“Xin lỗi!” Ỷ Á che mặt khóc, hiện tại đối mắt với mọi người, ngoại trừ lời này ra, cô cũng không biết nói gì.
“Hừ, bớt mèo khóc chuột đi, mục đích của cô không phải đạt được rồi sao? Lưu Hân chọn cô, cô hẳn là nên trở về phấn khởi chuẩn bị làm cô dâu đi!” Chu Hủ châm chọc.
Ỷ Á vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi…”
“Được rồi, không cần nói nữa, Hướng Ỷ Á, nếu như cô cảm thấy thẹn với Đổng Hiền sẽ không cần giải thích gì nhiều.” Phó nữ tu ngữ khí bình thản, nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường, “Cùng Lưu Hân kết hôn, sống chết cùng nhau, cuộc sống của các người không cần sự có mặt của Đổng Hiền, cũng đừng đề cập đến cậu ấy, như vậy là được rồi!”
Nghe cô cương quyết nói như vậy, Ỷ Á đã biết nợ này đã định rồi, xoa xoa nước mắt, hai vai suy sụp bước ra ngoài cửa…
“Chờ một chút!” Bỗng nhiên Vương Mãng gọi cô lại.
Ỷ Á lập tức quay đầu, xem ra chính mình vẫn còn hữu dụng: “Sao? Tôi có thể giúp được chuyện gì?”
“Không, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, Lưu Hân vì sao không nhớ chuyện kiếp trước mà thôi.” Đối với chuyện này Vương Mãng thật sự không rõ.
Trong nháy mắt, mặt cô lại tràn đầy thất vọng: “Vu thuật… Bệ hạ mất, tôi đã mời Vu sư đến giúp đỡ… Đem hết trang sức của mình mài thành bột, mua chuộc một tiểu thái giám mang đến rắc lên thi thể bệ hạ, sau đó theo chỉ dẫn của Vu sư, tẩy sạch đi toàn bộ kí ức của bệ bạ!”
“Ra là thế!” Vương Mãng mâm mê cằm suy xét: “Cô trở về đi, cũng không cần đến nữa, tình trạng của Đổng Hiền không thể chịu thêm bất cứ đả kích gì nữa, hãy vì cậu ấy đi!”
“Vậy… Các người dự định sẽ nói với cậu ấy … Lưu Hân kết hôn …” Ỷ Á lo lắng mà hỏi thăm.
“Cô không cần bận tâm, chúng tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết Lưu Hân kết hôn đâu!” Chu Hủ lời nói kích động.
“…Tôi đi đây, có gì cần giúp đỡ cứ tìm tôi!” Ỷ Á lòng đầy hổ thẹn, rời khỏi bệnh viện.
Phó nữ tu nhìn ngoài cửa sổ, không nén được xót thương: “Vì sao con người luôn thích vì bản thân mình lưu lại tiếc nuối chứ?”
“Có lẽ nhân sinh có một chút tiếc nuối thì mới vẹn toàn!” Vương Mãng trả lời cô, “Phó hoàng hậu, sau này cô dự định thế nào?”
“Hoàn tục, chăm sóc Đổng Hiền!” Cô ngắn gọn mà trả lời, “Nhưng còn anh cùng Chu Hủ, kế tiếp thì sao đây? Dự định khi nào kết hôn?”
“Phụt…” Chu Hủ một bên phun sạch nước vừa đang uống ra, “Khụ, khụ, Phó hoàng hậu, cô nói bừa gì đấy, bây giờ Tiểu Hiền như vậy, tôi sao có thể cùng anh ta…”
Vương Mãng nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhưng anh hiểu phải thu lại, lập tức bày ra điệu bộ trêu đùa: “Aizzz… Chu Hủ a, em không cần phải nói ra những lời vô tâm như thế chứ!”
“Anh câm miệng cho tôi, chừng nào Đổng Hiền vẫn chưa như trước kia, tôi sẽ không kết hôn!” Chu Hủ lườm anh một cái, ” Anh tránh xa tôi chút đi!”
“Nếu Đổng Hiền vạn nhất vẫn mãi như vậy… Cô tính thế nào chứ?” Phó nữ tu cười hỏi.
“Tôi đây cả đời không lấy chồng” Chu Hủ lời thề son sắt nói.
Phó nữ tu liếc mắt về phía Vương Mãng, nam nhân luôn ngạo mạn giờ đây lại đang cười khổ, quả nhiên là như vậy… Chu Hủ không ý thức được, Vương Mãng đã biết rồi…
Những ngày không có Lưu Hân, thời gian rập khuôn qua đi, ngoại thương của Đổng Hiền dần dần khỏi hẳn, thế nhưng sự việc lần trước để lại ấn ký khó có thể phải mờ —- anh không thể có con được nữa!
Lúc Vương Mãng mang sự thật nói cho anh biết, anh cũng chỉ là thản nhiên nói một câu không việc gì, dù sao kiếp này anh cũng sẽ không có con, sau đó mới bất an tiếp tục hỏi sao Lưu Hân vẫn không tới nhìn anh, may mà Phó hoàng hậu giúp đỡ nói Lưu Hân bề bộn nhiều việc, anh phải xử lý hết mọi chuyện mới có thể cùng anh đi ngắm hoa, anh tin.
Từ Ngôn mặc dù phải giúp công ty ba mình, thế nhưng lúc nào rảnh rỗi anh lại đem rất nhiều đồ đến thăm hỏi Đổng Hiền, chu Hủ cùng hai người bọn họ một nói một đáp. mỗi lần chỉ hy vọng Đổng Hiền có thể cười càng nhiều càng tốt, bóng ma kia cũng có thể hảo hảo trôi qua đi…
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hẹn ước, hôn lễ của Lưu Hân cũng vào ngày đó…
“Ưm…” Hôm nay Đổng Hiền thức dậy rất sớm, anh nhìn lịch trên tường, từ trong thâm tâm mỉm cười, thay đồ bệnh nhân bằng đồ thường ngày, đi đến trước bàn y tá: “Xin chào, tôi đến làm thủ tục xuất viện!”
“Đổng Hiền? Cậu sao lại…” Sớm tinh mơ, nhìn thấy anh, Vương Mãng kinh hãi.
“A, Vương Mãng!” Đổng Hiền vui vẻ mỉm cười, “Tôi cũng đã khỏe rồi, hơn nữa hôm nay…” Nói đến đây, trên mặt anh một mảng ửng hồng.
Cậu ấy quả nhiên không quên a… Vương Mãng biết sự tình không ổn, “Vậy cậu chờ một chút, chúng tôi sẽ đi cùng cậu!”
“Tốt quá, nhưng hôm nay mọi người đều rảnh sao?” Anh không quan tâm có nhiều người, nhiều người càng vui vẻ a!
“Đương nhiên là có!” Vương Mãng lập tức gọi điện, chưa đầy nửa tiếng, mọi người đều đã tập trung đầy đủ trước cửa bệnh viện!
Đổng Hiền thấy ai cũng đến rồi, gọi xe, về nhà của mình… Mọi người không hiểu được ý định của anh, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ kích động đến anh, vì vậy chỉ có thể phối hợp theo bằng bộ dạng tươi cười.
Mở cửa phòng của chính mình, Đổng Hiền mời bọn họ ngồi xuống, sau đó rót trà cho mọi người, bản thân mình thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, thu thập lại gian phòng.
Chu Hủ thấy thế, lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Hiền, sao lại về nhà chứ?”
“Hôm nay, Hân sẽ đến đón tôi, trong nhà sao không thể có ai chứ?” Đồng Hiền vừa quét dọn vừa đáp.
Mọi người nghe xong nhất thời lặng yên, bọn họ trong lòng đều biết rõ, đây là không có khả năng, nhưng là…
“Đúng vậy, nếu Lưu Hân đến đây mà không có đồ gì tiếp đãi thì không được đâu!” Phó hoàng hậu đứng dậy, “Tôi đi mua ít hoa quả.”
“Tôi cũng đi.” Chu Hủ tự đồng ý, nhanh chóng đi theo Phó hoàng hậu ra ngoài.
“Tôi giúp được cậu cái gì không?” Vương Mãng hỏi.
Đổng Hiền chỉ chỉ máy tính: “Giúp tôi mở máy tính, tôi muốn tìm vài thứ, Từ Ngôn… Cậu không cần làm gì, cứ ngồi đợi trên giường đi là tốt rồi!”
“Sao chứ?” Từ Ngôn mất hứng, “Vì sao ai cũng có việc, còn mình thì không?”
Không thể tránh được nhìn anh một cái, Đổng Hiền lắc đầu: “Cậu lần trước đến giúp mình dọn dẹp, kết quả lại càng bừa bộn, còn muốn giúp đỡ sao!”
“Hì hì” Mặt đỏ mà nhớ ra, Từ Ngôn có chút xấu hổ.
“Được rồi, tôi đi kiểm hộp thư, hai người cứ ở đây nha!” Vừa nói liền chạy xuống lầu.
Anh vừa đi, sắc mặt hai người liền trầm xuống, Vương Mãng ngồi đăm chiêu nhìn máy tính khởi động, mà Từ Ngôn lại đặt ánh mắt vào con búp bê trên giường…
“Cái này…” Ôm lấy búp bê, anh nghiêng đầu nhớ lại… Trong ấn tượng dường như chưa từng thấy vật này ở nhà Đổng Hiền!
“Xảy ra chuyện gì?” Vương Mãng hỏi.
“Không có gì, chẳng qua chưa từng thấy qua con búp bê này thôi.” Từ Ngôn nhìn chằm chằm con búp bê, “Tiểu Hiền thích thứ này sao? Sao tôi lại không biết?”
“Đó là do Hân tặng!” Cầm thư tín trên tay, Đổng Hiền quay lại đúng lúc.
Vương Mãng có chút kinh ngạc, “Ah ta đưa cho cậu?”
“Đúng vậy!” Đổng Hiền không chút lưu tâm nhìn thư trên tay, “Cái này là tiền điện, tiền nước, còn có… cái này…”
Một phong thư khá nặng, ghi rõ trên đó “Gửi Đổng Hiền”, không hề có mã bưu chính, không có cả địa chỉ, rốt cuộc là trò đùa của ai đây?
Đổng Hiền tò mò bỏ hết những thư tín còn lại xuống, tâm tình có chút thấp thỏm mở phong thư kia ra, đập vào mắt anh chính là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...