Hắn đến nói cho mẫu thân chuyện của mình nhưng chỉ nói đi lịch luyện không nói bao lâu, người cũng đồng ý chỉ dặn hắn cẩn thận bảo đảm an toàn.
Long Thắng Thiên trở về phòng phát hiện trong phòng vẫn còn ánh nến, hắn đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt là một màu đỏ tất cả vật trang trí đều biến thành màu đỏ, trên bàn có hai cấy nên đỏ một bình rượu, nhìn Nhan Như Ngọc trùm khăng đỏ ngồi trên giường lầm tâm thần hắn rung động.
- Ngọc nhi không phải nói sao khi ta về mời kết hôn sao?
Nhan Như Ngọc vẫn ngồi êm một lúc sao mới trả lời.
- Như Ngọc muốn cho chàng thứ quý giá nhất vào lúc thiếp đẹp nhất, 10 năm thiếp thật sự không đợi được, linh vương thiếp càng đợi không được.
Long Thắng Thiên tiến tới trước mặt nàng.
- Cho dù là Ngọc nhi bây giờ hay của 10 năm sao, 100 năm sao đều chỉ có một, không bao giờ thay đổi.
Hắn nhìn qua bộ y phục màu đỏ kế bên nàng hỏi.
- y phục tân lang ta đây sao?
- Đúng… đúng vậy.
Long Thắng Thiên mặt bộ y phục vào sao đó đi đến bên giường dắt tay Nhan Như Ngọc đến bên cạnh bàn.
- Nàng trùm khăng như vậy làm sao uống rượu giao bôi?
- Chàng… chàng có thể tháo khăng xuống.
Hắn thật muốn lấy miến tàu hủ đập đầu mình, vấn đề ngu ngốc vậy mà hắn cũng hỏi, cầm lấy một thanh gỗ nhất tắm khăng liền hiện ra khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết làng da như ngọc bên dưới ẩn hiện một màu hồng làm Long Thắng Thiên nhìn đến thất thần.
- Phu quân chúng ta uống rượu giao bôi đi.
- Ân… uống… uống rượu giao bôi.
Long Thắng Thiên tay cầm ly rượu nhưng mắt không rời khỏi Nhan Như Ngọc, nhìn mỗi hành động của nàng đều thanh lệ thoát tục, thanh nhã nhẹ nhàn giống như tiên tử chốn nhân gian.
Hắn đặt ly rượu xuống ôm lấy nàng.
- Ngọc nhi xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, ta nghĩ chúng ta nên mau chống động phòng đi.
Nhan Như Ngọc sao khi uống rượu làng da ửng đó nhẹ nhàng gật đầu, nàng được hắn ôm đến trên giường toàn thân như không còn sức lực, khí tức nam nhân tỏa ra trên người hắn làm cho nàng toàn thân như nóng lên đôi mắt ngập nước vô cùng mê người.
Long Thắng Thiên không nhịn được lập tức tiến lên công thành phạt trại, sao đó một màng hương diễm diễn ra trong phòng.
Sáng hôm sao Nhan Như Ngọc cùng mẫu thân hắn tiễn hắn ra khỏi thành, Long Thắng Thiên nhìn Nhan Như Ngọc, hôm qua vừa ăn trái ngọt nếu không đi sợ sẽ không còn cơ hội, hắn tiến lại ôm nàng.
- Chờ ta trở về.
Nhìn Long Thắng Thiên từ từ biến mất nước mắt cuối cùng không cầm được rơi xuống, nàng chỉ mới làm tân nương một ngày lại phải xa phu quân 10 năm, càng nghĩ nàng càng đau lòng, Đông Phương phu nhân thấy nàng đau khổ liền đi đến an ủi.
- Ngọc nhi đừng đau lòng hắn sẽ về nhanh thôi, đợi lúc hắn về ta sẽ cho hắn biết tay.
Long Thắng Thiên đi đến Thanh Hà tiên môn nơi đây tập hợp tinh anh của hơn 4 tiểu quốc xung quanh, nghe nói trong môn phái có đến 7 vị linh vương trấn giữ là một lực lượng có thể quyết định sống còn của một tiểu quốc. Hắn quyết định đi đến tiên môn tìm vũ kĩ, tài nguyên tu luyện nếu có mỹ nữ càng tốt.
- Lão Dịch người thật sự không có vũ kĩ chiến đấu sao?
Long Thắng Thiên đang ngồi trên ngu đầu mã diện hỏi.
- Không có, người chỉ cần biết thôn thiên quyết cùng âm dương quyết thiên hạ này hầu như không có đối thủ.
- Vậy bây giờ ta có thể đánh với linh vương sao?
- Cái này tạm thời chưa được.
- Vậy người nói nếu gặp linh vương nên đánh hay nên chạy đây?
- À… việc này thì…
- Không phải người nói với ta muốn trở thành cao thủ thì không thể do dự sao?
- Tất nhiên người có thể tạm thời không đánh.
- Vậy người có nên cho một công khinh công không?
Tuy Hắc Dịch tiên vương luôn miệng nói mình không có công pháp khác, nhưng hắn không tin, nói đùa một lão quái vật tồn tại mấy trăm vạn năm không có của mới là lạ.
- Được, vậy trước tiên ta sẽ truyền cho người ngự phong thuật.
- Lão Dịch đây là công pháp gì huyền cấp, địa cấp hay thiên cấp?
- Hừ, mấy cái công pháp phàm cấp này ta lại thèm nhớ sao?
- Vậy so với thôn thiên quyết thì sao?
- Người đừng có so sánh lung tung có được không, trên đời này không có công pháp nào trâu bò hơn nó.
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch tiên vương thét như gà mắt đẻ cũng không nói nữa, hắn xem xét ngự phong thuật nếu luyện đến cảnh giới tối cao cho dù phàm nhân cũng có thể bay được, thật kì diệu. Hắn thu chiếc xe vào trong trữ vật sao đó vận ngự phong thuật đi. Trên đường đi hắn liên tục tìm hiểu chiến sự biết được Nam Cung Bá công hạ hoàng thành Bắc Sơn nhưng lại để hoàng đế Bắc Sơn chạy thoát, tiếp tục đi khoảng nữa tháng đã đến trước Thanh Hà tiên môn.
Thanh Hà tiên môn có thể nói giống như một hệ thống liên hợp các trường đại học ở địa cầu, trong tiên môn lại chia ra tào đạo các hệ khác nhau như tu sĩ, luyện khí sư, luyện đan sư, trận pháp sư… không phải ai cũng có cơ hội để đến, trước khi tiến vào cổng phải trải qua sát hạch mà lúc trước thì chủ nhân thân thể này rớt ở vòng giữ xe.
- Đứng lại, người là ai? đến đây làm gì?
Hắn liếc mắt liền nhận ra mấy người này, đây là mấy tên đệ tử ngoại môn lần trước hắn kết giao.
- Ấy, hai người không nhớ ta sao? Lần trước ta và các người từng uống rượu luận mỹ nhân ở dưới núi các người không nhớ sao?
- A, thì ra là tên tiểu tử người, ta nhớ người đã bị loại rồi mà sao còn đến đây?
Long Thắng Thiên tiến lên khoác vai hắn nói.
- Huynh đệ chẳng lẽ người không biết gì sao? Lần trước là do gia đình ta có việc nên ta mới vội vã trở về, bây giờ phiền toái đã giải quyết tất nhiên là phải đến đây nhập môn, ta nói có đúng không?
Hắn vừa nói vừa lén đưa 10 viên thanh linh tử cho tên này.
- Thì ra là như vậy, được rồi người mau đi lên đi đùng để các vị đại sư đợi.
- Đa tạ, ngày khác chúng ta tiếp tục uống rượu luận mỹ nhân.
Long Thắng Thiên vừa đi vừa mắng, dám lấy tiền của lão tử tốt nhất đùng cho ta gặp lại nếu không đòi lại được ta sẽ viết ngược tên của người, trước khi đi hắn đã lấy tổng cộng 10 vạn thanh linh tử chủ yếu là để dùng cho ngu đầu mã diện cùng rocket 1h bây giờ như không lại mất đi 10 thanh linh tử làm hắn buồn bực không thôi, đi đến trước cổng Thanh Hà tiên môn nhìn cánh cổng cao hơn 10 trượng bên trên có viết 4 chữ Thanh Hà tiên môn đều bằng thanh linh tử.
- Thật oai phong a, lại không sợ ta lấy mất sao?
Hắn có xúc động muốn bay lên, muốn tạo ra được 4 chữ đó cần ít nhất 1000 thanh linh tử mỗi chữ nhưng hắn không muốn bị đánh hội đồng, Long Thắng Thiên tiến đến khu vực bên phải cánh cổng nơi đây là khu vực tạm thời khảo sát, mỗi năm sẽ có vài ngày các trưởng lão xuất quan đó cũng là ngày môn phái tuyển đệ tử nếu như có biểu hiện tốt sẽ được chọn thẳng vào đệ tử chân truyền, nếu không sẽ ở ngoại môn 3 năm tích lũy mới có thể vào nội môn.
- Người đến để khảo sát sao?
Một người từ trong bước ra hỏi, người này nhìn sơ qua chỉ 30 tu vi linh sư đỉnh phong.
- Tiểu bối đến đây để khảo sát.
- Đi theo ta.
Hắn dẫn Long Thắng Thiên vào một căn phòng bên trong có một quả cầu thủy tinh trong suốt có thể cho biết tu sĩ đó thuộc hệ gì.
- Người truyền linh lực vào đây đi.
Long Thắng Thiên vận linh lực đưa vào quả cầu đột nhiên chuyển sang màu vàng sao đó lại có màu xanh lục.
- 16 tuổi linh úy cấp 1 đỉnh phong, song tu hai loại thuộc tính kim, mộc.
Hắn sao khi đọc xong kết quả nhìn sang Long Thắng Thiên nói.
- Tốt lắm, người có thể tiến thẳng vào nội viện, nếu cố gắn có thể được các trưởng lão để ý trở thành đệ tử chân truyền.
Long Thắng Thiên đi theo phía sao hắn đi ra ngoài, dựa theo kết quả khảo sát hắn được phân vào vũ viện nơi đào tạo tu sĩ chiến đấu. Lúc này có một người đi đến đưa hắn đến chỗ ở của mình, mỗi một học sinh trong nội môn đều có một phòng riêng.
- Vị tiểu ca này có thể cho ta hỏi thăm một chút không?
- Vị sư huynh này người có vấn đề gì sao?
Long Thắng Thiên kéo hắn vào trong phòng hỏi.
- Người ở đây được bao lâu rồi?
- Đệ ở đây được 10 năm rồi.
10 năm trong nghề chắc cũng tính là có thâm niên.
- Vậy có phải người biết rất nhiều chuyện hay không? Ví dụ như thập đại mỹ nhân?
- Việc này tiểu đệ cũng không rõ lắm.
Long Thắng Thiên lấy ra một thanh linh tử đưa cho hắn.
- Sư huynh tìm đúng người rồi, thập đại mỹ nhân là do mấy sư huynh trong nội môn dựa vào nhan sắc, cùng thiên phú và số người theo đuổi bầu chọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...