Editor: Waveliterature Vietnam
Chu Trạch đang có cảm giác vô cùng mơ màng. Rõ ràng anh có thể nhận thức được thế giới bên ngoài đang diễn ra chuyện gì nhưng không thể tỉnh táo được, như một người ngủ mê man, cảm giác nửa tỉnh nửa ngủ này vô cùng khó chịu.
Trước đây Chu Trạch từng nghe Đường Thi nói, trước đây vì muốn ngủ được nên phương pháp nào cô ấy cững đã từng thử qua. Mà thứ thuốc ngủ hay thuốc mê cũng chỉ giống như đồ chơi cho con nít, ngoại trừ khiến bản thân trở nên mê man, nó không có một tác dụng gì với giấc ngủ.
Người từ trong Địa ngục bò ra giống hệt như cá rời khỏi nước, khi cảm giác không giống như còn trong Địa ngục nữa thì dù cố thế nào cũng không thích ứng được.
Đầu như sắp nổ tung, giống hệt như một người hôm nào cũng mơ thấy ác mộng, không ngừng mơ từ giấc mơ này qua giấc mơ khác. Rốt cuộc là bản thân nằm mơ thấy cái gì, cũng không thể nói rõ ràng được, mọi thứ cũng đều đã quên, thậm chí không có chút ấn tượng nào. thứ duy nhất bản thân có thể nhớ là mình phải chịu những thứ rất đau khổ.
Tác dụng của dược liệu đã dần qua đi,
Chu Trạch từ từ mở mắt,
Mệt mỏi,
Mệt mỏi vô cùng,
Theo đó là sự đau nhức truyền ra khắp cơ thể.
"Tỉnh rồi."
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Hứa Thanh Lãng.
Chu Trạch nghiêng đầu nhìn qua, thấy Hứa Thanh Lãng đang thấm nước vào khăn bông và mang tới, lau mặt cho anh.
Vết thương trên ngực của Chu Trạch cũng đã được băng bó, vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Quan trọng nhất là, có trời mới biết được lão Thôi bôi gì lên trên mũi tên.
Trên người Hứa Thanh Lãng cũng có vài chỗ được băng bó lại, nhất là ở phần cổ, có một lớp băng bó rất dày.
Chu Trạch thấy lạ, liền hỏi:
"Cổ anh bị sao vậy?"
"Tối hôm qua, sau khi anh đi, cương thi đã bị anh giết bỗng nhiên sống dậy rồi nhảy bổ vào người tôi, cũng may là tôi có thể giải quyết được."
"Anh không sao chứ?"
"Không sao."
Chu Trạch gật đầu rồi từ từ ngồi dậy, lúc này anh mới phát hiện ra, mình vẫn đang ở trong ngôi nhà đất của lão Thôi.
"Lão Thôi và cương thi ở cùng một phe." Chu Trạch nói.
"Ừm." Hứa Thanh Lãng ngược lại không có vẻ gì là quá ngạc nhiên, thật ra khi lão Thôi lợi dụng cương thi để hành động, kim thiền thoát xác, chuyện này đã trở nên rất rõ ràng.
"Anh thấy sao rồi?"
"Hơi đau đầu một chút."
Nói xong, Chu Trạch rời khỏi giường, đưa tay vỗ nhẹ lên trán của mình. Bây giờ đầu anh vẫn còn hơi khó chịu.
"Ô ô ô…"
Một tiếng rên rỉ vang lên, là nam chủ nhà kia sao?
"Anh ta..?" Chu Trạch chỉ vào nam chủ nhà, hỏi:
"À, khi anh ngồi trên, người này đã muốn cầm búa đập anh nên bị tôi đánh ngất xỉu sau đó tiện tay trói anh ta tới đây luôn. Tôi đã chút tiền âm phủ hiện tại tạm thời chúng ta sẽ không gặp rắc rối gì, dù gì những người lúc nãy cũng không phải do chúng ta giết.
"Thi thể trong nhà kia tôi cũng không xử lý, không vẽ rắn thêm chân, hơn nữa những thi thể đó cũng không dễ dàng để xử lý."
Nghe vậy, Chu Trạch đứng dậy và đi tới trước mặt nam chủ nhà.
