Editor: Waveliterature Vietnam
Cuộc sống nhiều khi không như giống như bộ mặt mình đã nhìn thấy trong phim truyền hình khi còn bé, bên trong chỉ phân ra làm hai loại người:
Một loại là Chu Thời Mậu,
Một loại là Trần Bội Tư,
Chỉ có hai phe cánh,
Một bên là người tốt,
Một bên khác là người xấu.
Cũng giống như ông chủ Chu lúc này đang giơ sách Âm Dương, hô to:"Tôi gọi bà một tiếng bà có dám đáp lại không?"
Đặt trong Tây Du Ký,
Có vẻ giống hệt với nhân vật phụ chỉ xuất hiện mười phút,
Thậm chí phần diễn của anh còn không nhiều bằng tiểu yêu "Đại vương bảo ta đi tuần núi".
Một việc, chỉ vì đôi bên có người mới gia nhập khiến cho cả hai thầm kiêng kỵ lẫn nhau, cuối cùng lại dùng cục diện bình an mà kết thúc, thế nhưng đúng lúc này ông chủ Chu lại ngang ngược thò một chân vào.
Hành vi của anh là tốt hay xấu?
Có thể phân rõ sao?
Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên Chu Trạch tình cờ gặp phải pháp sư Tát Mãn chân chính, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy "Đại Tiên Nhi" có thể phụ thân vào người khác trong truyền thuyết, đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động có ý định lấy sách Âm Dương ra sử dụng.
Sách Âm Dương có một công năng, đó chính là có thể thu linh hồn!
Trước đây, người phụ nữ kiếp trước đã từng bị Chu Trạch cưỡng bức mà nói ra, nếu như Chu Trạch nguyện ý hoàn toàn có thể thu mấy điểm quỷ vào, không có chuyện làm lại vào tổng thể nghiệm một chút;
Đương nhiên, chỉ có thể nghiệm nửa bộ.
Đương nhiên ông chủ Chu sẽ không buồn chán đến mức cầm sách Âm Dương này bắt diễm quỷ, nếu anh thật sự coi thứ này như một máy bay cao cấp không phải quá phí của trời sao.
Ngày hôm nay,
Lần đầu tiên anh tình cờ gặp phải cái gọi là Đại Tiên Đông Bắc,
Ông chủ Chu nhất thời phấn khởi,
Cầm lấy sách âm dương,
Chuẩn bị xin một ít máu!
Trước đây không oán không thù,
Hiện tại cũng không dây dưa rễ má,
Nhưng nếu bà đã đi tới tiệm sách của tôi,
Có nghĩa là,
Hai ta hữu duyên!
Bát cô nãi quay đầu nhìn về phía Chu Trạch, bà ta không trả lời, cũng không hô một tiếng "Lão Bát ta ở đây!"
Nhưng sau khi sách Âm Dương được Chu Trạch rót sát khí thôi động, tự bản thân nó cũng bắt đầu run rẩy, một tiếng mèo kêu thản nhiên vang lên, phảng phất như mãnh thú ngủ say đã lâu lộ ra vẻ dữ tợn thuộc về nó.
Bát cô nãi lùi về sau một bước,
Nhưng sách Âm dương lại bắn ra một chùm màu trắng trực tiếp bao phủ toàn thân bóng dáng người đàn ông cao gầy kia,
Trên mặt người đàn ông cao gầy lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ,
Sau đó từng luồng khói đen từ vị trí thiên linh cái bay lên, khói đen tụ lại trên không trung không ngừng luẩn quẩn, như đang giãy giụa, lại như đang chống cự.
Phía dưới,
Thân thể ông chủ Chu cầm sách Âm Dương trong tay càng không ngừng run rẩy kịch liệt,
Mẹ nó,
Sách âm dương này giống hệt như máy hút khói công suất lớn, đang không ngừng hấp thu sát khí trên người mình!
"Ách ách ách...…"
Ông chủ Chu liều mạng duy trì thân thể cân bằng, đồng thời cũng đang không ngừng cướp đoạt sát khí trong cơ thể mình.
Dưới cái nhìn của Lão đạo đang đứng bên cạnh, ông chủ nhà mình hệt như một người đang cầm bản bút ký bỗng nhiên lên cơn động kinh, nhảy disco của mấy người già, chỉ kém khóe miệng sùi bọt mép.
