Phong Thanh Hạc Lệ


Trì Hạc nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ đóng cửa rồi.

Cũng nên gọi Phong Túc dậy, sẵn tiện ăn tối luôn.

Hắn dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn giúp bác quản lý, dù sao cũng nên dọn một chút.
"Phong Túc, dậy đi." Xong xuôi hắn mới khẽ lay người cậu.
Phong Túc mơ mơ màng màng bị gọi dậy, đưa tay lên dụi mắt: "Xong rồi sao? Vậy đi ăn thôi."
"Ừm, xong rồi.

Đi ăn thôi." Trì Hạc gật đầu, nhìn cái bộ dạng ngái ngủ của cậu mà có chút buồn cười.
Phong Túc vừa tỉnh giấc vẫn còn mơ hồ về mọi thứ xung quanh.

Cậu ngáp dài một cái rồi kéo ghế đứng dậy.

Tối rồi, bây giờ đến nhà ăn cũng chẳng còn bao nhiêu đồ ăn nữa.

"Trì Hạc, tôi muốn ra ngoài ăn." Phong Túc đưa ngón trỏ chọc chọc cánh tay hắn nói.
Trì Hạc dừng lại suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy hắn sẽ không đồng ý nên chuẩn bị tự đi một mình.

Lại không ngờ được rằng cậu đã thật sự coi thường hắn rồi đi.
"Sao cậu còn chưa nhảy xuống? Sợ rồi sao?"
Đáy mắt Phong Túc vẫn còn hiện lên vẻ kinh sợ, người này có còn là ủy viên ban kỷ luật nữa không? Có còn là người nhất nhất theo luật nữa không vậy? Học sinh ba tốt, học sinh ưu tú của trường lại vì một câu nói mời ra ngoài ăn của cậu mà bật tường thật rồi.
Hắn còn nhảy đến mức thành thục nữa chứ.

Cái này mà lộ ra ngoài thì tam quan mọi người chắc chắn sẽ làm mới không ít.
Nếu thầy Tống biết được ông ấy có bị nhồi máu cơ tim hay không? Lúc đó cậu có phải sẽ thành tội đồ của cả trường rồi không? Đột nhiên bây giờ cậu muốn rút lui, thực ra quay về phòng ăn mỳ hộp cũng tốt mà.
"Trì Hạc, hay là thôi đi.

Tôi sợ trở thành kẻ tội đồ lắm.

Thầy Tống sẽ không tha cho tôi đâu, ông ấy sẽ bắt tôi nghiêm hình tra khảo vì đã nhúng chàm cậu đấy.

Hay là cậu nhảy vào lại đi, tôi sợ."
Trì Hạc đứng dưới chân tường nhìn lên Phong Túc nói nhăng nói cuội vẫn chưa chịu nhảy xuống thì có hơi ngạc nhiên.

Cái gì mà tội đồ? Gì mà nghiêm hình tra khảo? Còn cái nhúng chàm lại là như thế nào nữa?
"Cậu nhảy xuống đi, nếu không ăn tối bụng sẽ khó chịu." Trì Hạc bất lực lên tiếng, người này lại đang lo lắng cái gì thế?
Phong Túc đang đứng giữa ranh giới của tiếp tục và rút lui.

Bây giờ nếu rút lui thì hắn có nghĩ là cậu sợ hay không? Còn nếu tiếp tục thì bây giờ có ai đang ở ngoài trường hay không?
Quan sát xung quanh một lúc không thấy ai thì cảm giác quả tim treo lơ lửng giữa không trung của Phong Túc được gỡ xuống.

Cậu nhảy xuống bên cạnh Trì Hạc.
"Đi, đi ăn."

Trì Hạc nhìn cái dáng vẻ của cậu đột nhiên cảm thấy có phải Phong Túc đang lo xa rồi hay không?
Phong Túc dựa theo hiểu biết của mình về các hàng quán ở đây lập tức đánh hơi được địa điểm cần tới.

Là một quán ăn nhỏ, theo cậu đánh giá thì cũng gọi là khá ngon đi.
"Cậu ăn gì thế Trì Hạc?" Cậu ngó quanh một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.
Trì Hạc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi ăn bún hải sản."
Phong Túc nghe thế gật đầu nói với chủ quán: "Bác ơi, cho cháu hai bát bún hải sản."
"Có ngay có ngay." Chủ quán tươi cười lên tiếng.
Trì Hạc ngồi đối diện khoanh tay nhìn Phong Túc mặt mày hớn hở, hắn bây giờ thật sự muốn biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu.
"À, phải rồi, mẹ cậu phát hiện ra cậu không đúng rồi đấy." Lúc này cậu đột nhiên nhớ ra đại sự lập tức nói với Trì Hạc.
Trì Hạc nghe xong thì cũng không biết nói gì nữa, trong lòng đang chắc chắn rằng người này quan tâm người nhà hắn quá mức.

Nên dẫn đến việc mẹ hắn phát hiện hắn thay tính đổi nết rồi.
"Còn cái này nữa, của cậu đấy." Phong Túc lấy ra tớ giấy bói quẻ đưa cho Trì Hạc.
Hắn cầm lấy tờ giấy rồi cũng ngơ ngác, đây là có ý nghĩa gì? Đúng là một quẻ bói tình duyên mà, nhạt nhẽo.
"Được rồi bói tình duyên, mẹ tôi thích đi xem bói lắm.

Kệ nó đi." Trì Hạc nhét tớ giấy vào túi quần.
"Hai bát bún hải sản đây, ăn đi cho nóng." Lúc này đồ ăn cũng vừa kịp lên.
"Ăn đi, ăn xong còn về ngủ nữa." Phong Túc cũng chẳng thèm để tâm đến nữa, bây giờ cậu chỉ muốn về ngủ mà thôi.

Trì Hạc tay gắp bún, mở miệng dập tắt ý nghĩ của cậu: "Sắp kiểm tra chất lượng rồi, cậu còn muốn ngủ?"
Phong Túc nghe xong hận đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao lại cứ kiểm tra vào lúc cậu không thích như thế chứ?
"Cậu cứ thi như bình thường tôi làm đi, nộp giấy trắng cũng được."
"Trước kì nghỉ lễ cậu bảo bản thân không thể sống như thế mãi được.

Còn bảo muốn đến lớp B1 học chung với tôi.

Đều là giả hết sao?"
Phong Túc bây giờ chỉ hận không thể quay ngược thời gian tát cho bản thân hai cái.

Tại sao cậu lại nói ra những lời như thế chứ? Còn bị Trì Hạc ghi sâu trong đầu.

Cái này có nhảy xuống sông hoàng hà rửa cũng không sạch được.
Cuộc đời cậu cứ như vậy mà khuất phục trước cái trí nhớ của Trì Hạc, nếu có ai đó khiến hắn ghi thù thì chắc chắn sẽ không được yên ổn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui