lại họ Từ, tuổi còn trẻ đã có quân hàm cao, bởi vậy mới khiến cho mọi người không ngừng đoán.
Chẳng lẽ, vị này chính là …
Mọi người đồng loạt nhìn Từ Thiên Dận, lúc này, trong đám người im lặng không biết ai nhẹ kinh ngạc hô lên một tiếng, “Tư, tư lệnh Từ?”
Giọng này hơi nhỏ, lại khiến mọi người kinh ngạc, một đám người quay đầu lại nhìn, tìm nơi phát ra giọng nói kia!
Hồ Quảng Tiến há miệng thở dốc, lại bị ánh mắt đột nhiên của mọi người khiến cho sửng sốt. Đều, đều nhìn mình làm gì? Ông cũng không có quen tư lệnh Từ nha! Tính ra, ông cũng chưa từng nói chuyện với anh ta một lần, những chuyện này cũng đều là nghe con gái nói qua mà thôi.
“Anh, anh ta là tư lệnh quân khu tỉnh?” Miêu Thành Hồng kinh ngạc cùng sửng sốt. Ông không biết rõ chuyện này, ngày đó gặp Từ Thiên Dận ở trong bệnh viện, lúc ấy anh đứng cạnh Hạ Thược, vẫn trầm mặc ít lời, mà ông lại đang lo lắng bệnh tình của con gái, căn bản không hề để ý tới thân phận của anh.
“Anh ta thực sự là tư lệnh sao?” Hùng Hoài Hưng trừng lớn mắt nhìn Từ Thiên Dận. Ngày đó, ông đưa Hạ tổng từ phần mộ tổ tiên nhà họ Chu về, liền thấy Từ Thiên Dận dừng xe trước một nhà ăn Pháp chờ cô ấy, lúc đó ông có chú ý tới chiếc xe mang biển số tư lệnh quân khu kia, ngày hôm sau lại gặp được Từ Thiên Dận ở Phúc Thụy Tường, không phải ông không muốn biết thân phận của anh, nhưng Hạ tổng rõ ràng không muốn giới thiệu, chỉ nói đây là sư huynh của cô. Ông nghĩ vẫn còn nhiều thời gian, cho nên không hỏi lại. Như thế nào? Suy đoán của ông là đúng, anh ta thực sự là tư lệnh quân khu?
“Lão Hồ, ông quen biết với tư lệnh Từ sao? Anh, anh ta có phải là vị kia?” Giọng nói Hùng Hoài Hưng vốn lớn lối, mặc dù đã cố gắng đè thấp, nhưng trong đại sảnh vũ hội đang im lặng lại khiến mọi người nghe thấy rõ ràng.
Lập tức ánh mắt mọi người liền đều nhìn về phía Hồ Quảng Tiến, khiến Hồ Quảng Tiến không khỏi cười khổ, “Cái này, tôi không rõ! Tôi chỉ biết vị này quả thực là tư lệnh quân khu. Những điều khác tôi không rõ! Đây cũng là vì con gái tôi từng đi ăn cơm với Hạ tổng mới gặp qua tư lệnh Từ, nên tôi mới biết được.”
Mọi người ngạc nhiên cùng nghi ngờ, đều có chút thất vọng. Tuy rằng Hồ Quảng Tiến cũng không biết, nhưng ít ra đã chứng minh được một điều, người đàn ông đi vào vũ hội trước mắt này quả thực là tư lệnh quân khu!
Anh, anh ta quen biết với Hạ tổng thế nào?
Một đám người lại quay đầu lại, lúc này, Từ Thiên Dận đã đứng ở trước mặt Hạ Thược. Ánh mắt anh tối như mực nhìn cô chằm chằm, bàn tay giơ bó hoa tới trước mặt cô.
Bó hoa này vẫn là được phối hợp giữa hoa hồng và bách hợp, có thể nhận ra là được mua cùng một cửa hàng, nhưng đón nhận ánh mắt chuyên chú của anh, Hạ Thược lại cảm thấy bó hoa khiến cô rung động, cô vươn tay nhận lấy, ôm vào trong ngực như đang ôm bảo bối, nhẹ nhàng cười.
Nụ cười vui vẻ so với khí chất dịu dàng tản mạn của cô, mặc cho ai cũng có thể nhận ra cô đang rất vui vẻ.
Khuôn mặt vui vẻ này của cô rơi vào trong mắt Nguyên Trạch ngồi tại khu nghỉ ngơi, cậu thiếu niên nhẹ cụp mắt, nụ cười nơi khóe môi thoáng chút chua xót. Mà dáng vẻ này của cô cũng lọt vào ánh mắt Dương Khải, anh cũng nhẹ đưa mắt nhìn nơi khác, không tiếng động thở dài, anh khẽ cười lùi về phía sau, lặng lẽ xuống đài.
Ba người Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức cùng Mã Hiển Vinh đứng sau Hạ Thược cũng lặng lẽ cùng nhau đi xuống, nhưng ba người cũng không khỏi liếc nhìn nhau, tất cả cùng cảm thấy khiếp sợ.
Tôn Trường Đức chưa gặp Từ Thiên Dận, căn bản không biết Hạ Thược quen biết với anh. Trần Mãn Quán đã từng gặp anh tại Phúc Thụy Tường, Mã Hiển Vinh cũng đã gặp anh trong cửa hàng. Nhưng hai người lại đều chỉ biết anh là là sư huynh Hạ Thược, lại không biết thân phận thực sự của anh là tư lệnh quân khu tỉnh!
Vị sư huynh này của Hạ tổng, nếu như gia thế bối cảnh thật sự giống như lời đồn, vậy thì quá ghê gớm!
Ba người vừa liếc nhìn Từ Thiên Dận, vừa bước xuống đài. Trên đài chỉ còn một mình Hạ Thược, cô ôm lấy bó hoa mỉm cười điềm tĩnh. Người đàn ông trước mặt cũng nhìn cô chăm chú, thấy cô vui vẻ, khóe môi nhẹ cong, nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.
Anh vừa cười, những bạn gái đi theo tân khách tới dự vũ hội đồng thời hít một hơi — người đàn ông này cũng biết cười ! Anh cười lên… quá mê người!
Mà lúc này, Từ Thiên Dận đứng dưới đài vươn tay lên. Tư thế anh cũng không phải là lịch thiệp, chỉ là vươn tay, trực tiếp, tự nhiên. Với một thân quân trang thiếu tướng, hơi thở lộ ra mũi kiếm, khí độ trời sinh. Tựa như anh nên trực tiếp như thế, dáng vẻ lịch thiệp chỉ càng làm giảm đi phong thái của anh.
Hạ Thược cười, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô mỉm cười khẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Tào Lập đã sớm thu tay lại, nhưng giờ phút này vẫn còn xấu hổ. Hắn híp mắt nhìn, tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường này, nếu là người khác thì đêm nay hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, nhưng vì sao lại là anh ta chứ?
Ở Thanh tỉnh, trừ bỏ hai người, không có người nào khác mà Tào Lập hắn không thể đắc tội ! Mà hai người kia, một người là là Nghiêm Long Uyên, một người khác chính là Từ Thiên Dận!
Nghiêm Long Uyên là từ ngày trước, mà Từ Thiên Dận cũng là mới xuất hiện. Người khác không biết gia thế bối cảnh của anh ta, nhưng hắn lại biết được rõ ràng! Ai bảo bí thư tỉnh ủy Dương Hồng Hiên chính là anh rể của hắn chứ?
Từ khi Dương Hồng Hiên nhậm chức, Tào Lập hắn đã nhiều năm không gặp phải cái đinh như vậy. Hắn cảm giác tựa như bị người ta giáng cho một cái tát trước nhiều người, giống như ánh mắt tân khách bốn phía lúc này đều đang nhìn hắn. Nếu như không tìm cách cứu vãn tình hình, không biết những người này sẽ ở sau lưng chê cười hắn thế nào đây!
Nhưng Tào Lập cũng nghe anh rể Dương Hồng Hiên nói qua, Từ Thiên Dận tính tình lạnh lùng, không thích giao thiệp với người khác. Trong khi hắn còn đang nghĩ làm thế nào để tiến lên chào hỏi tự nhiên, Hạ Thược đã kéo tay Từ Thiên Dận đi xuống dưới.
Vũ hội Noel đêm nay, cô cũng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhìn các tân khách liên tục bị chấn động, cô thân là người chủ trì, cũng có chút ngượng ngùng, lúc này lên tiếng nói: “Vũ hội chuẩn bị đồ ăn và đồ uống cho các vị, hi vọng đêm nay mọi người sẽ vui vẻ.”
Dứt lời, cô liền khẽ khom người với mọi người.
Các tân khách vô cùng hứng thú về xuất thân của Từ Thiên Dận, nhưng thấy không nghe được, mặc dù trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu, nhưng vẫn không tiện hỏi trực tiếp. Dù sao đây là vũ hội của người ta tổ chức, làm như vậy có vẻ không quá lễ phép. Hơn nữa, chẳng may vị tư lệnh tuổi trẻ này có gia thế giống như bọn họ suy đoán, nếu cứ gặng hỏi mãi có thể đắc tội với bọn họ.
Đêm nay, vẫn là có thu hoạch . Ít nhất, họ đã gặp được vị tư lệnh trẻ tuổi ít khi tham dự những buổi tiệc thế này.
Mà gia thế bối cảnh của anh ta, chỉ cần anh còn nhậm chức trong tỉnh, sẽ có một ngày tra ra manh mối mà thôi.
Đây là vũ hội của Tập đoàn Hoa Hạ, mọi người cũng không thể không cho Hạ Thược chút mặt mũi, thấy cô nói như vậy, liền cười đáp ứng, tỏ vẻ sẽ chơi hết mình, lúc này mới giả vờ nâng chén rượu hàn huyên với nhau.
Thấy Hạ Thược đi cùng Từ Thiên Dận, mọi người liền vây quanh ba vị đại tướng của tập đoàn Hoa Hạ, cười tiến lên kính rượu chúc mừng.
Hạ Thược kéo tay Từ Thiên Dận đi về phía khu nghỉ ngơi.
Lúc này, trên sô pha khu nghỉ ngơi, bốn người Nguyên Trạch, Liễu Tiên Tiên, Hồ Gia Di cùng Miêu Nghiên đều đã đứng lên. Bốn người cũng không biết vì sao lại đứng lên, có lẽ, là do Hạ Thược tuyên bố quá kinh sợ, làm cho bọn họ cảm thấy, thành tựu như vậy đáng giá để đứng dậy chào mừng, vì vậy mà bọn họ đều đứng lên.
“Bên kia vũ hội đã bắt đầu, mọi người không ra khiêu vũ sao? Tính ngồi ở đây cả đêm à?” Hạ Thược đi tới, ngồi xuống nói.
“Khụ!” Hồ Gia Di khụ một tiếng, kéo theo hai con nhóc cười với Hạ Thược, “Được rồi, bọn mình sẽ không làm bóng đèn. Để lại chỗ này cho hai người, đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ!”
Hạ Thược sửng sốt, lập tức cười. Cô không có ý này, cô biết những người bạn này tối nay cũng bị kinh sợ, cho nên mới tới đây nói trước, không ngờ con nhóc này lại xuyên tạc ý của mình .
Miêu Nghiên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Hồ Gia Di.
Nguyên Trạch nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, Từ Thiên Dận nhận lấy bó hoa trong tay Hạ Thược, sau đó liền đặt lên bàn trà. Bó hoa vừa bỏ ra liền lộ ra tay hai người vẫn nắm lấy nhau. Cậu thiếu niên nhìn vậy, khóe môi khẽ mỉm cười, nhưng đáy mắt lại đau đớn.
