Phong Thần
Hắn tiến lại ngồi lên giường ôm nàng vào lòng khẽ vuốt máy tóc đen bóng kia ôn nhu nói.
- Chúng ta đã là phu thê không lẽ nàng không tin tưởng ta sao?
- Không phải Như Ngọc luôn tin tưởng phu quân.
- Vậy có chuyện gì nàng còn không thể nói cho ta biết? nhìn nàng rõ ràng có tâm sự.
Nàng nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn trong lòng ấm áp khó tả.
- Phu quân đang đi tìm tin tức của Thanh Nguyệt tỷ tỷ sao?
Long Thắng Thiên nghe nàng nói liền hiểu vấn đề thì ra tiểu nha đầu này ăn giấm.
- Không phải, hôm nay ta gặp một người, lần trước người đó muốn giết ta lần này ta là đi giết hắn.
Vừa nghe hắn nói nang liền kinh hoảng bật dậy.
- Thắng Thiên chàng không sao chứ có bị thương ở đâu không?
Nhìn nàng quan tâm trong lòng hắn dâng lên một trận ấm áp.
- Ta không sao?
- Phu quân chàng thật sự không sao?
- Nàng không tin ta sao? vậy để ta chứng minh cho nàng xem.
Long Thắng Thiên vừa nói xong lại ôm nàng kéo vào lòng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia hai tay liên tục loạn động đến khi thấy nàng hai mắt mê ly toàn thân mềm nhũng mới ngừng lại.
- Ngọc nhi cho dù ta có hoa tâm đến đâu đi nữa thì cuộc đời này nàng vẫn là người Long Thắng Thiên ta yêu thương nhất.
- Thắng Thiên thiếp tin chàng.
Nàng nhìn thấy ánh mắt kiên định, chân thành, ôn nhu kia như hòa tan tâm hồn nàng hai tay ôm lấy cổ hắn tự động dâng lên đôi môi ngọt ngào.
Sáng hôm sao có người đến thông báo đại trưởng lão muốn tìm hắn.
- Đại trưởng lão người tìm đệ tử có chuyện gì?
- Tiểu Thiên lần này người được chọn vào Đông Phương học viện người đã có dự tính gì không?
- Trưởng lão ý người là sao?
- Người có biết tại sao ở Thanh Hà tiên môn chỉ có trưởng lão không có chưởng môn không?
Long Thắng Thiên nhíu mày vấn đề này hắn cũng từng tìm hiểu nhưng không ai biết.
- Đệ tử quả thật không rõ.
- Trưởng môn đời đầu tiên của Thanh hà tiên môn xuất thân từ Đông Phương học viện sao khi người đó quy ẩn có để lại một mệnh lệnh môn chủ đời tiếp theo nhất định phải đi ra từ Đông Phương học viện.
Đại trưởng lão nói xong lại nhìn hắn mỉm cười.
- Tiểu Thiên người hiểu ý của ta không?
- Đệ tử hiểu.
- Tốt.
Đại trưởng lão nói xong từ trong túi trữ vật lấy ra một lệnh bài đưa cho hắn.
- Đây là tính vật tiên môn nếu người gặp khó khăng có thể đến dong binh hội tìm liệt diễm dong binh đoàn.
Long Thắng Thiên nhìn lệnh bài màu xanh trong tay có xúc động muốn dùng thôn thiên quyết.
- Đa tạ trưởng lão.
Sao khi rời khỏi phòng đại trưởng lão hắn trở về phòng tiếp tục tu luyện ngồi trên huyền băng tâm trong đầu nhớ lại từng chiếu thức của chủ nhân thanh thiên kiếm mỗi chiêu thức điều nhắm vào tử nguyệt đối phương lấy công làm thủ vô cùng bá đạo.
- Người này thật lợi hại.
- Tiểu tử này chỉ có thể xem như tạm được tùy tiện chọn một chủ nhân trước đây của ta ở cùng cấp độ cũng có thể chấp 10 tên như hắn.
- ẶC, lợi hại như vậy? Lão Dịch không phải người đang chém đấy chứ.
- À đúng rồi vẫn còn một tên ngoại lệ đang ngồi trước mặt ta.
- Lão Dịch người chờ xem đợi ta cùng cảnh giới cũng có thể đánh bại 10 không 100 tên như hắn.
- Tiểu tử người nói vậy không sợ bị trời phạt sao?
- Ha ha bây giờ ta vẫn bình yên chứng tỏ thượng thiên cũng tin ta.
Long Thắng Thiên đợi đến buổi tối liền tiến đến phòng Ngô Phong lần này hắn quyết tâm phải tiêu diệt cho bằng được tên này sao khi đợi được nữa canh giờ cuối cùng Ngô Phong cũng rời phòng đi theo hắn còn có 2 tên linh sư Long Thắng Thiên vận ngự phong thuật bám theo được nữa canh giờ bọn họ tiến vào khu rừng ngoài thành Ngô Phong từ trong túi trữ vật lấy ra thứ gì đó phát ra ánh sáng màu xanh.
- Tiểu tử có hai tên linh tướng đang đến đây.
Nghe lão Dịch nói Long Thắng Thiên liền tìm một nơi thích hợp trốn vào quan sát chỉ thấy một người áo đen từ trong bóng tối đi ra.
- Tiểu Phong có mang vật đó đến không?
- Trần bá yên tâm vật người cần ta đã chuẩn bị, không biết vật kia…
- Người không cần lo.