Thành thật mà nói, nam chủ nhà này rất đáng được thông cảm, tất cả những chuyện xảy ra xung quanh anh ta cho thấy anh ta đáng nhận được sự thông cảm đó.
Đầu tiên,
Anh ta có một người mẹ đã chết từ lâu, nhưng dù đã chết vẫn muốn "chăm sóc" anh ta.
Sau khi chết, dù đã hóa thành cương thi vẫn quay về tìm anh ta,
Vợ và con của anh ta vừa chết,
Hai người bạn anh ta cũng đã chết rồi,
Cái người mà anh ta gọi là "Tam nhi" hôm qua, chắc hẳn là nam cương thi hôm qua,
Còn có,
Hôm qua người đàn ông này vừa bị thua một số tiền lớn.
Nhưng không hiểu vì sao, Chu Trạch không thể có cảm giác đồng cảm với người đàn ông này.
Duỗi tay lấy miếng vải nhét trong miệng đối phương ra,
Đối phương đã lập tức kêu "cứu mạng",
Kết quả phải chịu một cái tát rất mạnh của Chu Trạch.
"Bốp!"
"Cứu…"
"Bốp!"
"Cứu…"
"Bốp!"
"....."
"Bốp!"
Khi đánh cái tát cuối cùng, chắn hẳn đối phương không dám kêu la nữa, nhưng Chu Trạch vẫn tát thêm một cái.
Đối phương cảm thấy việc mình bị tát thực sự ủy khuất,
Anh đánh tôi, đương nhiên,
Nhưng tôi không hét nữa, vì sao anh vẫn tiếp tục đánh tôi?
Chu Trạch có chút sửng sốt, áy náy nói:
"Thật xin lỗi, tôi mới vừa rời khỏi giường, có hơi nóng nảy, muốn đánh người nên đã đánh anh vào cái."
"….." Nam chủ nhà.
Tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống.
Hứa Thanh Lãng mang một phần cơm chiên từ bên ngoài, đi tới.
"Lão Thôi lười biếng, trong nhà cũng không nuôi gà vịt gì, cũng không thể làm món nào ngon, anh ăn tạm chút đi."
Chu Trạch nhận lấy bát đũa, có chút lúng túng, nói:
"Tôi không mang theo dịch của hoa Bỉ ngạn.
Bởi vì ông chủ Chu không lường trước được chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, cho nên cũng không nghĩ tới bản thân sẽ nán lại lâu như thế và không mang theo thứ giúp mình ăn ngon hơn.
Hứa Thanh Lãng thở dài, tựa như đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, đưa tay vào túi,
Lấy ra một bình nước ô mai,
Để lên trên bàn.
Chu Trạch có chút sửng sốt, cười cười,
"Đã lâu rồi không uống thứ này, đúng là nhớ nó thật."
Uống một ngụm nước ô mai chua vào bụng, nương theo hương vị chua lè, Chu Trạch nhanh chóng ăn cơm, giống như một phạm nhân lâu ngày không được ăn cơm.
Không hiểu vì sao,
Nhưng Chu Trạch cảm thấy, dường như cách ăn ngấu nghiến này làm anh ngon miệng hơn một chút thì phải. Đung slaf có một số thói quen, khi đã hình thành thì khó có thể thay đổi được, mặc kệ trong mắt người khác thói quen này là tốt hay xấu.
Ăn cơm xong,
Chu Trạch dùng đũa gõ vào đầu nam chủ nhà. Người đàn ông này bị trói ở đây, lão Hứa không cho anh ta ăn hay uống gì cả, nhưng tinh thần của anh ta vẫn rất mạnh mẽ. Không ngờ sau khi trải qua biến cố như vậy, còn có thể ngoan cường như thế, đúng là khiến cho người khác có cảm giác ngưỡng mộ.
"Anh tên là gì?"
"Tôn Khắc Vượng."
"Mẹ anh chết khi nào?"
"Bốn năm trước."
