Sáng sớm hôm sau, phòng lớn khách *** bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, quấy nhiễu giấc ngủ mọi người.
Đường Vũ Trúc ăn mặc chỉnh tề từ lâu, gọi đồ ăn sáng, ở ngoài cửa phòng Liễm Hàn do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
Rốt cục lấy hết dũng khí, tay sắp gõ xuống, lại nghe “cót két” một tiếng, cửa một phòng khác mở ra, đi ra là Liễm Hàn một thân huyền hắc trường bào. Chẳng biết vì sao, lúc này ngũ quan y dường như lộ ra mấy phần nhu hòa.
Có điều… Đây không phải là phòng của Ngự công tử sao?
“Chuyện gì?”
Đường Vũ Trúc kinh ngạc nhìn Liễm Hàn, quên nói chuyện một lúc lâu.
Liễm Hàn cũng không để ý tới, bước thẳng xuống lầu.
Mãi đến lúc cảm thấy bị người vỗ một cái, hắn mới lấy lại *** thần, phát hiện Lưu Vân đang hứng thú nhìn hắn. Đường Vũ Trúc hơi lúng túng quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt không dám nhìn.
“Đường huynh sáng sớm ngơ ngẩn cái gì vậy?”
“Ặc… Ta, ta đã nói tiểu nhị chuẩn bị thức ăn sớm một chút, Ngự huynh cứ dùng thiện thôi. Ta đi gọi Huyền công tử.”
“Không cần, ta dậy rồi.” Lại “cót két” một tiếng, Huyền Dục lười biếng tựa vào cạnh cửa, ánh mắt khẽ cong lên, tự tiếu phi tiếu nhìn hai người, lại nói, “Dưới lầu ồn như vậy, Vân huynh đêm qua ngủ ngon không?”
Lưu Vân khẽ mỉm cười: “Cũng được.”
Được, được mới lạ! Tối hôm qua người nào đó thần không biết quỷ không hay bò lên giường hắn, bận rộn đến hơn nửa đêm, vất vả mới ngủ một chút đã bị đánh thức, hắn thật sự tức sôi ruột.
Lưu Vân trong lòng rủa thầm, thản nhiên như không đi xuống lầu, hắn ngược lại muốn xem rốt cục xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa.
“Đi đi đi! Nơi này là khách ***, cho khách đến ở, không phải là từ đường đổ nát, các ngươi xin cơm thì đến nơi khác đi! Đừng làm ô uế nơi này!” Đường chưởng quỹ không hề ngẩng đầu, xếp lại bàn tính, rảnh tay hướng một già một trẻ quần áo lam lũ ngoài cửa, không kiên nhẫn phất phất tay.
Ngoài phòng khách bắt đầu đuổi người, lão già gầy yếu làm sao chịu nổi bị đẩy một cái, té nhào ra ngoài cửa tiệm, trên thái dương chảy ra một vết máu lớn.
“Cha ——!” Thiếu nữ lập tức nhào tới đỡ lấy, nhưng sờ thấy máu, lúc này nước mắt rơi như mưa, đỏ bừng hai mắt, quay đầu lại trừng mắt nhìn: “Bọn tiểu nhân các người, sẽ có ngày Kính vương gia chắc chắn đem các ngươi … các ngươi… ô ô…”
“Đàn bà thúi! Ngươi nói cái gì!”
Lưu Vân ở một bên nhàm chán nhìn trò khôi hài cũ rích này, kéo kéo khóe miệng, ngáp một cái. Thầm nghĩ, nếu để Tiêu biết, chắc chắn sẽ mắng hắn thôi. Hết cách, cho dù về tới cổ đại, vẫn như cũ không thoát được tính nết người hiện đại lạnh lùng, mặc dù có võ công, hắn vẫn như cũ không phải đại hiệp. Trong lòng tự an ủi, chờ lát nữa sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân thôi…
Không ngoài dự liệu, trong đám người bỗng nhiên lao ra một bóng tố sắc thanh sam, khiến Lưu Vân bất ngờ chính là, người này không ai khác, lại là người không biết tí võ công nào, Đường Vũ Trúc!
Điều này làm cho Lưu Vân trong lòng đang muốn xem kịch vui nảy sinh chút hứng thú, hắn ngược lại muốn xem thư sinh này có bao nhiêu bản lĩnh.
Đã thấy cậu ta một tay dìu lão hán, hướng về phòng khách quát lên:
“Các người tráng niên khỏe mạnh, sao lại đối xử với lão bá cao tuổi như vậy?! Người ta chẳng qua là muốn vào nghỉ chân một chút thôi, khách *** không lẽ không phải để người ta nghỉ ngơi sao? Huống hồ, các người không những không dùng lễ mà tiếp đón, trái lại đem lão nhân gia đẩy ngã, mặt đất lại lạnh băng, tuyết chưa tan còn trơn trợt, nếu ngã thì phải làm sao bây giờ? Nếu ngã lại còn phải mời đại phu, hai người vừa nhìn liền biết trong túi không có nhiều tiền, làm sao có tiền mời đại phu đây? Khách *** này người đến người đi, nếu là người ngoài biết, bách tính Huyền quốc đẩy ngã người lại không mời đại phu, thật sự là tổn hại quốc thể! Cùng là bách tính Huyền quốc, các người sao có thể như vậy?! Các người như vậy ngang ngửa với bán nước biết chưa! Cổ nhân thượng tuân lễ viết: “kính già yêu trẻ”, các ngươi như vậy, vạn nhất sau đó con cháu các ngươi cũng đối xử với ngươi như vậy, các ngươi…”
Lưu Vân phì cười, bỗng nhiên có loại kích động, muốn hỏi cha tên này có phải tên có một chữ “Tăng”?
“Câm mồm! Ngươi con mẹ nó đời trước là người câm à?! Muốn chết ——” năm người trong phòng khách không biết từ đâu cầm lấy một cây gậy to bằng miệng chén nhắm đầu Đường Vũ Trúc đánh xuống.
Đường Vũ Trúc tức đỏ cả cổ, đem nữ hài bảo hộ phía sau: “Ngươi! Quân tử động khẩu không động thủ!”
“Ta phi! Muốn ăn đòn ——”
Bị cây côn lớn như vậy đánh trúng, không chết cũng mất nửa mạng, chỉ lát nữa là có đánh nhau, Lưu Vân vẫn như cũ không tính toán ra tay. Bởi vì có người ra tay trước hắn.
Một tia sáng trắng nhanh như chớp đánh vào côn, “ầm” một tiếng, lập tức đem nó đánh thành hai nửa, chỉ còn lại mấy cây vụn gỗ rơi xuống, trong chớp mắt lại quay về tay cẩm y nhân. Mọi người định thần nhìn lại, mới thấy đó là một thanh điêu ngọc toàn hoa phiến.
Lưu Vân mỉm cười, thầm nghĩ, nếu là tên kia, sợ là vụn gỗ cũng không rơi ra một mảnh.
“Mấy vị này là bằng hữu của tại hạ, sao, không thể vào sao?” Huyền Dục khẽ hất hai mắt, chầm chậm nói.
“Ách… Được, tất nhiên được!” Hai người đã sớm mất hồn, mồ hôi lạnh chảy ra như tắm.
“Có điều,” Huyền Dục hơi cong khóe miệng, “Các ngươi tổn thương cha vị cô nương này, món nợ này nên tính thế nào đây?”
Bào đường Giáp, Ất quỳ xuống: “…Cái này… cái này…. tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân có mắt như mù! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân… Chuyện này….”
Lưu Vân bĩu môi, sao lời kịch xin tha đều giống nhau vậy, cắt thật thiếu sáng tạo…
“Còn không mau đi mời đại phu!” Đường Vũ Trúc la lên.
“A! Dạ! Dạ!” Người kia như nhặt được đại xá, chạy thật nhanh.
“Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?” Huyền Dục nhìn cô gái kia, khẽ mỉm cười, ra hiệu Đường Vũ Trúc nâng lão hán dậy.
Nữ hài sửng sốt một lát mới lấy lại *** thần, sắc mặt khẽ biến hồng, nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc đầu một cái.
Huyền Dục nhếch miệng cười mê người, nói: “Tiểu đệ họ Huyền, tên một chữ Hữu, còn chưa thỉnh giáo cô nương phương danh?”
Thiếu nữ thẹn thùng, mắt cũng không ngước lên, nhanh chóng nói hai chữ, rồi chạy về phía lão hán.
“Tiêu Tương… tên rất hay.”
“Huyền huynh chiêu ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ này tựa hồ không có tác dụng nhỉ?” Bên tay truyền đến thanh âm lành lạnh của người nào đó.
Huyền Dục không rõ ý tứ nhìn Lưu Vân một chút, hơi mỉm cười nói: “Không, vẫn có chút hữu dụng đó.” Quay đầu đối diện thiếu nữ, đã thấy nàng như hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại.
“...” Lưu Vân nhíu nhíu mày, không nói gì.
Tiêu Tương cùng Đường Vũ Trúc một đường cẩn thận dìu lấy Tiêu lão cha, run rẩy đi trở về khách ***.
Đường Vũ Trúc đem chút thuốc đến băng bó cho lão hán. Lưu Vân bất ngờ chính là, đôi tay cầm bút lật sách, vậy mà băng bó thật lưu loát.
“Tiêu Tương đa tạ ân công.” Thiếu nữ khuôn mặt đã bớt đỏ ửng, không biết là giận hay là thẹn, “Xin hỏi… quý tính của ân công?”
“Không dám, tại hạ họ Đường, tên gọi Vũ Trúc. Tiêu cô nương nếu không chê, liền gọi tại hạ một tiếng đại ca là được.”
Tiêu Tương lau mặt, dung nhan vốn xinh đẹp lại càng long lanh hơn.
“Nhân gia cũng không ghét bỏ chúng ta, còn không mau gọi?” Tiêu lão cha vui mừng vỗ vỗ tay nữ nhi nói.
Tiêu Tương nhếch miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Đường đại ca.”
Huyền Dục trùng hợp đi qua, ánh mắt loan loan, cười nói: “Tại hạ làm chủ, mời hai vị ăn một bữa cơm.”
Tiêu Tương cảm kích nhìn y nói: “Đa tạ… đa tạ công tử. Cha, vị công tử này mời chúng ta ăn cơm!”
“Không cần đa tạ, ngươi cũng gọi tại hạ một tiếng Huyền đại ca là được. Ha ha.”
Tiêu Tương cụp mắt, nhưng chưa mở miệng, chỉ dìu Tiêu lão cha đi dùng bữa.
Huyền Dục khẽ mỉm cười, đi theo.
Đường Vũ Trúc đứng nửa khắc sau đó mới đuổi tới.
“Bên ngoài nhiều chuyện như vậy, ngươi lại không quan tâm?” Lưu Vân vừa vào khách ***, chỉ thấy Liễm Hàn ngồi một mình một bàn dùng bữa, dáng vẻ không ồn ào nào quấy nhiễu được.
Liễm Hàn nhướng mày, nói: “Không liên quan tới ta.”
“Ha ha, ngươi đó, nếu không có ta, sớm muộn sẽ buồn chết.” Lưu Vân cười hì hì.
Liễm Hàn im lặng không đáp.
Bỗng nhiên, bàn bên kia có tiếng nói lọt vào tai hai người.
“Hai vị là người nơi nào? Sao lại lưu lạc đến Bình Sam trấn đây?” Đường Vũ Trúc gắp cho Tiêu Tương cùng lão hán một ít thức ăn, hỏi.
Tổ tôn hai người tựa như rất đói, ăn rất nhanh, dáng vẻ như có bữa nay không có bữa mai vậy.
“Ăn từ từ thôi.” Huyền Dục mỉm cười nhìn Tiêu Tương, gắp rau, rồi lại vỗ vỗ lưng.
Lưu Vân nhíu mày, thanh âm không lớn không nhỏ: “Muốn lừa gạt con gái nhà lành cũng không cần lộ liễu như vậy chứ.”
Huyền Dục cũng không tức giận, cứ tiếp tục.
Không ai chú ý tới, bạch y nhân trên lầu híp đôi mắt hoa đào, hứng thú mà nhìn hai bàn bên dưới thái độ khác hẳn nhau.
“À… ta và cha vốn là một gia đình bình thường ở Giang Nam, dựa vào vài mẫu ruộng sinh hoạt, không ngờ năm ngoái có một trận hạn hán, năm nay lại lũ lụt, cả làng bị nhấn chìm, may mà ta cùng cha đúng lúc vào thành mới thoát khỏi kiếp nạn…” Mới nói đến đó, đôi mắt lại đỏ lên.
Đường Vũ Trúc nghi hoặc hỏi: “Giang Nam thiện quận? Nơi đó không phải thường bị lũ lụt nên triều đình mới cấp kinh phí tu sửa đê đập sao?”
“Tu sửa thì tu sửa, hồng thủy vừa đến liền sụp đổ, căn bản không hữu dụng…”
“Hỗn trướng! Cầm tiền triều đình lại không làm việc!” Đường Vũ Trúc cả giận nói, lại quay đầu về phía Liễm Hàn: “Liễm công tử, chúng ta…”
” “Đường huynh không cần gấp, ” Huyền Dục nhẹ nhàng mở miệng, “Vừa nãy, tại hạ nghe cô nương một mực gọi ‘Kính vương gia’, vì sao không gọi thiên địa, không gọi thánh thượng mà lại gọi Kính vương gia?” Điều này cũng không hợp tình hợp lý lắm… Chẳng lẽ Huyền Kính uy vọng đến mức này?
Tiêu Tương nhỏ giọng nói: “Nơi khác ta không biết, nhưng ở Giang Nam, Kính vương gia vì bách tính làm rất nhiều chuyện, cầu xin hoàng thượng… vô ích thôi, Kính vương gia mới là bồ tát sống của chúng ta!”
Cái gì?
Lần này mọi người giật mình không nhỏ, xem ra, lần này đến Giang Nam, quả nhiên có phiền phức…
—-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...