Phong Thần Thời 40


Vĩ Thành bay tới nơi, hắn thấy vẫn còn sớm nên đã nán lại để xem kịch hay thêm một chút.

Khi hắn nhận thấy ba huynh đệ bọn Nguyễn Phong Dương đang nằm thẳng cẳng trên đất, mặt mũi thì đã xám xịt và cả ba đều không hề có một động tĩnh gì và đang chuẩn bị đi chầu lão Diêm thì đúng lúc đó, hắn mới xuất hiện trước mặt tên quỷ thi.

Đối với các đạo sĩ nhân gian để phát hiện ra tà khí thì họ phải cảm nhận bằng mọi giác quan trên cơ thể nhưng Vĩ Thành là một bậc tu tiên giả đã đạt tới cảnh giới vô ngã và hắn chỉ cần thêm một chút ít thời gian nữa hắn sẽ đạt tới cảnh giới vô cực và hắn chỉ cần nhìn lướt qua thì thấy ba người Nguyễn Phong Dương chỉ bị nhiễm thi khí nhẹ và kể cả để mặc cho ba đứa nằm chờ chết thì cũng phải ba tới bốn năm nữa chúng mới đi được và hắn cũng biết sư phụ sẽ xuống núi để thu nhận ba tên này nên hắn không thèm hút khí độc ra nhưng vì tính mạng của ba sư đệ lại đang lâm nguy nên hắn mới ra tay.

Lại nói thêm về Vĩ Thành thì có lẽ rằng một vị thần tiên bất kỳ nào đó phải cần tới mấy vạn năm đạo hạnh mới có thể tấn thăng bài vị từ địa tiên lên cảnh giới tấn tiên nhưng Vĩ Thành lại khác.

Hắn vốn là thiên tài trong các thiên tài.

Năm 9 tuổi hắn mới đạt cảnh giới địa tiên và đã có bản lĩnh một mình giết hết cả động bằng tinh - một trong những đại yêu của nhân gian, năm hắn 11 tuổi tấn thăng vĩnh tiên, 13 tuổi thách đấu cả giới tu tiên toàn các bậc cao nhân tiền bối và tất cả đệ tử, 15 tuổi hắn tấn thăng đại la tiên thì đã đủ thấy con người này bá đạo tới mức nào.

Trở lại với hiện tại, hắn liếc nhẹ đã thấy được tu vi của tên quỷ thi này cũng chỉ là một con hành thi hết sức bình thường và hắn cũng chẳng thèm để vào mắt tới.

Chỉ cần một ngón tay, hắn búng nhẹ cũng có thể cho nó bay màu nhưng vì nó dám động tới ba sư đệ của hắn nên hắn liền triệu ra một cây côn dài tầm 1,2m và chỉ nói ba từ:- Siêu sinh đi!!!Rồi hắn liền tặng cho tên quỷ thi một đập và một đòn đó có sức nặng như là mười vạn thiên đình đổ ập xuống tên cương thi đáng thương.....một cái rầm.


Xong xuôi hắn đến bên ba tên sư đệ chưa nhập môn chỉ lắc đầu rồi cười và sau đó liền bay đi.

Lúc này, câu hỏi đặt ra bây giờ là vì sao ba huynh đệ bọn Nguyễn Phong Dương lại bị một con thi ma nhắm tới, để hiểu rõ hơn thì nên quay lại 1380 năm về trước.

Lúc đó Xích Khương Tử sau khi bị chấn động bởi sự va đập của hai viên thiên kim đan nên đã không hề biết rằng hắn đã đánh mất đi viên thiên đan ăn trộm được đang để trong người.

Khi hắn bay tới vùng Tây Tạng và gặp một kẻ ở đó là Tích Hoàng, đến nơi thì Tích Hoàng nói:- Ngươi tới tìm ta làm gì Xích Long chân quân???Xích Khương Tử nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên:- Chẳng phải ngươi nói là ngươi muốn thiên kim đan của Lão Quân sao????Tích Hoàng bình thản trả lời:- Đúng là vậy nhưng ngươi nhìn lại vào chỗ ngươi cất giấu đi xem nó còn ở đó hay không???Xích Khương Tử giật mình rồi cho tay vào bên trong mà tìm kiếm nhưng hắn lại không thấy, vẻ mặt của hắn có lẽ là chán không lời nào diễn tả được:- Không thể nào....ta....Tích Hoàng nói thêm:- Đúng vậy!!! Ngươi đã làm mất nó vì sự chấn động kia và theo ta thì chẳng ai có thể tìm được nó đâu.