Vào lúc này, người đàn ông tên Tôn Khắc Vượng tỏ ra rất hợp tác. Sau một đêm dường như sự liều lĩnh của anh ta đã biến mất. Lúc ta ta cầm búa lên và xông về phía Chu Trạch, lúc đó có lẽ là dũng khí cuối cùng của anh ta, nhưng lại bị Hứa Thanh Lãng chạy đến rồi làm hỏng.
Có một số việc chỉ có thể làm duy nhất một lần.
"Bốn năm trước?"
Chu Trạch hỏi lại.
Anh cho rằng đây chính là quan hệ huyết thống báo thù, là tổ tiên dưới đất, sau khi biến thành cương thi và xuất hiện, việc đầu tiên họ làm sẽ là tìm đến người thân. Bà lão kia cũng chính là như vậy.
"Mẹ anh được chôn cất ở đâu?"
"Bên phía phần mộ của tổ tiên ở cổng thôn."
"Thổ táng sao?"
"Đúng vậy, là thổ táng."
Chu Trạch lắc đầu, nếu như hỏa táng thì sẽ không có chuyện phiền phức như vậy.
"Ghen tị à?" Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh uống nước, không quên nói chen vào.
"Ghen tị cái gì chứ?"
"Ghen tị người ta được thổ táng, khi trở về có thể nguyên vẹn. Còn anh, nếu trở về thì chỉ còn lại tro cốt, không có cách nào để thưởng thức gương mặt đẹp trai của mình nữa."
"Haha."
"À, tôi quên mất, ngay cả tro cốt của anh cũng không còn nữa."
"...." Chu Trạch.
"Được rồi, anh tiếp tục hỏi đi, tôi không ngắt lời anh nữa đâu."
"Không có chuyện gì làm, chúng ta lại tán gẫu chút đi. Lão Hứa, anh nói xem, là tôi sẽ chết trước hay anh chết trước?"
"Anh là một quỷ sai, chắc chắn tôi sẽ chết trước." Hứa Thanh Lãng đáp.
"Vậy ai sẽ mai táng cho anh?"
"..." Hứa Thanh Lãng.
"Anh thích tro cốt của mình trộn vào canh hay nấu thành cơm cà ri?"
"...." Hứa Thanh Lãng.
Trước đây, quả thật Chu Trạch đã từng nhìn thấy cách nói này trong tiểu thuyết trên mạng, nói rằng quốc gia phổ biến hình thức hỏa táng là để ngăn ngừa cương thi xuất hiện. Trên cơ bản, đây chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng nghĩ lại thì nó lại rất đúng. Đúng là khi phổ biến hỏa táng, cương thi xuất hiện ít hơn hẳn.
Nếu thi thể được hỏa táng thành tro, cho dù người chết có muốn sống lại, cũng không thể thêm nữa và xi măng để nặn thành hình người, đúng không?
"Mẹ anh đã được hạ táng bốn năm trước, không tính là đã quá lâu. Trước đó trong thôn di dời mộ, anh có thấy tro cốt của mẹ anh không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Tôi không thấy."
"Làm sao có thể không thấy được? Mộ lâu năm rồi không tìm được thì còn tạm chấp nhận được, anh này…" Hứa Thanh Lãng chợt nghĩ tới chuyện gì đó: "Khi anh hạ táng không có quan tài à?"
Tôn Khắc Vượng lắc đầu.
"Anh đúng là rất hiếu thuận." Hứa Thanh Lãng giễu cợt, nói.
Ở thời đại này, phần lớn khu vực nông thôn mai táng theo hình thức thổ táng là không hợp pháp.
Một số người cứng đầu, kiên quyết phải chôn xuống đất chỉ là muốn giữ thể diện mà thôi. Nhưng loại người chôn mẹ mình dưới đất mà không thèm chuẩn bị cho bà lấy một cái quan tài như Tôn Khắc Vượng, thật khó để khiến người ta chấp nhận được.
"Đúng rồi, còn một vấn đề quan trọng nhất tôi chưa hỏi, mẹ anh đã chết như thế nào?" Chu Trạch hỏi.
Đây mới chính là mấu chốt của vấn đề,
Mẹ anh ta chắc chắn là có quan hệ nào đó với lão Thôi, những chuyện xảy ra đã chứng minh điều đó.
Trước đó nếu không phải có lão Thôi xuất hiện, chắc chắn Chu Trạch đã giải quyết xong chuyện này rồi.
Tôn Khắc Vương do dự một lúc, cuối cùng cũng trả lời một cách khó khăn:
"Bệnh mà chết!"
"Bốp!"
Chu Trạch lại tát thêm một cái.
Một cái tát với âm thanh rất giòn,
Một cái tát gấp gáp không thể chờ đợi,
Việc này đủ để chứng minh cơn tức giận của Chu Trạch vẫn chưa qua đi.
"Vừa rồi tát còn chưa thấy đủ, còn chưa tận hứng, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội để tát tiếp."
Nói xong, Chu Trạch lại giơ mặt mình vào gần sát mặt Tôn Khắc Vượng, chỉ vào Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh:
"Có phải anh thấy người này rất xinh đẹp, nên rất dễ bị lừa?"
"...…" Hứa Thanh Lãng.
Tôn Khắc Vượng lắc đầu.
"Bốp!"
Lại thêm một cái tát.
"Anh không biết mở miệng nói chuyện à?" Chu Trạch hỏi.
Khuôn mặt của Tôn Khắc Vượng gần như đã bị Chu Trạch tát đến mức sưng lên.
Trong 24h vừa rồi, anh ta đã gặp phải những chuyện vô cùng bi thảm, thế nhưng vào giờ khắc này, anh ta còn phải đối mặt với phương thức tra tấn của Chu Trạch. Thực sự anh ta đã sắp hỏng rồi.
"Biết."
"Tốt, trả lời tôi một lần nữa, mẹ anh đã chết như thế nào?"
"Bệnh…"
"Bốp!!"
Một cái tát.
"Tiếp tục trả lời."
"Bà ấy…bà ấy…đều là lỗi của tôi…đều do tôi…"
"Bốp!"
"Không cần khóc lóc bày tỏ tình cảm ở đây đâu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi."
"Là do tôi giết."
Chu Trạch ngồi thẳng lên, duỗi lưng một cái.
Cũng không phải Chu Trạch muốn làm rõ mọi việc, anh đã sớm hiểu tất cả. Kỹ thuật che giấu của người đàn ông này quá kém, lần đầu tiên trả lời nguyên nhân cái chết của mẹ mình, anh ta ấp úng, do dự. Ngay cả mấy người trên Internet còn diễn hay hơn anh ta.
"Tại sao anh lại giết mẹ mình?"
"Bà ấy đã có thai."
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng liếc mắt nhìn nhau.
Bà lão kia chắc đã sáu mươi hay bảy mươi tuổi rồi nhỉ?
"Lớn tuổi như vậy vẫn có thể mang thai sao?
Hứa Thanh Lãng hỏi Chu Trạch, rốt cuộc Chu Trạch cũng là bác sĩ, cúng hiểu biết nhiều hơn một chút.
"Trong nước vẫn có những trường hợp ngoài sáu mươi tuổi vẫn có thể mang thai và sinh con, ở nước ngoài có còn trường hợp ngoài bảy mươi tuổi." Chu Trạch trả lời, "Nhưng chuyện này rất nguy hiểm."
Tôn Khắc Vượng dường như đã tiến vào trạng thái mất bình tĩnh. Hiện tại tâm tình của anh ta có chút điên dại, không đợi Chu Trạch đặt câu hỏi, anh ta cắn răng nói tiếp:
"Cao tuổi như thế rồi không ngờ còn đi làm loạn với đàn ông, khiến bụng lớn lên, còn nói muốn sống cùng với tên nhân tình kia. Cho dù tôi có không thừa nhận, nhưng chỉ cần cho hai bọn họ ở cùng một chỗ là được!
Bụng đã lớn lên rồi,
Làm sao tôi còn mặt mũi nhìn bà con trong thôn được chứ?
Tôi bảo bà ấy hãy đi phá thai,
Nhưng bà ấy nhất quyết không đồng ý,
Hahaha,
Tôi liền cùng mấy người bạn của tôi,
Cùng nhau…
Cùng nhau…
Dùng chăn,
Làm bà ấy ngạt chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...