- Không cần phải ngại, ta không để ý nàng tiếp tục đi.
Nhan Như Ngọc không còn gì để nói đây là lần đầu tiên nàng gặp người vô sĩ như vậy.
- Thiếu gia nếu không có việc gì nô tỳ lui xuống trước.
- Ai nói không có việc, thiếu gia người trên đường về trải qua bao nhiêu thử thách, gian khổ mới về đến đây bây giờ tâm hồn bé bỗng của ta vẫn còn hoãn sợ tối nay người ở lại đây an ủi ta đi.
Nhìn Nhan Như Ngọc vẫn không phản ứng hắn tiếp tục nói.
- Nghe nói gần đây kinh thành có một số phần tử từ nơi khác đến, ý đồ hành thích một số đại quan không biết có bên trong khách điếm của gia đình người không?
Nhan Như Ngọc vốn thông minh vừa nghe liền hiểu nhưng vẫn không nhanh không chậm trả lời.
- Người không có gan để làm chuyện này.
Long Thắng Thiên ngoài ý muốn nhìn nàng, quả thật với tình thế mới nhập xác của hắn, cùng với quan hệ lúc trước đúng là không thể.
- Vậy nếu như có người trúng độc trong thức ăn thì sao?
Nhan Như Ngọc sắc mặt khẽ biến nàng biết gia tộc mẫu thân hắn nắm quyền lớn thương nghiệp, nếu xảy ra chuyện này đúng là hậu quả rất nghiêm trọng, nàng nhắm mắt lại coi như số mệnh mình không tốt đi. Nhan Như Ngọc suy nghĩ trong chốc lát sao đó tiến về phía giường, cỡi bỏ áo ngoài đi liền lộ ra một áo lót trắng như tuyết làm tăng thêm sự thánh khiết của nàng, đôi mắt ẩn nước nhưng không rơi một giọt nàng nhắm mắt chờ đợi số mệnh.
Long Thắng Thiên cũng không nói nữa hắn nhanh phóng lên giường sao đó hai tay ôm lấy một vòng eo mềm mại, cảm giác lành lạnh trước mũi lại ngửi thấy một mùi thơm tựa như sen cố hít thêm mấy hơi, hắn kề miệng sát tai nàng thổi nhẹ.
- Ngọc nhi thật rộng lượng nha ta chỉ muốn ôm nàng một chút không nghĩ tới nàng lại cởi nhiều như vậy.
Nhan Như Ngọc đang cố gắn kiềm chế cảm xúc của cơ thể nghe hắn nói xong có cảm giác muốn ngất đi, rõ ràng là hắn cố ý lợi dụng mình nhưng chờ đợi một lúc lâu không thấy hắn phản ứng nàng quay sang nhìn không ngờ hắn thật sự ngủ, bây giờ nàng mới nhìn kĩ hắn khuôn mặt thật không tệ, mài kiếm mũi cao cũng có phần chính khí nhưng sao nụ cười đó lại vô sĩ như vậy. Long Thắng Thiên cố ý cười để tạo thiện cảm cho nàng nhưng không biết sao khi biết được suy nghĩ của nàng thì sao?
Sáng hôm sao khi thức dậy Nhan Như Ngọc không biết tại sao mình lại rút vào ngực nam nhân kia một trận xấu hổ nôi lên, nàng làm sao biết được đây là Long Thắng Thiên cố ý sấp đặc.
- Ngọc nhi thức dậy rồi sao?
Nhan Như Ngọc lại càng xấu hổ nhưng bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh vội chạy xuống giường lại phát hiện trên thân chỉ có một bộ đồ lót lại càng lúng túng. Cuối cùng hai người rời giường Long Thắng Thiên theo lời phụ thân hắn đi đến luyện khí hội.
- Ngọc nhi có muốn mua một ít đồ cho nhạc phụ đại nhân không?
- Không cần.
Nàng chợt nhận ra lời nói không đúng.
- Ai là nhạc phụ đại nhân? xin thiếu gia tự trọng.
Long Thắng Thiên cười ha ha cho qua,trực tiếp dẫn nàng đi đến mua một số dược liệu.