Bạch Oanh Oanh đang ở bên cạnh thấy thế lập tức đưa tay qua khoác lên bả vai Chu Trạch, truyền sát khí trên cơ thể mình vào cơ thể Chu Trạch, chia sẻ áp lực giúp Chu Trạch.
Không thể trách lúc này Chu Trạch gần như xấu mặt,
Thật sự đây là lần đầu tiên ông chủ Chu sử dụng loại"sản phẩm công nghệ cao" này, hơn nữa lại còn chưa xem hướng dẫn sử dụng.
Cái đồ chơi nhỏ này bình thường Chu Trạch không dám mang theo trên người, cơ bản đều để Bạch Oanh Oanh bảo tồn nó cẩn thận ở một nơi nào đó, bởi vì khi mang theo thứ này đi bộ trên đường, nó sẽ không ngừng nhắc mình người nào sắp chết.
Rốt cuộc mình sẽ cứu hay không cứu đây?
Rõ ràng chỉ là hai người xa lạ, không có lấy nửa điểm liên quan, nếu như mình biết bọn họ sắp chết lại không hành động gì, không dừng mang nó theo chi cho tăng thêm cảm giác tội lỗi?
Sinh lão bệnh tử đủ loại ngoài ý muốn không phải đều là chuyện bình thường của đời người sao?
Nhưng ai có thể thực sự nhìn thoáng được đây? Cho dù trước đây bản thân mình đã ăn mất tim của ông chủ Chu, nhưng một khi đi bộ trên đường nhìn thấy đứa bé hoặc là một người phụ nữ đang mang thai nào đó không còn sống lâu nữa,
Mình thật sự có thể thờ ơ sao?
Lúc trước chưa chuẩn bị cẩn thận,
Cộng thêm sự vội vàng lúc này,
Quả thật khiến Chu Trạch hơi loạn tay loạn chân,
Nhưng dường như Bát cô nãi cũng không còn nhiều sức lực, hoặc cũng có thể là vì sách âm dương có một loại khác chế mạnh mẽ trời sinh đối với những thứ như linh hồn, dù sao nó cũng là pháp khí phán quan sử dụng, cho dù nó đã bị giảm phẩm cấp nhưng tuyệt đối vẫn là thứ khó đối phó.
"Đáng giận....không ngờ....."
Sau khi để lại một tiếng hò hét chỉ được cái mã ngoài,
Đoàn khói đen do Bát cô nãi ngưng tụ kia cuối cùng cũng bị Chu Trạch thu vào trong sách âm dương.
Chu Trạch chỉ cẩm thấy hình như sách này trở nên nặng hơn một chút, hơn nữa bìa sách cũng đã thay đổi, vốn chỉ có một con mèo mun hiện tại biến thành mèo mun bên trái, một hoa xà bên phải, nếu so sánh hình thể rõ ràng hoa xà to hơn mèo mun không ít, mèo mun quay qua gào thét với con rắn kia, mà con rắn lại có vẻ hơi mê man và run sợ.
"Rầm!"
Chu Trạch tiện tay đặt bản bút ký trên quầy bar,
Sau đó anh không ngừng hít sâu mấy hơi.
Mệt quá,
Quá mệt mỏi,
Toàn thân cao thấp đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt,
Dưới sự bất đắc dĩ, Chu Trạch chỉ có thể ngồi lên chiếc ghế sau lưng tiếp tục thở phì phò từng ngụm lớn.
Người đàn ông cao gầy hôn mê trên mặt đất, sau một phen thỉnh thần gia thần lại thêm một phen cưỡng ép rút linh hồn thần ra, cộng thêm lúc trước anh ta còn bị đè ra tẫn một trận, hiện tại người đàn ông cao gầy thật sự đã thoát lực, trức tiếp bất tỉnh nhân sự.
Mà ánh mắt Lưu Sở Vũ lại mang theo vẻ kiêng kỵ nồng nặc, đầu tiên là đảo qua thân thể người đàn ông cao gầy, sau đó lại cường điệu mà nhìn về phía Chu Trạch.
Ông chủ Chu không che giấu vẻ suy yếu của mình trước mặt anh ta.
Không phải ông chủ Chu không để ý đến,
Mà căn bản là anh cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.