Nam tử áo đen lấy ra một chiếc hộp sao đó ném cho Ngô Phong tên thị vệ hắn bắt lấy sao khi kiểm tra trên mặt Ngô Phong hiện lên đầy vẻ hưng phấn hắn cũng lấy ra một chiếc hộp ném cho tên áo đen, Long Thắng Thiên ở xa quan sát thầm nghĩ có nên chặn đường đánh cướp hai tên linh tướng này không?
- Lão Dịch người có cảm nhận được bên trong chiếc hộp đó là thứ gì không?
- Tiểu tử người đừng nói là lần này muốn làm thích khách kim luôn đạo tặc a.
- Lão Dịch ta phát hiện ta và người ngày càng tâm đầu ý hợp.
- HỪ, chiếc hộp trong tay tên tiểu tử khi là một viên hồn châu còn trong tay tên áo đen là một viên đan dược cấp 4.
- Đan dược cấp 4 sao xem ra ta tốt hơn vẫn nên làm thích khách.
Hắn nhìn ra bên ngoài người áo đen sao khi nhận được chiếc hộp đã rời khỏi người áo đen trong bóng tối cũng đã rời đi chỉ còn 3 người Ngô Phong đứng đó.
- Khà khà lần này đến phiên ca lên diễn.
Long Thắng Thiên từ trong bụi bay ra đứng trước mặt 3 người Ngô Phong.
- Tiểu tử không phải nói là làm khích khách sao? Tại sao người lại lộ diện?
- Lão Dịch đây gọi là phong cách người không hiểu đâu.
Ngô Phong nhìn thấy một người mặt áo đen đột nhiên từ đâu bay ra theo bản năng lùi lại đề phòng.
- Người là ai?
- Các người là người Thanh Hà tiên môn đúng không?
- Tại sao phải nói cho người biết?
- Ta cũng không cần biết.
Long Thắng Thiên vận ngự phong thuật phát động tấn công, hai tên linh sư liền lấy ra vũ khí ngăn cản Ngô Phong lùi lại phía sao quan sát Long Thắng Thiên dựa vào bộ pháp vượt trội cộng với băng chỉ hạn chế đòn tấn công của hai tên linh sư tạm thời không rơi vào hạ phong.
- Hai người mau dùng hồn thú đánh chết hắn.
Hai tên linh sư nghe được Ngô Phong nói liền gọi ra hồn thú bản thân vây công Long Thắng Thiên.
- Độc giác tê.
- Hỏa diện chu.
Long Thắng Thiên nhìn hai hồn thú vây công mình tại sao đi đâu cũng gặp độc giác tê.
- Chỉ có các người mới có hồn thú sao? siêu cấp vô địch thiên hạ đệ nhất xà, biến hình.
Một con xà màu hồng lập tức xuất hiện khí thế yêu thú cấp 5 bao phủ làm hai hồn thú còn lại rung rẩy Ngô Phong bên ngoài nhìn thấy liền quay đầu bỏ chạy hai tên linh sư nhìn nhau thấy được trong mắt đối phương đầy vẻ hoảng sợ Long Thắng Thiên nắm lấy thời cơ giết đến chân đạp ngự phong thuật thêm sự gia trì của phong thuộc tính trong cơ thể cùng thiểm điện điêu tốc độ hắn đề cao đến linh sư đỉnh phong hai tên linh sư không kịp phản kháng đã hồn lìa khỏi xác.
Ngô Phong vừa chạy một đoạn đường liếc nhìn lại đã thấy Long Thắng Thiên đuổi đến sao đó đứng trước mặt hắn.
- Vị đạo hữu này chúng ta không thù không quán tại sao người lại muốn giết ta?
- Tại sao ta phải nói cho người biết?
- Ta là đệ tử của Thanh hà tiên môn gia gia ta là tam trưởng lão linh vương cấp nếu người giết ta cũng không thể sống được.
- Chỉ cần người chết đi làm sao có người biết ta giết người?
- Hừ ta có chết cũng phải lôi người theo.
Ngô Phong từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược nuốt xuống tu vi hắn ngay lập tức tăng lên từ linh úy đỉnh phong đến linh sư tầng 2 hậu kì.
- Người có cắn thuốc cũng vô dụng thôi.
Long Thắng Thiên nhìn Ngô Phong lao đến hắn tập trung tinh thần lần linh lực tụ lại trên đầu ngón tay hắn sợ chưa đủ lại vận thêm phong hệ cùng thiểm điện điêu.
- Băng toái.
Một mũi tên băng hiện lên sao đó biến mất.
- Đệt.
Hắn không hiểu chuyện gì sảy ra liền vận ngự phong thuật tránh né, Ngô Phong đang lao tới lập tức đứng yên trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, khốn khổ thân thể hắn phình to sao đó nổ tung tứ phân ngũ liệt.
- ẶC, tên này là cắn lộn thuốc sao?
Long Thắng Thiên tiến lại nhìn Ngô Phong tuy thân thể bị nổ tung nhưng vẫn nhìn thấy được một phần máu bị đóng băng.
- Lão Dịch chuyện này là sao?
- Nếu ta đoán không lầm thì băng tự kinh này khi thi triển đến tối đa có khả năng cách không.
- Người nói là bỏ qua không gian sao.
Hắn nghe Hắc Dịch tiên vương nói trong lòng kích động mãnh liệt bỏ qua khoảng cách để đánh đúng thật trâu bò a thử nghĩ hai người đang giao chiến đột nhiên bị một bị một khối băng từ trong cơ thể nổ sẽ ra sao?
- Công pháp thiên cấp đúng thật trâu bò, lão Dịch băng toái có thể cách không vậy băng chỉ có thể không?
- Có thể.
- Khà lão Dịch ta xem băng tự kinh còn lợi hại hơn cả ngự phong thuật của người a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...