Tuy rằng, cậu đã sớm biết như vậy. Khi mà cô sáng lập ra Hoa Hạ, cậu cũng đã nhận ra, hai người có lẽ không phải là người cùng một thế giới. Nhưng mà, làm bạn bè với nhau, cậu nhịn không được mà muốn tới gần một chút, một chút nữa…
Đêm nay, nghe thấy Tập đoàn Hoa Hạ lại thành công vang dội, cậu liền biết, sau này cô sẽ càng tiến xa hơn. Cô sẽ gặp được một người cũng đứng ở vị trí cao chờ mình, cũng sẽ có một người đàn ông hùng mạnh bảo vệ cô. Nhưng… Cậu vẫn không phục! Tuy rằng vừa rồi mới biết Từ Thiên Dận hóa ra là tư lệnh quân khu tỉnh! Người khác không biết gia thế của anh, cha cậu là phó bí thư tỉnh ủy, cậu sao có thể không nghe cha mình nói qua?
Thật không ngờ, gia thế bối cảnh của anh ta lại thâm sâu như vậy! Nhưng… Xuất thân không phải chính mình có thể lựa chọn, gia thế nhà cậu cũng không kém. Cho cậu mười năm, đợi cậu ở tuổi này giống anh ta, cũng chưa chắc không xứng ở bên cạnh cô.
Nhưng mà, ông trời sẽ không cho cậu mười năm. Cậu gặp cô trong cùng độ tuổi, cô đã xuất phát, mà cậu vẫn đứng tại chỗ. Cho nên, chân mệnh thiên tử của cô không phải là cậu.
Giờ phút này, cậu thiếu niên còn hồ đồ về mặt tình cảm, cuối cùng hiểu được , tình yêu chính là việc gặp gỡ một người thích hợp trong thời điểm thích hợp, như vậy mới có thể nở hoa kết trái.
Cậu gặp đúng người, nhưng lại không đúng thời điểm.
Cậu thiếu niên cúi đầu, giờ phút này đáy lòng có chút chua xót. Cậu nhìn về phía Từ Thiên Dận, ánh mắt phức tạp. Nhìn anh ta cúi đầu hỏi cô tối nay đã ăn gì chưa, sau đó nghe thấy cô trả lời là chưa, anh ta liền lấy ly rượu sâm panh trong tay cô, gọi người phục vụ đổi một ly nước ấm. Anh ta đứng dậy nhìn dãy bàn buffet của bữa tiệc, tự mình chọn lựa vài món cho cô. Sau khi ngồi lại bên cạnh cô, anh ta với lấy đĩa hoa quả trước mặt, tập trung bóc hạt thông và hoa quả tốt cho dạ dày cho cô.
Nhìn cô gái cười tủm tỉm hưởng thụ, cậu thiếu niên khẽ nhíu mày.
Anh ta thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho cô sao? Gia thế anh ta quả thực hiển hách, nhưng vấn đề cũng chính là nằm ở hiển hách. Cậu cũng coi như là xuất thân từ gia đình nhà quan, từ nhỏ liền hiểu được những gia đình như vậy sẽ khác. Từ xưa nghiệp quan không rời, nhưng ở trong mắt người làm quan, thương nhân vĩnh viễn là những kẻ thấp kém. Nếu sau này cô gả vào gia đình quan chức, với thành tựu của cô, nếu như gả vào những gia đình bình thường, đó sẽ là môn đăng hộ đối. Nhưng nếu gả vào gia đình Từ Thiên Dận, vậy trong mắt người đời, chỉ sợ là cô không xứng với anh ta.
Ở trong mắt cậu, không có người nào mà cô không xứng! Cậu cũng không muốn người đời dùng ánh mắt phàm tục này nhìn cô. Người đàn ông này, thật sự sẽ không để cô phải chịu những lời đồn đãi như vậy sao?
Cậu thiếu niên Nguyên Trạch khẽ nhíu mày, nhưng ngay lập tức lại giãn mở, dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt mang ý cười.
Đúng vậy! Đôi khi, thế tục cũng chính là sự kiểm nghiệm tình yêu. Từ Thiên Dận có thích hợp với cô hay không, vậy hãy để thời gian làm chứng, mà cậu có xứng đôi với cô hay không, cũng hãy để thời gian khảo nghiệm!
Dù sao, với tuổi của cô, việc lập gia đình là còn quá sớm. Có lẽ, ông trời vẫn cho cậu thời gian. Cậu có thể cố gắng! Đợi cô đến tuổi lập gia đình, cậu cũng đã có chút thành tựu, rốt cuộc ai mới là người thích hợp với cô nhất, bây giờ còn chưa nói chính xác được!
Chờ xem!
Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt Nguyên Trạch lại mang heo ý cười, thậm chí còn nhíu mày nhìn Từ Thiên Dận bằng ánh mắt khiêu khích mà chỉ đàn ông mới hiểu. Cậu nhìn về phía Hạ Thược, cười hỏi: “Cậu là người chủ trì, liền bảo khách khứa đi khiêu vũ như thế sao? Dù thế nào cậu cũng nên đi đầu mới phải. Thế nào, có muốn khiêu vũ một bài không?”
Hạ Thược sửng sốt, ngẩng đầu lên, tên nhóc này mời cô khiêu vũ?
Từ Thiên Dận cũng nâng lên nhìn về phía Nguyên Trạch. Lần trước tại bệnh viện, hai người đã có mối thù quả táo, khi hai ánh mắt chạm nhau không khỏi nổ bùm bùm.
Liễu Tiên Tiên lại vỗ đầu Nguyên Trạch một cái bất ngờ, “Nói cái gì đấy! Muốn khiêu vũ cũng nên là Hạ Thược và tư lệnh Từ nhảy cho chúng ta xem!”
Lần trước tại bệnh viện, Liễu Tiên Tiên đã cố ý lấy Nguyên Trạch ra làm khó dễ Từ Thiên Dận, nhưng sao tối nay lại đột nhiên thông tình đạt lý như vậy? Nào ngờ, cô làm vậy cũng là vì muốn gây khó dễ cho Từ Thiên Dận. Dù nhìn thế nào, người đàn ông này không hề giống như là biết khiêu vũ, không biết khi nhảy nhìn sẽ buồn cười tới mức nào?
Hạ Thược liếc nhìn Liễu Tiên Tiên một cái liền biết trong lòng con nhóc này đang suy nghĩ cái gì. Cô cười liếc nhìn cô ấy một cái, “Được rồi, làm trò. Dù mình không nhảy mở màn, vũ hội cũng đã bắt đầu rồi. Các cậu nếu muốn khiêu vũ thì cứ đi đi. còn nếu không thì ngồi xuống nói chuyện phiếm.”
Liễu Tiên Tiên khẽ cắn môi, không chịu buông tha cô, “Cậu đừng có nói là cậu không biết nha! Đường đường là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, ngay cả khiêu vũ giao thiệp cũng không biết, cậu không sợ mất mặt sao? Nếu như không biết, cậu đi theo mình, cô đây sẽ dạy cho cậu biết!”
Hạ Thược nhìn cô cười cười, khiêu vũ nóng bỏng cô không biết, nhưng khiêu vũ cô có biết chút, dù sao trong công ty kiếp trước luôn có những loại vũ hội xã giao, làm sao có thể không biết chứ? Nhưng cô không đi, chỉ là vì Từ Thiên Dận sợ là sẽ không, hơn nữa, với tính tình của anh, có thể tới vũ hội tối nay đã khiến cô thực kinh ngạc, bảo anh khiêu vũ? Vậy không có khả năng!
Thấy Hạ Thược chỉ cười không nói, Liễu Tiên Tiên càng đánh càng hăng, còn đang muốn nói gì đó lại bị Hồ Gia Di và Miêu Nghiên kéo đi. Khi đi, cũng không quên kéo theo cả Nguyên Trạch.
Trong khu nghỉ ngơi, chỉ còn Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận ngồi, anh cúi đầu bóc hạt thông cho cô, Hạ Thược cũng là cười nhìn nhìn.
Cô cứ nhìn, cứ nhìn, mãi cho tới khi anh nâng mắt lên, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn sư huynh mặc quân trang rất tuấn tú.” Hạ Thược cười tủm tỉm trêu ghẹo anh.
Động tác trong tay anh quả nhiên là hơi dừng lại, hơi hơi quay đầu đi, cũng không biết là do xấu hổ hay là làm sao, một lát sau quay đầu lại, hỏi: “Em thích?”
Hạ Thược vừa nghe liền nhíu mày, vội vàng xua tay, “Tuấn tú là có tuấn tú, nhưng cũng không phải là về sau mỗi lần gặp em anh lại mặc như thế.” Cô coi như hiểu tính tình anh rồi, người đàn ông này căn bản không hiểu lãng mạn là gì, anh tặng hoa cũng chỉ vì: lần một tặng hoa thấy cô vui vẻ, sau đó liền vẫn tặng, tặng đến lần thứ ba, vẫn đều là bó hoa y hệt như thế. Tuy rằng cô không so đo điều này, nhưng cô dám cam đoan, chỉ cần cô nói thích, về sau mỗi khi gặp cô anh sẽ luôn mặc quân trang.
Từ Thiên Dận thấy cô nói như vậy, liền gật gật đầu.
Hạ Thược lại có chút tò mò, “Sư huynh đến đây tối nay, sao lại ăn mặc như thế?” Anh không giống như người thích khoa trương.
Anh cúi đầu, tiếp tục bóc hạt thông, đưa hạt thông đã bóc hết vỏ cho cô, giọng điệu cứng nhắc đáp: “Công sự, vừa trở về.”
Hạ Thược cười, lộ ra vẻ mặt quả thế. Nhưng ngay lập tức nụ cười trên mặt ấm áp, nghĩ anh tới đây, tất nhiên là cảm thấy tối nay là một tối quan trọng của cô, muốn đến chúc mừng cô. Nhưng lại có công sự, sau khi xong việc mới tới đây, có thời gian đi mua hoa, lại không có thời gian thay quần áo.
Cô nhìn ra được tân khách vô cùng tò mò về gia thế bối cảnh của Từ Thiên Dận, tuy rằng đến cuối cũng chưa sáng tỏ, nhưng chỉ sợ chấn động cùng ngờ vực vô căn cứ vẫn là không nhỏ .
Điều này đối với Hoa Hạ mà nói cũng không có gì, có lợi mà không hại. Mặc dù, cô chưa bao giờ nghĩ lấy lợi ích từ trên người Từ Thiên Dận, nhưng chỉ cần việc hai người ở cạnh nhau, tất sẽ có kết quả như vậy. Kết quả này, bất kể là cô có nguyện ý hay không, ắt phải tồn tại. Mà gia đình sư huynh … Chỉ sợ sẽ không đồng ý?
Dù sao ở trong mắt người làm quan, thương nhân vẫn luôn thấp hơn một bậc. Mặc dù cô không hề cảm thấy mình thấp kém hơn ai, nhưng cũng không thể quản được quan niệm này của người khác.
Cô sớm biết gia thế sư huynh hiển hách, nhưng lại chưa từng hỏi. Thứ nhất là cảm thấy không tiện hỏi, thứ hai cũng cũng không quá để ý. Cô vẫn luôn nghĩ, giữa hai người với nhau, tình cảm mới là quan trọng nhất. Sự thật tuy là nguyên tắc tồn tại, nhưng nếu sự thật trở thành trở ngại, vậy thì chỉ có thể chứng minh tình cảm không đủ.
Kiếp này, cho dù không có tình cảm, cô vẫn có thể sống rất tốt. Nhưng nếu tình yêu đã tới, cô hy vọng nó thuần túy, không bị ánh mắt thế tục quấy nhiễu, chỉ cầu hai người cùng một chỗ, tâm linh cùng tin tưởng nhau.
Nhịn không được càng nghĩ càng xa, Hạ Thược vẫn trầm mặc không nói, Từ Thiên Dận cảm nhận được sự biến hóa của hơi thở cô, anh nâng mắt nhìn cô. Anh tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng cực kỳ sâu sắc, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lòng cô, ánh mắt thâm sâu, vươn tay nắm lấy tay cô.
“Sẽ không giống như em nghĩ, những người đó không quan trọng. Anh sẽ xử lý.”
Anh đột nhiên mở miệng, làm cho Hạ Thược sửng sốt.
“Ông nội không sao cả.” Từ Thiên Dận giải thích nói, ánh mắt bình tĩnh không rời cô.
Hạ Thược nhíu mày, có điểm kinh ngạc sự sâu sắc của anh, ngay cả cô đang nghĩ gì cũng đã nhìn ra. Nhưng nụ cười trên mặt cô đã có chút kỳ lạ — cái gì mà ông nội không sao cả! Biết anh nói chuyện luôn ngắn gọn, nhưng anh không thể nhiều lời thêm một chút sao?
Thiếu một chữ, cảm giác nghe thực là kỳ lạ!
“Đã biết, ông nội anh không sao.” Hạ Thược cười, lập tức thoải mái hơn, cười trêu ghẹo, “Những điều mà anh suy nghĩ còn quá sớm. Sư huynh vẫn nên tiếp tục kế hoạch theo đuổi của mình đi.”
Nghe thấy cô nói đã biết, anh vốn nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mày kiếm cũng lại khẽ nhíu, cũng không biết vì sao, tổng cảm thấy lời này không được tự nhiên. Anh suy nghĩ trong chốc lát liền tìm được nguyên nhân không tự nhiên, cúi đầu nhìn cô, sửa đúng, “Ông nội.”
Hạ Thược giương mắt nhìn ánh mắt anh, rất là không biết nói gì, trên mặt lại tràn đầy tươi cười, “Đã biết, chúng ta có thể không thảo luận vấn đề ‘ông nội’ ở chỗ này sao?”
Câu ‘ông nội’ này của Hạ Thược chỉ là danh từ xưng hô, nhưng Từ Thiên Dận nghe cô gọi như vậy, liền gật gật đầu.
Hạ Thược giương mắt nhìn về phía sân nhảy, cô cũng không thể ngồi đây với Từ Thiên Dận mãi được, tuy nói có Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức cùng Mã Hiển Vinh ở, nhưng cô vẫn nên đi lại, cấp bậc lễ nghĩa cũng phải làm tròn. Vì thế cô liền đứng dậy, để Từ Thiên Dận ngồi đó trong chốc lát, còn mình thì nhận một ly rượu trong khay của phục vụ đi về phía đám.
Thấy cô lại đây, khách khứa đều vui cười chào đón, trong lúc tán thưởng, khen tặng, không khỏi nói bóng nói gió về quan hệ giữa cô và Từ Thiên Dận trong cũng thuận đường hỏi thăm gia thế bối cảnh của Từ Thiên Dận.
Hạ Thược đương nhiên đánh Thái Cực trả lời qua loa đề tài này, mọi người thay nhau ra trận, nhưng lại không một ai có thể hỏi ra, không khỏi kinh ngạc. Âm thầm cảm thấy cô gái này quả thật là không đơn giản! Bản sự nói chuyện này, thật sự là cẩn thận!
“Hạ tổng.”
Lúc này, có người ở phía sau gọi Hạ Thược, Hạ Thược quay lại liền thấy Nghiêm Long Uyên.
“Hạ tổng có thể nói chuyện một chút chứ.” Nghiêm Long Uyên rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Hạ Thược sửng sốt, lập tức cười gật đầu, vừa tán gẫu vừa đi theo anh ta tới một nơi vắng người, bấy giờ mới cười hỏi: “Nghiêm lão đại có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi.”
Nghiêm Long Uyên khụ một tiếng, “Không phải là chuyện về tôi, là đương gia chúng tôi.” Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Từ Thiên Dận ngồi tại khu nghỉ ngơi, thấy ánh mắt anh vẫn nhìn theo Hạ Thược, lại không hề để ý, ngược lại còn liếc nhìn anh một cái.
“Đương gia các anh?” Hạ Thược nhíu mày hỏi.
“Là như vậy. Tuy đêm nay đương gia chúng tôi không thể tối, nhưng ngài ấy có gửi quà tặng tới Hạ tổng. Đương gia chúng tôi nói, Hạ tổng không muốn khoa trương, cho nên gửi lời chúc mừng tới cô, món quà này cũng là muốn tôi chuyển tới cho Hạ tổng.” Nghiêm Long Uyên vừa nói vừa lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong lồng ngực ra.