Ta khuyên ngươi 1380 năm nữa hãy cử một tên thi ma là phó tướng của ngươi đến giết ba người mà giết ba người này và mang viên đan lại cho ta.Xích Khương Tử đan tay vào nhau:- Được.....Trở lại với hiện tại, trên đường từ sở cứu hỏa thành phố về nhà thì Dương Nguyên bỗng thấy một đám lửa nhỏ màu xanh xuất hiện trước mặt kính xe, hắn tưởng chừng như đó là lửa ma chơi nên theo tác phong nghề nghiệp nói với cậu em lái xe:- Chú dừng một chút, anh xuống anh xử lý cái đám lửa ma chơi kia!!!Tay lái xe cũng hiểu ý rồi gật đầu:- Vâng!!!Sau khi xe dừng lại thì Dương Nguyên cầm theo một bình cứu hỏa cỡ nhỏ đi về phía đốm lửa, vừa xịt thì không ngờ đốm lửa không tắt mà nó lại như muốn bay đi như muốn dẫn đường và đó là đốm lửa nhỏ do Vĩ Thành dùng linh lực để tạo ra để làm dấu hiệu cho người tới cứu.

Tò mò đi theo đốm lửa thì khi đi sâu vào con ngõ tối, Dương Nguyên chợt hét lên:- Sao ba đứa lại nằm ở đây????Thấy không ai đáp lại, Dương Nguyên liền chạy ra ngoài rồi gọi cậu em lái xe của mình:- Lí Tùng, cậu vào đây giúp anh một chút, bọn nhóc nhà anh có chuyện rồi, nhanh lên đi em!!!Thấy sếp vừa dứt lời Lí Tùng liền nhanh chóng lao ra khỏi xe rồi chạy ngay vào con hẻm theo sau Dương Nguyên.

Hai người cùng nhau chở ba huynh đệ vào bệnh viện trung tâm thành phố, Dương Nguyên cũng không quên gọi điện tới cho gia đình hai người bạn của mình.


Khoảng nửa giờ sau Nguyễn Khang và Phong Lâm cũng tới nơi liền hỏi Dương Nguyên dồn dập nhưng đáp lại hai người bạn chỉ là cái lắc đầu.

Lúc sau một vị bác sĩ cũng đứng tuổi đi ra từ phòng cấp cứu tiến về phía ba người rồi hỏi:- Xin hỏi ba vị ai là người nhà của bệnh nhân???Cả ba đồng thanh:- Thưa bác sĩ là cả ba người chúng tôi!!!!Bác sĩ khẽ gật đầu nói tiếp:- Ba cậu thanh niên đều không có triệu chứng gì về bệnh tật nhưng tôi vẫn không hiểu sao ba thanh niên này vẫn chưa tỉnh dậy.

Có lẽ gia đình nên đưa họ về nhà tĩnh dưỡng, tôi nghĩ rằng 2 tới 3 ngày nữa họ sẽ tỉnh dậy thôi.

Thôi ba người ra làm thủ tục xuất viện cho ba thanh niên đi:Ba người liền đáp:- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!!!Còn ở bên ngoài tối đen trái ngược với bệnh viện với nhiều đèn điện sáng trưng, Vĩ Thành thấy cả ba người sư đệ của mình đều có người thân tới đưa đi đón về nên đã ngước lên bầu trời đêm bằng đôi mắt đang rưng rưng và nói nhỏ:- Tại sao chứ, tại sao???Nói xong, hắn như để che giấu đi nỗi đau của mình liền gọi tốc đằng vân tới rồi nhảy lên mà bay đi.

Một kẻ lạnh lùng như hắn lại có những phút giây mềm lòng yếu đuối như vậy sao??? Đúng vậy, mặc dù hắn không biết mình do ai sinh ra nhưng với hắn, hắn luôn coi Hoàng Quy lão nhân như cha mình mặc dù lão hay lèm bèm và Nhị Phú như người anh trai luôn chỉ bảo hắn.

Trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ về một kế hoạch để đi tìm lại nguồn gốc của mình và tự hứa sẽ với mình là lần này ta sẽ không rơi lệ nữa, nước mắt của ta chỉ dành cho người mà ta thương:- "Ta nhớ nàng Nguyệt Lệ......!!!!!"Bay đi một hồi lâu trên không trung để xả hết đi những cảm xúc còn tồn đọng lại trong lòng mình nhưng nghĩ lại hắn - Vĩ Thành liền bỏ mặc tất cả mà đi cả đêm để xả nỗi đau thầm kín....Sau một đêm bung xõa, lúc này trời đã tờ mờ sáng và Vĩ Thành cũng đã trở về đạo quán thì cũng đúng lúc bầu trời đã sáng tỏ và hắn cũng không còn nhìn thấy lão thổ địa vì hắn biết lão ta còn có công việc hệ trọng trong người nên lão cũng đã đi từ lâu, còn Hoàng đại tiên cũng đã hơi hơi tỉnh rượu, thấy vậy, Vĩ Thành liền ngay lập tức hắn nói cho lão về kết quả:- Thưa sư phụ, con đã giết tên thi ma đó, ba sư đệ vẫn bình an.

Chỉ có điều trong người của bọn chúng đã dính thi khí vô cùng nặng, con nghĩ đã tới lúc thầy đi thu chúng làm đệ tử rồi!!!Lão nghe xong chỉ đáp gọn:- Ta biết rồi.!!!Vĩ Thành nói xong thì liền chắp tay rồi xin phép lão:- Vậy thưa sư phụ con xin phép về phòng mình để tu luyện thêm!!!Lão nhìn Vĩ Thành một lúc lâu rồi cười lớn:- Có vẻ như con đã đạt tới cảnh giới vô cực rồi nhỉ, như vậy là con mạnh hơn ta rồi đó!!! Khá lắm, khá lắm!!!Vĩ Thành nghe được thì hắn cũng nán lại rồi nhìn lão, sau đó nhẹ gật đầu:- Vâng!!! Con cũng vừa lên tới cảnh giới vô cực hôm qua!!!Hoàng đại tiên gật đầu và nói trong thần thức:- "Ngươi đã vất vả rồi, đi nghỉ đi và thay ta trông coi đạo quán.

Ta sẽ đi tìm Nhị Phú!!!"Vĩ Thành đáp lại:- "Vậy sư phụ và sư huynh đi thong thả!!!"Vĩ Thành sau đó chắp tay một lần nữa để bái biệt sư phụ đang định đi thì Hoàng đại tiên như có máu đùa lại như muốn trêu hắn, lão lại một lần nữa gọi giật hắn đứng lại:- Nguơi ngồi xuống đi đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi!!!Vĩ Thành biết lão đang trêu mình, nếu như là kẻ khác mà gọi hắn như vậy thì chắc chắn hắn sẽ tặng cho kẻ đó một đòn uy lực từ huyết long côn nhưng đây lại là lão sư phụ mất nết của mình:- Sư phụ có gì chỉ bảo???Hoàng đại tiên cười và lão như nhìn thấu tâm can của hắn:- Ta biết con khi nhìn thấy sự ấm áp của tình thân của ba vị sư đệ, ta nghĩ con không nên suy nghĩ nhiều.


Ai cũng có nguồn gốc của mình, ta tin rồi con cũng sẽ tìm lại được cha mẹ của mình thôi!!!!Vĩ Thành gật đầu:- Đa tạ sư phụ đã an ủi đệ tử!!!!Hoàng đại tiên cười tiếp:- Lại nói thêm, con chắc vẫn nhớ tới công chúa của Cửu Tinh giới.

Con bé ấy tên gì nhỉ à....à....là Nguyệt Lệ có phải không à ừ đúng rồi.

Con bé đó nhìn đẹp đó, tư chất tốt đấy, cấp bậc cảnh giới cũng có vẻ tốt lắm, có khi nó chỉ còn kém con một hai bậc gì đó thôi à.

Mà thôi con hãy trân trọng nó và nhanh chóng có cháu cho ta bế, thôi con hãy về phòng đi.Lần này, biết là lão đã nói hết, Vĩ Thành đứng dậy rồi tạm biệt lão:- Vâng!!! Thưa sư phụ con đi về phòng!!!!Hoàng đại tiên dứt lời rồi nhìn theo bóng lưng của Vĩ Thành rồi nói nhỏ cho mình lão nghe thấy:- Tương lai con sẽ vất vả đó!!! Hãy cố gắng lên, ta tin con sẽ làm được....Tối đêm muộn hôm đó, sau khi lão ghi chép xong một số thứ rồi gọi một tên đệ tử ngoại môn đến để giao lại cho hắn rồi dặn dò việc trông coi đạo quán.

Sau khi đưa lại tờ giấy ghi chép rồi lại dặn dò kỹ tên đệ tử ngoại môn thêm một lần nữa.

Chờ cho hắn đi rồi sau đó lão giơ hồ lô đại năng lên mà tu liền ừng ực hai ba hớp rượu.

Cảm thấy trong người sảng khoái, lão mới phất tay áo rồi bước ra sân sau, lão vươn vai một cái để thư giãn gân cốt, sau đó lão liền vận phép trứ danh của mình là hoạt dương thần đẩu đến rồi bay đi đâu đó mà mấy tên đệ tử ngoại môn đang canh gác đêm ở gần đó không biết được lão lại đi nhậu ở đâu...----------------Tại Thiên Tân, trong màn đêm tối tầm 3 giờ, 3 rưỡi sáng, đèn đường trên những con phố lớn tuy vẫn đang bật nhưng với sự im lặng của màn đêm đen thì dù có ánh sáng của đèn điện thì vẫn chỉ là một khoảng im ắng tĩnh lặng.

Mọi nhà dân trong cả khu phố đều đã tối lửa tắt đèn cả khu phố nhưng duy chỉ có ngoại lệ là ở phía ngôi nhà số 4 trên con phố Liu Zhuang vẫn còn đang sáng đèn.

Nếu như là người thập phương tới đây thì nhìn vào ngôi nhà sẽ tạo cho cảm giác rờn rợn người, sởn gai ốc nhưng chỉ sau một thời gian thì những người dân xung quanh ban đầu cũng có cảm giác như vậy nhưng rồi dần dà cũng quen và lại còn hay tới chơi và hỏi thăm vì họ đã biết rằng đó chính là cửa hàng vàng mã và quan tài của một thầy phong thủy nổi tiếng nhất vùng này - Hà Nhị Phú, người xung quanh vẫn hay gọi vui là Lão Hà hay Lão Phú nhưng chủ yếu họ đều gọi lão là Lão Hà.


Lại nói lại về Lão Hà, lão là một người đàn ông trung tuổi, cao tầm 1m70 đến 1m72, có quả bụng bia, nước da hơi ngăm nâu, độ tuổi tầm 50 tới 55.

Nhưng không một ai biết rằng lão năm nay cũng đã sống gần 700 năm tuổi.

Hiện tại, ở trước cửa nhà Lão Hà, có một ông lão tầm 80 đến 90 tuổi đang đứng và trên khuôn mặt lão thì râu tóc đã bạc trắng đang bay phất phơ trong làn gió đêm, tay phải lão chống xuống đất một cây gậy gỗ, tay trái lão cầm một hồ lô rượu, dáng người phải nói là lôi thôi lếch thếch như một lão ăn mày đầu đường xó chợ và đặc biệt rất giống với bang chủ Cái Bang.

Lão già đó liên tục gõ cành cạch vào cánh cửa trước ngôi nhà số 4 và nó đã làm cho người bên trong nhà vô cùng khó chịu và một số nhà xung nghe thấy cũng bật đèn lên xem là ai mà giờ này lại không cho ai ngủ.

Đến lúc lão Hà đang hùng hổ đi ra mở cửa và đang định chửi bới thì lão sững người một lúc rồi tỏ ra vô cùng phấn khởi và nói to với cái giọng khàn khàn như một người hút thuốc lào lâu năm vậy:- Ayza!!!! Sư phụ, sư phụ đã đến đây với đệ tử, đệ tử lại không đón tiếp chu đáo mong sư phụ thứ tội ạ!!!Đúng vậy lão già đứng trước của đó không ai khác chính là Hoàng Quy lão nhân.

Lão bước vào trong nhà lão Hà rồi nói:- Nhị Phú, hơn 30 năm rồi ta chưa gặp con, trông con vẫn vậy, lại còn để ria nên có già hơn một chút thôi....Nhị Phú gãi gãi đầu, vuốt vuốt bộ ria đáp:- Ayza, sư phụ à, con thì vẫn vậy, có lẽ người không tới chỗ con để chơi đâu nhỉ.

Hay là sư phụ ở lại chỗ con vài hôm để con tiện dẫn người đi spa, đi ăn pạt ty rồi đi xông hơi à!!!! Con sẽ biến sư phụ thành người thời đại này á....Không để cho tên đệ tử nói hết câu, lão nói:- Sờ pa, mát xa là cái mẹ giề!!!! Ta đây đường đường là một đại tiên tại sao lại đi tới những nơi không sạch sẽ đó.

Ayza nếu mà ta có đi với ngươi thì ngươi phải chọn cho ta một cô em nào đó chân dài và xinh xinh vào à nha!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui