Phong Thanh Hạc Lệ


Phong Túc quay về phòng của mình ngả người nằm lên giường, úp mặt vào gối.

Có mùi thơm ngọt, giống như mật ong.

Là mùi sữa tắm của Trì Hạc sao? Phong Túc cảm thấy bản thân rất buồn ngủ, đến động cũng không muốn động nữa rồi.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Phong Túc chậm chạp ngồi dậy ra ngoài mở cửa.

Bên ngoài là Trì Hạc, cậu ngạc nhiên nhìn hắn.

Người này sao lại tới đây?
"Cậu..." Còn chưa kịp nói hết câu đã nghe Trì Hạc nói.
"Cởi áo ra."
???
Phong Túc cứng đờ người, đây là chuyện gì?
Biến thái đấy à?
"Chê vết thương không đủ nặng à? Ít nhất cũng phải xử lý qua." Trì Hạc nhìn cái dáng vẻ như nhìn tên biến thái của Phong Túc thì đến gần, ấn lên lưng của cậu.
Tuy lực ấn không mạnh nhưng cậu cũng cảm nhận được cái sự nhoi nhói sau lưng.


Sao hắn ta biết được? Cậu còn đang lười xử lý đây.

Phong Túc ngoan ngoãn vén lưng lên để Trì Hạc xử lý qua một chút.

Trì Hạc trong lúc xử lý vết trầy xước cho Phong Túc, hắn hỏi: "Tâm trạng tệ à?"
"Ừ, tệ." Phong Túc lười nhác đáp lời, tâm trạng của cậu đúng là rất tệ.

Mỗi khi tâm trạng giống như bị chó cắn cậu sẽ tìm đám côn đồ chặn đường đánh một trận.

Sau đó là ăn kẹo giống như một thói quen.
"Kẹo ngọt có thể xoa dịu tâm trạng, nhưng đừng lạm dụng.

Điều này hẳn là cậu biết rất rõ, đúng không học bá giả học tra?" Trì Hạc nói đến cuối câu thì cố tình nhấn mạnh hai chữ học bá cho Phong Túc nghe.
Phong Túc nghe xong thì thở dài một hơi, giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Không muốn nói thì thôi, tôi sẽ chờ đến khi nào cậu sẵn sàng nói ra." Trì Hạc xoáy nắp lọ cồn xát trùng vào rồi chuẩn bị rời đi.
"Trì Hạc, tối nay tôi có thể đến phòng cậu giải đề không?" Phong Túc ngồi trên giường, cất giọng yếu ớt hỏi hắn.
Ở một nơi xa lạ, cách xa những người thân thiết, sự quan tâm của Trì Hạc khiến cậu bắt đầu mềm lòng rồi.

Cậu bắt đầu muốn từ bỏ ý định phản kháng lại người thân, lần đầu tiên trong đời cậu bị lung lay.
"Được, tôi chờ cậu." Trì Hạc trong giọng nói mang theo chút ý cười, hình như cảm thấy Phong Túc cũng khá là đáng yêu đi?
...
Trì Hạc bị cái suy nghĩ này của hắn doạ cho nhảy dựng cả lên, rốt cuộc tại sao hắn lại thấy cậu đáng yêu chứ? Đầu óc không được bình thường à?
Khi bị hoán đổi, hắn chưa một lần nào quan sát kỹ càng Phong Túc cả.

Giờ nhìn lại, cậu ấy quả thật không tệ, thậm chí hắn còn cảm thấy cậu ấy khá đẹp, đôi mắt tuy hơi lạnh nhạt nhưng khi nhìn con người khá là ấm áp đi.

Tổng quan gương mặt cơ bản mà nói thì chính là không tệ, so với hắn thì có gì đó còn ấm áp hơn kìa.
Phong Túc lúc này đang đứng như trời trồng trong nhà tắm.

Nhìn mấy chai sữa tắm không phải của cậu, cậu có chút khổ não.

Đồ cũng đã cởi rồi, không lẽ mặc lại rồi tìm Trì Hạc lấy quần áo và đồ đạc sao? Không sao, dùng loại nào cũng được mà.

Huống hồ sữa tắm này mùi cũng không tệ, thơm ngọt có thể xoa dịu cậu.


Cậu đang nghĩ gì thế này? Đang nghĩ giống như Trì Hạc là kẹo ngọt đấy à.
Vừa tắm xong, cậu mặc áo ba lỗ, tay cầm khắn lau khô tóc.

Màn hình điện thoại vụt sáng, là tin nhắn của Vạn Thanh nhảy đến.
Vạn Thanh: Túc ca, cậu mau cứu tôi.

Cái này tôi nên sửa thế nào?
Kèm theo đó là hình ảnh bức tranh, màu sắc pha trộn nhìn rất hài hoà.

Là một bức tranh phong cảnh.

Vừa nhìn thấy thì sắc mặt cậu một chút cũng không tốt.

Đây là đến kiếm đánh à?
Phong Túc:...!không phải chứ? Cậu là thiên tài hội hoạ còn hỏi tôi sửa thế nào? Lão thiên gia đây gánh không nổi, tôi không biết.
Cậu quả thật không biết gì về tranh vẽ đâu, chữ cậu rồng rắn lên mây thế kia thì vẽ vời cũng chỉ ra con giun đất đang bò mà thôi.
Vạn Thanh: Đùa thôi, dạo này sao rồi? Vẫn duy trì cái danh hiệu ác bá đấy à? Chưa bị đàn áp sao?
Phong Túc thấy tin nhắn nhảy đến thì không nhịn được muốn chửi thề, cậu có thể nhìn ra ý tứ cười cợt của tên Vạn Thanh này trong mấy chữ kia đấy.
Phong Túc: Im miệng.
Nhắn xong cậu nghiêm túc sắp xếp sách vở đến phòng Trì Hạc.

Lúc cậu gõ cửa đối phương bấy giờ mới tắm xong.

Cả người đầy hơi nước, thậm chí tóc còn chưa lau khô.


Thoang thoảng trong không khí cậu ngửi thấy mùi bạc hà, sữa tắm của cậu sao? Hình như cậu không ghét người khác động vào đồ của cậu nữa rồi.
"Không vào sao?" Trì Hạc nghiêng đầu hỏi cậu.
Phong Túc bị câu nói này kéo về thực tại, tay phải vung, chân phải bước vào trong.

Trì Hạc thấy bộ dáng cùng tay cùng chân của cậu mà không khỏi bật cười, người này vừa nãy nghĩ cái gì thế không biết nữa.
"Hôm nay giải đề lý đi.

Sắp khảo sát chất lượng rồi." Phong Túc đặt vở xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống.
Trì Hạc nhìn cậu một cái rồi cười cười: "Không xếp chót nữa à?"
"Đệt, cậu khịa tôi đấy à?" Phong Túc nhăn mặt nhìn hắn, câu nói này là đang khịa cậu đúng không? Sao tự nhiên thấy đáng ghét thế nhỉ?
"Ồ, không phải cậu đang giải đề đấy à? Là muốn học hành nghiêm túc rồi đấy thôi." Trì Hạc nhún vai đi lại bàn kéo ghế ngồi xuống.
Phong Túc cảm thấy quyết định đến đây giải đề quả thật là quyết định sai lầm nhất đời cậu rồi đi.
"Được rồi, bây giờ tôi có chút muốn bật hack rồi đây."
Trì Hạc nghe xong thì bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên Phong Túc thấy hắn cười như thế.

Cười một cách không kìm nén, mà cậu cũng chẳng ngờ rằng hắn còn có thể cười to như thế đấy.

Trước đây đều là lạnh lùng cao ngạo cơ, cười lên trông đần phải biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui