Editor: Waveliterature Vietnam
Nhà sách vào buổi sáng dường như rất vắng vẻ, đương nhiên, hiệu sách này vốn chẳng có gì đáng mong đợi về doanh thu của nó.
Hứa Thanh lãng đang đắp mặt nạ trong tư phòng trên lầu, sau khi thoát khỏi cuộc sống mưu sinh làm hao mòn nhan sắc thì anh ta đã bắt đầu biết cách nâng niu làn da của mình.
Ô, anh bạn,
Bạn phải nên học cách đối tốt với bản thân mình đi, yêu thương bản thân mình hơn một chút.
Bạch Oanh Oanh đang ngồi một mình tại quán bar ở tầng một, ăn và chơi game chẳng để ý gì xung quanh.
Bỗng cánh cửa của hiệu sách mở ra, Bạch Oanh Oanh ngẩng đầu lên, và nhìn thấy Tiểu Lưu Ly mặc một bộ quần áo đỏ, trông thật vui tươi cũng vô cùng ngây thơ và đáng yêu.
Vươn vai ngáp một cái, Bạch Oanh Oanh tiếp tục xuống chăm chú vào chiếc điện thoại của mình.
Tiểu Lưu Ly đi đến quầy bar phí trước, cô bé thấp hơn cái quầy nên không tài nào vươn tới được, cô quyết định đẩy chiếc cửa nhỏ để tiến vào bên trong, đi đến gần Bạch Oanh Oanh rồi cũng bị trò chơi điện tử làm cho chăm chú.
Chờ cho ván game kết thúc, Bạch Oanh Oanh vươn vai nghỉ để tránh mỏi, liếc nhìn Tiểu Lưu Ly, đặt điện thoại xuống và hỏi:
Có chuyện gì đấy?
Tiểu Lưu Ly nhoẻn miệng đầy tinh xảo, nhìn Bạch Oanh Oanh rồi mỉm cười nói:
"Phu nhân nhà này trước kia nhìn thấy ta, cũng chẳng dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với ta."
"Nhưng đó là chuyện của trước kia"", Bạch Oanh Oanh nhún vai," Sự khác biệt giữa chúng ta bây giờ là gì?"
Tất cả chúng ta bây giờ đều là người làm, và đang chịu sự cai quản của chung một người.
Chó chê mèo lắm lông?
Tiểu Lưu Ly ngồi xuống một bên ghế, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, vì cô luôn tự ti về chiều cao của mình, có lẽ vì vậy mà cô rất ngại đứng lên và cảm thấy mặc cảm khi phải ngước nhìn ngừời cao hơn mình.
"Cô mà đòi so sánh với tôi ư?"
Tiểu Lưu Ly hỏi ngược lại.
"Này, Ta vẫn là Bạch Oanh Oanh như mọi khi, thế thì đã sao"
"Oanh Oanh…."
Tiểu Lưu Ly nhíu mày, nghe được lời này, chán, chả muốn nói nữa.
Nó dù sao cũng là một thây ma 200 năm tuổi,
Công bằng mà nói, thật sự công có chút hài lòng nào khi Bạch Oanh Oanh hầu hạ nam nhân kia.
"Cô đang làm gì vậy?" Bạch Oanh Oanh hỏi, "Không lẽ mẹ cô vội vàng đi lâu rồi dắt cô vào tiệm sách giữa ban đêm này"
Tiểu Lưu Ly móc trong túi ra một phong tư, bỏ lên quầy bar," Những gì anh ấy nhờ tôi điều tra đều có ở bên trong này, những linh mục người Nhật Bản kia đã được điều tra chắc chắn."
"Nhưng cô làm gì không trực tiếp gọi cho anh ấy."Bạch Oanh Oanh nghiêng sang hỏi:"à, tôi hiểu rồi, có phải cô có thành ý gì với anh ấy, nên cảm thấy hơi ngượng ngùng có phải không?"
Sau đó, Bạch Oanh Oanh tỏ nghi ngờ cũng đằng đằng sát khí:
"Người muốn…tranh giành anh ấy với ta à?"
"Này!"
Tiểu Lưu Ly đập tay lên quầy bar,
Quát lớn Bạch Oanh Oanh:
"Đừng có suy bụng ta ra bụng người!"
Bạch Oanh Oanh bĩu môi, thì thầm:" Tiểu nữ mặt đã đỏ ửng lên như thế rồi."
Tiểu Lưu Ly kìm chế không muốn động thủ với Bạch Oanh Oanh, nói:" Tôi không thể gọi qua điện thoại, tôi không gọi được cho anh ấy, cứ nghĩ anh ấy đang ở hiệu sách, nhưng hóa ra là không có ở đây."
"Anh ấy có việc phải đi ra ngoài rồi", Bạch Oanh Oanh nói.
"Anh ấy thực sự rất bận rộn."
"Nhanh nào." Bạch Oanh Oanh cười nói, cô suy đoán cô bé này thật sự có một mối để tâm lớn đế
Chu Trạch
"Anh ấy liệu sẽ đồng ý với những gì cô đang làm chứ?" Tiểu lưu đang cố không tỏ vẻ"cau có" vẫn vui vẻ nói với Bạch Oanh Oanh.
Bởi vì cô không muốn trở thành con ma ngu xuẩn.
"Thì đã làm sao, anh ấy là ông chủ của tôi, anh ấy đối tốt với tôi, anh ấy tốt như vậy, tôi không căn bản ko có vinh dự đó? Nếu anh ấy đi lên cảnh sát sớm hơn, không phải cô cũng sẽ sớm tự do hơn một chút à?
"Dẫu sao thì anh ấy và cô thật sự cũng chẳng quan hệ gì, hãy bắt đầu suy nghĩ về việc làm sao mà sống tiếp vào mùa đông lạnh giá đi!"
Tiểu Lưu Ly thật sự nghĩ Bạch Oanh Oanh là một cô gái ngốc nghếch và hết sức lôi thôi.
Nhưng vẫn tỏ ra là vẫn có thể tạm nhìn được,
Cần phải lấy một cây kim bạc,
Đâm mạnh vào
Tiểu Lưu Ly và Bạch phu nhân không được là hợp nhau nhau, vì bản chất của Bạch Phu nhân khá đặc biệt, vì vậy, cô cũng chẳng muốn liên quan gì đến bà, nước sông không phạm nước giếng.
Bà ấy sống đường bà ấy, tôi sống đường tôi, thế mà yên bình.
Tuy nhiên, Bạch phu nhân không rõ là hạng người gì, Tiểu Lưu Ly rõ ràng, cô ấy thậm chí còn có thể đoán được Bạch Phu nhân trao cơ thể của mình cho Chu Trạch mục đích là hoàn thành công trạng, tu tích đức trước khi rời xa trần thế.
"Nhưng cô làm gì để sống thế? Tôi đã thấy thiết kế gì đó"
Tiểu Lưu Ly nói,
Bạch Oanh Oanh mở máy tính ra, cũng mở ra một thư mục và nói:
" Tôi đã thiết nó từ lâu rồi, và cũng thiết kế nhiều mô hình như thế nữa."
Tiểu Lưu Ly trông thấy trên màn hình máy tính xuất hiện những quan tài tre, có hình uyên ương hồ điệp, có quan tài khuê nữ nữa, ở trên cũng được trang trí nhiều thứ nữa.
Tiểu Lưu Ly đã có vài phần ngạc nhiên,
Cô ấy,
Tôi chưa từng thấy nó trước đây?
"Gía của những cỗ quan tài này không hề rẻ đâu, cũng may bồi táng của ta còn đủ, đến khi bán những đồ vật còn có giá, chắc cũng đủ mua được nó rồi chứ, cô nói xem, nằm trong này, khi bị hỏa thiêu, cũng sẽ rất xinh đẹp phải không?"
Tiểu Lưu Ly đưa tay lên che mặt mình, ngại ngùng.
Thật là ngu ngốc,
Thật là không có óc suy nghĩ gì cả!
"Cô sau này,còn ở bên cạnh anh ấy làm một cô giúp việc nữa không?" Tiểu Lưu Ly cuối cùng cũng chỉ có thể hỏi như vậy.
"Tôi thật sự thích cuộc sống hiện tại." Bạch Oanh Oanh tỏ ra rất đương nhiên,"thật tốt."
"Cô có định gây một chút ấn tượng gì cho anh ấy không?" Tiểu Lưu Ly hỏi.
Bạch Oanh Oanh không trả lời.
"Lần trước giải phóng một linh hồn đã mang lại cho anh ta rất nhiều công trạng, một thây ma 200 tuổi, thật sự không biết sẽ mang lại cho anh ta bao nhiêu công trạng?"
Bạch Oanh Oanh vẫn không nói lời nào.
"Thôi bỏ đi." Tiểu Lưu Ly không nói nữa. Cô ấy nhìn lại phong bì trên quầy bar, hỏi:" anh ta đi nơi nào rồi không biết?"
"Anh ấy hình như đi đến một trường học nào đấy." Bạch Oanh Oanh nói, " Con ma này có vẻ rất phức tạp, ông chủ trong lòng rất gấp gáp."
"Trường học ư?" Tiêu Lưu Ly nghiêng đầu hỏi, không quan tâm đến vấn đề đó nữa, " ta đi trước đây, chờ anh ta về, cô giao phong thư cho anh ta nhé."
"Được."
Bạch Oanh Oanh gật đầu chắc chắn.
Tiểu Lưu Ly rời khỏi ghế và chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa ra vào, cô thoáng nhìn thấy ở nơi góc tiệm có một thiếu niên đang ngồi đọc sách.
Thiếu niên cầm sách trong tay, đầy mê mẩn, Thỉnh thoảng lại cười ra tiếng.
Tiểu Lưu Ly dừng bước,
Tại sao lúc đi vào,
Cô không cảm nhận được có sự hiện diện của một con ma?
Con ma này,
Mình đã trông thấy ở đâu rồi thì phải,
Mà sao lại không cảm nhận được.
Lưu Ly đưa tay, chỉ vào thiếu niên đó và hỏi Bạch Oanh Oanh:"Cậu ta là ai?"
"Một con ma, theo lời của ông chủ, đầu óc không được phát triển lắm, cậu ta tự mình đến hiệu sách, sau đó vì mất trí mà không thể xuống địa ngục, thế là ông chủ giữ cậu ấy lại đây và giúp cậu ấy giải quyết vấn đề rồi mới đưa đi."
"Là một linh hồn không trọn vẹn ư?"
Tiểu Lưu Ly đi đến gần cậu thiếu niên đang đọc sách, cậu ấy không hề để ý đến sự tiếp cận của Tiểu Lưu Ly
"Cậu tên là gì?" Lưu Ly hỏi
"Tôn Thu, tôi là một học sinh cấp hai"
Tiểu Lưu Ly vươn tay ra và lấy cuốn sách khỏi tay cậu thiếu niên.
Tôn Thu sững sờ, có chút khó chịu:" này cô bé, không nên nghịch ngợm như vậy."
Tôn Thu nói rồi giật lại sách.
Tuy nhiên,
Trong một khoảnh khắc sau đó,
Tiểu Lưu Ly liền lè lưỡi châm biếm, đầu lưỡi giống như một cây roi quất vào người của Tôn Thu.
"Này!"
Tôn thu bị quật ngã xuống đất, không ngừng kêu khóc vì đau.
Đối với thân thể của một linh hồn, cái quất của Tiểu Lưu Ly quá sức kinh khủng.
Bạch Oanh Oanh thấy thế lập tức rời khỏi quầy bar, " này, cô làm gì vậy, đây là công trạng của ông chủ đấy."
"Công trạng?" Tiểu Lưu Ly hơi khó hiểu, thậm chí còn có chút nực cười, chỉ vào Tôn Thu đang ngã trên đất:" Công trạng với một gã ngốc như này á,
Thế này sao có thể là một linh hồn chứ!"
Chu Trạch bước vào đạo quỷ sai này cũng không phải là chưa lâu, nhưng đương, cũng không thể so sánh với Tiểu Lưu Ly vì cô ấy là một quỷ sai thâm niên, tự khắc cũng có nhiều kinh nghiệm
"Đây không phải là một con ma ư?" Bạch Oanh Oanh ngây ngẩn cả người, đây không phải là ma thì là cái gì?
"Vì vậy, không vì anh ấy không thể đưa cậu ta xuống địa ngục, vì cậu ta hoàn toàn không phải là ma, vì vậy không có khả năng nào thông qua được Qủy Môn Quan để xuống phía dưới địa ngục."
Tiểu Lưu Ly bước đến trước mặt Tôn Thu, đầu lưỡi không ngừng quất vào người cậu ta, cậu ta không ngừng kêu la thảm thiết.
" Cô nhìn xem, linh hồn yếu đuối như vậy, nhưng không có hiện tượng phân tán. Cậu ta chỉ có thể là một năng lượng hư ảo mà thôi, toàn toàn không phải là một linh hồn."
Tiểu Lưu Ly rất chắc chắn về điều này.
"Cậu ta không phải là ma, nhưng vẫn cố ý tìm đến tiệm sách ư….." Bạch Oanh Oanh lập tức nghĩ đến những trường hợp khắc, sắc mặt biến đổi.
Một thể thân không phải là quỷ lại ghé đến nơi này, lại nói chuyện giống như ma quỷ?
Sau đó ông chủ còn lập tức đi đến trường học của cậu ta?
"Đi đến nơi này, gần nhất là ai đã tới?" Tiểu Lưu Ly hỏi.
Người ở Thành đô đã tới đây.
Tiểu Lưu Ly nghe thấy, khuôn mặt liền biểu hiện sự sợ hãi, nhưng ngay lập tức kìm nén lại và hỏi:" còn ai nữa không?"
Bạch Oanh Oanh suy nghĩ một hồi, sau đó cô liền nghĩ đến cái hôm cô nói rằng sẽ rời khỏi Ba Làng, rồi thực sự đã tự trói chặt mình lại.
"Có vẻ như thực sự đã có một thế lực rấ lợi hại dể có thể quật ngã được tôi. Nhưng làm cách nào mà người này lại có thể xuất hiện ở đây?"
Bạch Oanh Oanh chỉ vào Tôn Thu hỏi.
"Mỗi cuộc kiểm tra tại thời điểm phán quan đều sẽ được Âm ti trao cho một cây bút, và một cuốn sách âm dương, bên trong đều chứa âm dương.
"Thứ này, hẳn là được sinh ra từ cuốn sách âm dương"
Nói rồi,
Tiểu Lưu Ly bỗng ngẩng đầu lên cười ha hả.
"Ha ha ha ha….."
Một tiểu Lưu Ly bé nhỏ,
Với thân hình bé nhỏ,
Cất tiếng cười lớn,
Cây ấy dường như muốn giải phóng một cảm giác dũng mãnh, nhưng trên thực tế, cô ấy chỉ là một cô gái hài hước và có phần đáng yêu.
"Nói cách khác, có phải ông chủ đang gặp nguy hiểm hiêm?" Bạch Oanh Oanh nói.
Tiểu Lưu Ly nhún vai, sau đó nhìn Bạch Oanh Oanh, nói:" Chúng ta chẳng phải là đang rất vui vẻ sao, nếu có người hại hắn chết, tôi và cô sẽ được tự do."
Vâng,
Chu Trạch nếu như bị hại chết,
Tiểu Lưu Ly liền có thể khai giải hiệp ước cầu hòa, rồi khôi phục tự do!
"Cô quên ông chủ là người như thế nào rồi à?" Bạch Oanh Oanh đột nhiên hỏi.
"Cái gì cơ?" Bạch Oanh Oanh không hiểu
"Nếu như ông chủ biết được nếu anh ấy không thể trốn thoát, anh ấy thật sự sẽ chết…..theo tính cách của Chu Trạch, anh ấy sẽ cảm thấy mình bị cô đơn, sau đó cũng sẽ bóp nát những linh hồn như cô, để có thể mang cô đi cùng mà sang thế giới bên kia."
"...….." Tiểu Lưu Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...