Một tân tấn quỷ sai mà thôi, cho dù bản thân mình đang thở hồng hộc, nhưng muốn đối phó anh ta thật không phải chuyện khó gì.
Thậm chí, trong lòng Chu Trạch còn có chút xung động, hy vọng đối phương không nhịn được ra tay cướp đoạt sách âm dương, vừa lúc bản thân mình có thể mượn cớ dùng anh ta để luyện tập "long trảo thủ" mới lên cấp của mình một chút.
Cặp móng vuốt vừa dài lại vừa sắc bén như lưỡi hái, ông chủ Chu thật sự rất muốn thử thể nghiệm cảm giác này trong thực tế.
Vậy mà,
Dường như Lưu Sở Vũ lại càng hiểu rõ hơn nguyên tắc hơn so với tưởng tượng của anh, hoặc có lẽ là thực ra anh ta càng cẩn thận hơn một chút, có vết xe đổ Bát cô nãi phía trước, cách nhìn của anh ta đối với Chu Trạch cũng lập tức phát sinh biến hóa,
Anh ta chỉ đi đến bên cạnh Chu Trạch, nhỏ giọng nói:
"người anh em, pháp khí này của anh thật sự là mạnh mẽ, thật là lợi hại, ngay cả Đại Tiên Đông Bắc vừa xuất hiện cũng bị anh trấn áp ngay!"
Chu Trạch cười, đưa tay tiếp nhận nước trà Bạch Oanh Oanh đưa, uống vài ngụm.
"Nhưng người anh em à, tuy nói từ trước tới nay số lượng Đại Tiên Đông Bắc rất thưa thớt, hơn nữa từ sau khi kiến quốc tới nay muốn trở thành tinh lại càng khó hơn,nhưng bọn họ nổi danh đoàn kết, hôm nay anh bắt một người, nói không chừng mai kia lại có những Đại Tiên khác tìm anh gây chuyện."
Chu Trạch nghe vậy, ngược lại không hề bị vài ba lời đe dọa của anh ta dọa sợ,
Hiện tại ông chủ Chu thật sự đã lâm vào cảnh rận nhiều không sợ cắn, trên người mình còn có một quả bom lớn lúc nào cũng có thể bùng nổ đây, tục ngữ nói đàn ông ngàn vàng không ngồi lề đường, nhưng ông chủ Chu lại hệt như dân liều mạng vác theo một đám thuốc nổ trên người.
Tỷ như bà già của cầu Nại Hà kia, Chu Trạch đã trực tiếp giết bà ta.
Hiện tại Chu Trạch cũng không rõ chuyện anh tự ý thu linh hồn của Đại Tiên này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền gì?
Không quan trọng,
Thu.
Vừa lúc có thể thử xem pháp khí của bản thân mình có linh quang hay không.
Cũng không phải Chu cá muối bỗng nhiên thay đổi triệt để biến thành người thích gây chuyện,
Năm đó ngay cả Từ Hi Lão thái hậu cũng dám tuyên chiến với cả cường quốc đấy,
Suy cho cùng,
Này chỉ có thể nói rõ trạng thái cá muối của Chu Trạch lại tăng lên một tầng,
Tiến vào cảnh giới vỏ đã mẻ lại sứt!
Lưu Sở Vũ lại đưa tay chỉ vào nam ca sĩ kia, nói:"Người anh em, đầu to anh ăn, vậy hẳn cái đầu nhỏ này tới phiên tôi ăn, đúng không?"
Ý anh ta là hiện tại để anh ta đóng gói linh hồn kia tống xuống âm phủ, thu được một chút xíu tích điểm cũng coi như là không phí công anh ta lăn lộn.
Anh ta cảm thấy yêu cầu này cũng không quá mức, chuyện này, từ lúc bắt đầu cho đến toàn bộ quá trình Chu Trạch vốn chẳng làm gì cả, nhưng cuối cùng anh lại thu phục được một vị Đại Tiên, cũng không suy xét tới chuyện sau khi thu rồi sẽ đưa tới phản ứng duy truyền gì, chỉ nhìn vào hiện tại, Chu Trạch đã có thể tính là ăn tới miệng đầy đủ.
Anh ta uống một chén canh,
Không quá đáng đúng không?