Hộp không lớn, thoạt nhìn chỉ bằng hộp đựng nhẫn. Hạ Thược nhíu mày, cô đương nhiên biết bên trong không có khả năng là nhẫn, chỉ là không ngờ Cung Mộc Vân sẽ chuẩn bị quà tặng cho cô.
Cô không khỏi nhớ tới người đàn ông lịch sự tao nhã lại khiên tốn kia, nghe tâm tư tinh tế của anh, nhưng thật ra cười.
Đối phương suy xét tính cách yêu thích của cô, không muốn cô bị mọi người quá chú ý, tâm tư nhe vậy, sao cô có thể không tiếp nhận.
Cô nhận lấy, vừa mở hộp ra, bên trong là một đôi hoa tai trân châu tinh xảo. Màu trắng sữa, dưới ánh đèn như tỏa ra ngân quang, kiểu dáng hoa tai, đơn giả mà tinh tế.
Hạ Thược cũng là biết hàng, chỉ cần nhìn sự lớn nhỏ của trân châu liền thấy giá trị xa xỉ. Quan trọng là, hình thức của nó rất phù hợp với cô, không trang trí thêm gì cả, hình dáng vô cùng đơn giản.
Cô mỉm cười, lễ phép nhận lấy, “Thay tôi cảm ơn đương gia anh, ngày khác tôi sẽ gọi điện thoại tự mình nói lời cảm ơn.”
Nghiêm Long Uyên khẽ gật đầu cười, lúc gần đi lại liếc nhìn Từ Thiên Dận một cái, khi vừa xoay người liền cụp mắt xuống — đôi bông tai này là do đương gia tự mình chọn, vẻ mặt của Hạ tổng thoạt nhìn không hề vui vẻ như khi tiếp bó hoa kia. Tuy là nhận, nhưng đó cũng chỉ là lịch sự. Chậc! Không được, anh cần phải gọi điện báo cáo cho đương gia một tiếng.
Hạ Thược nắm hộp quà trong tay, nâng ly rượu đi vào sân nhảy, nhận sứ chúc mừng từ tân khách, thuận đường làm quen với không ít người nổi tiếng khác.
Vũ hội kéo dài cho tới tận mười giờ tối mới kết thúc, khi tan cuộc, Hạ Thược lên đài cảm ơn những vị khách đã tới tối hôm nay, cũng mời mọi người cùng tham gia nghi thức cắt băng vào ngày mai. Chúng tân khách đồng ý, lúc này mới từ Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức cùng Mã Hiển Vinh tiễn ra khách sạn.
Hạ Thược lại không rời khỏi khách sạn.
Ngày mai vừa vặn là chủ nhật, đêm nay cô sẽ ngủ lại khách sạn. Thứ nhất ngày mai phải cắt băng, cô vẫn phải mặc lễ phục, đến lúc đó liền trực tiếp đi từ khách sạn, tránh phải đến để đổi lại. Thứ hai đêm nay cô đi ra ngoài, phóng viên truyền thông sẽ ùa lên, hỏi han liên tục. Bọn họ còn không biết chuyện Hoa Hạ cùng Thịnh Hưng, những vấn đề đó không nhất thiếu phải trả lời. Cô tin tưởng, các tân khách tối nay sẽ đưa tin tức này cho giới truyền thông, đến lúc đó tất nhiên sẽ vô cùng hỗn loạn, cô mà đi ra ngoài, đêm nay sợ khó mà về được.
Còn không bằng trực tiếp ở tại khách sạn, ngày mai xuất phát từ nơi này
Hạ Thược còn mặc sườn xám, phòng đã được đặt từ sớm, trực tiếp lên tầng là có thể nghỉ ngơi.
Nhưng, cô thật sự có thể lên lầu liền nghỉ ngơi sao?
Hạ Thược đứng ngoài cửa phòng xoay người, ánh mắt sâu kín nhìn chòng chọc người đàng ông rõ ràng đã thuê một phòng khác kia, nhưng lại vẫn đi theo cô.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay cô.
__ Hết chương 28__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...