- Người không sợ phụ thân người đau lòng sao, ít ra cũng phải để ông ấy biết cuộc sống của người ở Long gia tốt, chứ nếu không ngài sẽ đau lòng đó.
Nhan Như Ngọc nghe cũng động lòng, sao khi đi một lúc hai người đi đến khách điếm.
- Người vào trong đi chiều ta quay lại đón, này trước khi đi không chào thiếu gia sao?
- Thiếu gia cẩn thận nô tỳ sẽ ở đây đợi người.
Long Thắng Thiên không làm khó nàng nữa hắn trực tiếp đi đến luyện khí hội, nhìn sơ qua luyện khí hội cũng không thua kém Long gia, Long Thắng Thiên đầu óc lóe sáng nếu một ngày xảy ra chiến loạn chỉ cần tháo hết mấy cái cửa của đại gia tộc đem bán cũng có thể an nhàn mấy năm.
Vào bên trong Long Thắng Thiên có một cảm giác là lạ.
- Đây, đây không phải là thời kì đồ đá sao?
Long Thắng Thiên nhìn xung quanh thấy trước mặt là một khu vực rộng lớn có khoảng vài chục người đang làm việc có người đập đá, có người quay tay, … có người làm gì ai mà biết.
- Lão Dịch người xem họ là đang luyện khí sao?
- Người đừng xem thường những thứ đó, chúng đều có linh lực tích tụ bên trong vô cùng rắn chắc sao khi thành hình chỉ cần đưa hồn thú hoặc nội đan của yêu thú vào thì trở thành vũ khí.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
- Người nhìn thấy chỉ là bề ngoài thôi mỗi chi tiết đều yêu cầu độ chính xác cực cao, sao đó lại ghép nó lại với nhau nói chung sao này người sẽ rõ.
- Lão Dịch người nói vũ khí này là mượn linh lực của bản thân phát ra uy lực sao?
- Gần như vậy.
Long Thắng Thiên trong lòng thầm nghĩ những thứ này cũng giống như mấy cái vũ khí nguyên thủy mượn sức lao động của con người nếu như ta chế tạo ra máy bay, tên lửa có khi nào trở thành đại tông sư không? Long Thắng Thiên dường như thấy được con đường sáng đưa hắn đến với vòng tay mỹ nữ, trong lòng hưng phấn không thôi.
Long Thắng Thiên hỏi thăm qua một ít người liền tìm đến chỗ Đông Phương Hải.
- Hải thúc cháu là Thắng Thiên có thể vào không?
- Vào đi.
Long Thắng Thiên bước vào phòng nơi đây cũng gần tương tự như thư phòng ở nhà hắn, bên cạnh lại có mấy mô hình xương người, xương thú, … không lẽ ta đi lộn phòng.
- Hải thúc.
- Không cần câu nệ đâu mẫu thân của người đã nói qua với ta, phụ thân người chỉ nhất thời nóng giận nên mới đưa người đến đây, người không cần lo lắng, ở đây chỉ cần người không phá lung tung muốn đi đâu cũng được.
Long Thắng Thiên bây giờ mới hiểu thì ra hắn bị đầy đến đây là để luyện tập thể lực, hắn mỉm cười nhìn vị đường thúc này.
- Vậy đa tạ Hải thúc.
Long Thắng Thiên đi vòng quanh luyện khí phường sao khi xem xét hắn lại đi đến phòng vật liệu.
- Lão Dịch người ngó xem có thứ gì đáng giá không?
- Không cần, những thứ này ki xưa ta nhìn cũng không thèm.
Long Thắng Thiên liếc hắn một cái.
- Vậy người biết công dụng của những thứ này không?
- Bản vương trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý có thứ gì không biết?
- Vậy người biết tương lai nương tử ta là ai không?
Hắc Dịch tiên vương khóe môi co giật nhưng không thèm trả lời hắn, Long Thắng Thiên đi đến trước từng vật liệu hắn vận dụng thôn thiên công để hấp thu linh khí nhưng không có hiệu quả.
- Bây giờ ta không có linh lực không thể sử dụng linh khí vậy chỉ có cách tạo ra vũ khí không cần linh lực vậy.
Long Thắng Thiên kiếp trước mang danh kì tài cơ khí đối với hắn chế tạo là việc dễ như trở bàn tay, hắn tuyển chọn một số vật liệu cần thiết để chế tạo băng hỏa nỏ, sao khi tìm xong hắn đi đến phòng Hải thúc nhờ ông ấy chế tạo giúp.
- Con chim không có lông này là thứ gì vậy?
Đây là câu đầu tiên khi Đông Phương Hải quan sát tác phẩm của hắn, Long Thắng Thiên khóe môi co giật sao một hồi giải thích mới làm cho Đông Phương Hải hiểu được, hắn trong lòng cảm khái không thôi, không học thức thật đáng sợ chỉ một cây nỏ đã bị nói là con chim không nếu hắn vẻ cây súng lục thì không biết bị nói thành thứ gì?
- Hay, thiên tài.
Đông Phương Hải nhìn cháu mình bằng ánh mắt hoảng sợ ở trên đại lục luyện khí sư đều chú trọng chế tạo vũ khí khi chủ nhân sử dụng phải hao phí linh lực đó là lẽ tự nhiên nhưng khi nhìn vào bản vẽ, thứ này chỉ cần nén lại hai nguyên tố băng, hỏa với áp xúc cao khi va chạm nhất định sẽ dẫn đến nổ gây sát thương cực lớn cho dù linh úy không đề phòng cũng ăn hận càng nghĩ càng hưng phấn.
Long Thắng Thiên bị khen đến lâng lâng thầm nghĩ nếu mình chế tạo một mái bay, không một chiếc siêu xe nhất định có thể cua được hang tá mỹ nữ, trong căn phong một bầu không khí quỷ dị dâng lên, hai người đàn ông trên mặt đều lộ vẻ hưng phấn. Long Thắng Thiên rời khỏi luyện khí hội đi đến vạn dược các, đây là một chi nhánh nằm ở Nam đô, nghe đồn vạn dược các buôn bán khắp Nam vực đây khẳng định là một thế lực khổng lồ.
Long Thắng Thiên đi vào bên trong nơi này khá rộng lớn lại chia làm 4 lầu, lầu càng cao dược liệu càng quý, sao khi đi sung quanh lầu một Long Thắng Thiên bị giá dược liệu dọa cho phát sợ, ở đây có vài cây dược liệu có giá ngang với một tháng tiền sinh hoạt của hắn.
- Mai mắn những thứ ta cần không đắt.
Sao khi mua xong hắn sờ qua túi tiền một lần không khỏi xót ruột, nên nhớ cuộc đời này hắn phấn đấu là vì tiên tài và mỹ nữ.
- Lão Dịch người nói những thứ thuốc này thật có hiệu quả với ta chứ.
- Không biết.
Long Thắng Thiên trong lòng mắn không thôi tiêu hết 120 thanh linh tử của hắn mà không có ít, lần này hắn không tức mới lạ.
- Nên đi đón Ngọc nhi thôi.
Trên đường hồi phủ Long Thắng Thiên quan sát Nhan Như Ngọc thấy trong mắt nàng có vẽ u buồn.
- Phụ thân gặp chuyện gì sao?
Nhan Như Ngọc hờ hững đáp.
- Không có gì.
- Thật sự không có gì sao, nhạc phụ đại nhân tuổi tác đã cao nàng nhẫn tâm để ông ấy cục nhọc hoài sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng một dạng như cũ thầm nghĩ chẳng lẽ mình đoán sai, không quan trọng vẫn mặt dày nói tiếp.
- Nếu khó khăn trong việc làm ăn thì ta có thể giúp được chút ít.
- Người thì giúp được gì?
- Nàng quên mẫu thân ta là người Đông Phương gia.
Nhan Như Ngọc bắt đầu động lòng nhưng nàng không muốn mắt nợ ân tình hắn, dù sao hắn cũng chiếm tiện nghi của mình bây giờ để hắn làm chút việc cũng không hề quá đáng.
- Thật ra thì mấy ngày nay có một số người đến gây rối, phụ thân ta đã báo lên quan phủ nhưng không có kết quả.
Long Thắng Thiên trong lòng vui vẻ hắn không đoán sai có cơ hội để thể hiện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...