Ai biết ông chủ Chu " biết nguyên tắc" lúc trước lại tỏ vẻ rất khó chịu, xem ra cặp móng tay như lưỡi hái của mình còn phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa mới có thể luyện tập, đối mặt với "thỉnh cầu hợp lý" của đối phương, Chu Trạch nói thẳng:
"Cút đi".
"...…" Lưu Sở Vũ.
ĐM,
Tên đàn ông thúi này,
Quá không biết xấu hổ!
Lưu Sở Vũ vung tay lên,
Cái gương đang ở trước mặt Lão đạo bay về phía anh ta, thế nhưng nửa đường Bạch Oanh Oanh lại trực tiếp đưa tay nắm lấy cái gương kia.
Cái gương nằm trong tay Bạch Oanh Oanh không ngừng run lên, thế nhưng không thể nào thoát khỏi "ma trảo" của cô.
"Ứ ừ, ông chủ, người ta thích cái gương nhỏ này, có nó sau này có thể dùng nó để trang điểm xinh đẹp để phục vụ ông chủ."
Bạch Oanh Oanh ngồi xổm trước mặt Chu Trạch, giả trang đáng yêu làm nũng nói.
"Nhận lấy, nhận lấy."
Chu Yupi trưng ra dáng vẻ đương nhiên.
"Người anh em, đừng khinh người quá đáng, tất cả mọi người đều là đồng liêu, không nể mặt mũi nhau sẽ rất khó coi!
Lưu Sở Vũ tay chỉ Chu Trạch quát lớn.
Chu Trạch nghe vậy, cười cười,
Thoải mái đổi lại tư thế nằm liệt trên sô pha,
Ý đùa cợt bộc lộ rõ ràng.
"Thật không thể nói đạo lý?"
Lưu Sở Vũ bắt đầu tiến hành quy trình "đừng trách tôi không báo thức".
Trên thực tế, Chu Trạch thực sự rất muốn anh ta có thể đốt cháy giai đoạn mà nhào lên, trước đây khi mình giết hai vị quỷ sai ở Diêm Thành, người ta còn không chơi liều như thế.
Vậy mà,
Lưu Sở Vũ đã đập tên cao gầy tới mức chỉ có thể nằm bẹp dí, lại quát lớn nữ quỷ,
Lúc này lại có vẻ vô cùng cẩn thận và thuận theo trái tim,
Thuận theo trái tim tới mức Lão đạo cũng không thể nhìn nổi.
Quét,
Ông chủ đã nghiền ép bắt nạt anh ta tới mức đó rồi,
Anh ta còn không dám phản kháng?
Trên mặt không chỉ có giao động nhỏ,
Phía dưới cũng phải răng rắc chứ?
"Sau này, chờ xem!"
Lưu Sở Vũ chỉ có thể để lại một câu "độc ác", sau đó trực tiếp xoay người chuẩn bị đi.
Chu Trạch có chút mờ mịt nhìn Bạch Oanh Oanh, chỉ chỉ bản thân hỏi:
"Khi tôi mới làm quỷ sai cũng không kinh sợ như anh ta đúng không?"
Bạch Oanh Oanh lắc đầu,
Sau đó lại lập tức gật đầu.
Đi tới cửa, đẩy cửa phòng đọc sách ra,
Lưu Sở Vũ đưa lưng về phía đám người Chu Trạch gần như nghiến răng nghiến lợi.
Mà lúc này, Chu Trạch lại kêu anh ta lại:
"Này, dừng lại."
Trong lòng Lưu Sở Vũ bỗng nhiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh ta xoay người nhìn về phía Chu Trạch, cười nói:
"Người anh em chuẩn bị biến chiến tranh thành tơ lụa? Làm vậy là đúng, làm người phải chừa lại cho người ta một con đường, ngày sau...."
"Tôi quên tôi phải làm bộ đầu, còn kém mấy quỷ sai tiểu đệ."
"Như vậy đi,
Anh đưa hồn huyết của anh cho tôi,
Sau đó hãy đi."
"...…." Lưu Sở Vũ.
Gương mặt không biết đã được bôi vào bao nhiêu axit hyaluronic, đã phẫu thuật bao nhiêu lần,
Lúc này bị cơn tức tươi sống biến thành màu gan heo!
"Khinh người…quá đáng....."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...