Phong Thần

Lý Thần cơ mặt co giật trong lòng nộ khí, hai người còn coi ta có mặt ở đây sao?

- Hừ, bớt nói nhảm đi, tốt nhất người mau chống rời khỏi đây đừng để ta đổi ý đến lúc đó muốn đi cũng không được.

Long Thắng Thiên liếc mắt nhìn Lý Thần cười nhạt hắn lấy ngu đầu mã diện ra liền kéo Lý Thanh Nguyệt lên sao đó hướng ra cửa động phóng đi.

- Hừ hai tên ngu xuẩn.

Lý Thần hừ lạnh một tiếng hai tên linh sư đứng chắn ngay cửa vận linh lực ý định ngăn chặn.

Long Thắng Thiên trên tay cầm rocket 1h bên trong đã chứa sẵn 1 vạn thanh linh tử hắn ngắm thẳng cửa động khai pháo.

- Diêm vương Hắc Dịch pháo… ẦM.

Hai tên linh sư nhìn một đòn này liền không dám cản đều tránh qua một bên, Long Thắng Thiên không có người cản trở liền phóng ra bên ngoài chạy mất dạng.

- Một lũ vô dụng.

Lý Thần nhìn một đóng phế tích trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

- Mau đi tìm bọn chúng về nếu dám phản kháng lập tức giết chết.

Lý Thanh Nguyệt ngồi phía sao ôm Long Thắng Thiên đôi mắt vẫn còn mơ màng.

- Tiểu Thiên lúc nãy người là dùng vũ kĩ gì sao lợi hại như vậy?

- Sư tỷ đó không phải vũ kĩ mà là vũ khí do ta luyện chế.

- Thật sao? Lại có thứ vũ khí lợi hại như vậy, người có thể dại ta không?

- Đương nhiên là được chỉ cần thứ ta biết đều sẽ dại cho người.

Đối với một luyện khí sư mà nói vũ khí cũng giống như một phần sinh mạng của họ, trong lòng nàng thật sự vô cùng phức tạp.

- Tiểu Thiên tại sao người lại đối với sư tỷ tốt như vậy?

- Đối với nữ nhân của mình ta chưa bao giờ hẹp hòi.


- Xì, ai là nữ nhân của người.

Lý Thanh Nguyệt trong lòng lại thấy vui vẻ, hai má đỏ lên đến lợi hại.

Long Thắng Thiên ở phía trước lái không nhìn thấy được mỹ cảnh nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể nàng đang nóng lên.

- ÀI, nhất định lần sao phải luyện chế một chiếc siêu xe.

Hai người tiếp tục chạy đi được một đoạn đường hắn thu lấy ngu đầu mã diện sao đó lại tiếp tục tìm kiếm di tích, nhờ có sự chỉ dẫn của Hắc Dịch hai người không va chạm các nhóm khác.

- Thanh Nguyệt sư tỷ người đang nghĩ chuyện của Lý gia sao?

- Đúng vậy họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

- Sư tỷ người yên tâm đi chỉ cần rời khỏi ngọn núi này hắn sẽ không có cơ hội ra tay với chúng ta.

Lý Thanh Nguyệt gật đầu trong đại trận tìm người vô cùng khó khăn, bên ngoài có lục trưởng lão bảo kê bọn họ vốn không thể đắt thủ.

- Không nhắc đến bọn họ nữa chúng ta tiếp tục tìm di tích đi.

Tìm hơn 2 ngày cuối cùng hai người đi đến một vách núi, theo Hắc Dịch suy đoán lối vào di tích có thể nằm gần tăm trận.

- Tiểu tử xem ra chúng ta đến trễ phía trước có người đang phá trận.

Long Thắng Thiên kéo Lý Thanh Nguyệt núp vào một tản đá quan sát xung quanh, nơi đây rõ ràng sương mù ít hơn xung quanh rất nhiều có thể quang sát được khoảng hơn 100 dặm, phía trước có một nhóm người đang công phá cấm chế mỗi lần linh lực đánh vào chỉ hiện lên rồi biến mất.

- Những người này là đệ tử của Ngọc Phong môn.

- Tiểu Thiên hay là chúng ta phát tính hiệu gọi người đến trợ giúp?

- Sợ người của chúng ta chưa tới thì bọn họ đã tới rồi.

Lý Thanh Nguyệt cau mài hỏi.

- Vậy bây giờ phải làm sao?


- Trước xem tình hình rồi tính.

Bên ngoài đệ tử Ngọc phong môn không ngừng công kích cấm chế vẫn không có hiệu quả.

- Sư huynh chỉ với sức của chúng ta e rằng không thể phá được cấm chế này hay là dùng hộ thân phù để phá chúng.

- Được.

Lại Hổ từ trong người lấy ra một ngọc bài ném về phía cấm chế ngây lập tức ngọc bài nổ tung cấm chế rung lên rồi biến mất.

- Ngay cả đòn công kích linh tướng cấp cao cũng không có hiệu quả?

Mọi người xung quanh thấy vậy đều kinh ngạc ngay cả linh tướng cũng vô dụng vậy bọn họ làm sao phá được.

- Sư đệ mau phát tính hiệu gọi thêm người đến.

- Lại Hổ sư huynh lỡ như người của Thanh hà tiên môn đến thì sao?

- Nếu bọn họ đến cũng không phá được cấm chế.

Tên sư đệ đang định phát tính hiệu đột nhiên cảm thấy mặt đất rung động dữ dội từ xa truyền đến tiếng yêu thú rống giận.

- Không xong di tích này lại có yêu thú thủ hộ, mau rời khỏi nơi này.

Lại Hổ vừa dứt lời một con hỏa sư phóng tới thân cao 5 trượng phía sao có 3 cái đuôi vẽ mặt vô cùng hung tợn nó nhìn đám đệ tử Ngọc Phong tiên môn rống lên một tiếng sóng âm đánh đến lập tức 5,6 tên linh úy ngã lăng ra đất tắc thở.

- Mau chạy.

Đám người còn lại đều bị trấn đến mặt tái xanh co dò bỏ chạy con hỏa sư lập tức đuổi theo.

- Sư tỷ người ở đây đợi, ta đi ra ngoài xem một chút.

- Không được như vậy quá nguy hiểm.

Lý Thanh Nguyệt nhìn hắn lắc đầu nếu con hỏa sư kia trở về thì cực kì nguy hiểm.


- Yên tâm chỉ cần ta chạy vào sương mù tên này sẽ không thể bắt được ta.

- Vậy ta đi cùng với người.

Long Thắng Thiên nhìn ánh mắt kiên quyết của nàng cũng chỉ có thể dẫn nàng theo hai người tiến lại gần cấm chế bên ngoài nhìn không khác gì nhưng khi chạm vào liền bị một lực lượng đánh bật ra.

- Thật lợi hại nếu ta học được thứ này nhất định có thể phòng đạo tặc.

- Sư đệ người đang mơ tưởng sao? Cấm chế này không nói đến độ phức tạp ngay cả vật liệu cũng không thua gì luyện khí.

Long Thắng Thiên âm thầm trao đổi với Hắc Dịch tiên vương.

- Lão Dịch người có thể phá được cấm chế này không?

- Không thể.

- Vậy sao? Xem ra lần này nhân phẩm ta có vấn đề không thể bạo phát sao này nhất định phải điều chỉnh lại.

- Người có thể.

Long Thắng Thiên nghe lão Dịch nói hai mắt liền tỏa sáng hỏi lại.

- Là sao?

- Người quên thôn thiên quyết sao? Cấm chế này thực chất là lấy linh khí từ thiên địa linh khí tạo thành người chỉ cần vận thôn thiên quyết hút hết linh khí của chúng là được.

- Trâu bò như vậy? vậy trên đời này toàn bộ cấm chế ta đều có thể phá sao?

- Cho là như vậy đi.

Nghe được Hắc Dịch tiên vương nói hai mắt hắn sáng lên lần nữa.

- Khà khà, nhân phẩm ta không có vấn đề mà ngày càng bạo phát.

Lúc trước nghe lão Dịch nói mấy cái bảo vật ở đế quốc, đại tông môn không phải đều do cấm chế bảo vệ sao? nếu có rãnh nhất định phải ghé qua xem hàng mới được hắc hắc.

- Sư đệ người đang nghĩ gì sao lại cười gian như vậy?

Lý Thanh Nguyệt một bên nhìn hắn cười mà nổi da gà vô thức lùi lại mấy bước đề phòng.

- A không có gì chỉ là đang nghĩ đến mấy người bạn cũ.


- Bạn cũ? nhìn người hưng phấn như vậy là nữ nhân sao?

- Làm sao có thể, ở gần một đại mỹ nữ mà nghĩ đến một nữ nhân khác thì đúng là một tên đần.

- Ba hoa.

Nhìn gương mặt sư tỷ ửng đỏ cộng thêm bộ dáng thẹn thùng kia hắn trong người cảm thấy nhiệt huyết dân trào.

- Sư tỷ người lui lại về sao để ta thử phá cấm chế.

Thấy hắn lấy ra một thanh kim loại hình thù kì lạ cầm trên tay nàng hiếu kì hỏi.

- Đây là thứ gì?

- Vạn năng vô địch thiên hạ vô song cái thế thần thông không gì không xong như ý kim cô bỏng.

Long Thắng Thiên nói xong chỉ thấy sư tỷ hai mắt mở to bộ dạng ta cái gì cũng không biết.

- Nói chung là một chiếc chìa khóa có thể mở cấm chế.

Long Thắng Thiên vận chuyển thôn thiên quyết thông qua thanh kim loại bắt đầu hút linh khí, một luồn linh lực khổng lồ chuyển vào trong thân thể sao đó tiến vào hắn đỉnh, cấm chế phía trước hiện lên một tầng màu vàng sao đó nhạt dần rồi biến mất.

- OA… tiểu Thiên người thật lợi hại.

Lý Thanh Nguyệt ở một bên nhìn thấy một màng này hai mắt lấp lánh hưng phấn hô to.

- Sư tỷ đừng nhẩy lung tung nữa mau tiến vào thôi.

Nàng biết mình thất thố chỉ lè lưỡi cười một tiếng đi vào.

Bên trong cấm chế xuất hiện một hang động, cẩn thận tiến vào bên trong chỉ thấy một thông đạo tối thui, hai người vận linh lực tiếp tục đi tới không bao lâu liền đến cuối hang, phía tước là một hồ nước bên phải còn có một bàn đá.

- Sao ở đây lại trống không vậy?

Long Thắng Thiên tiếng lại hồ nước cảm giác giống như tích tụ toàn bộ linh khí nơi đây hắn nhìn xung quanh nhíu mày.

- Kì lạ tại sao lại có một hồ nước ở đây?

Lý Thanh Nguyệt cũng tiến đến nhìn hồ nước bên trong phẳng lặng đến lạ thường muốn đưa tay xuống sờ thử khi nàng chạm đến mặt hồ liền bị một lực phản trấn văng ra.

- Sư tỷ người không sao chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui