Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
“Ngươi… Ngươi thích hắn?” Lúc nói những lời này quả thực tựa như mang cả mạng Viêm Kỳ.
“Thích? Đúng, ta thích hắn?” Quý Phong thích Sở Sở Tử Phàm, chỉ gặp qua vài lần nhưng đã định cả đời.
“Tại sao chứ? Hắn là người trong tà giáo, ngươi không biết sao?” Viêm Kỳ không tin, hắn không tin, hắn phải tin thế nào đây?
“Đã biết, thế nhưng không liên quan đến chuyện ta thích hắn.”
“Các ngươi không thể ở cùng một chỗ, chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng không biết?”
Lúc này Quý Phong chăm chú nhìn hắn, “Không biết, chúng ta sẽ cùng một chỗ, nhất định sẽ cùng một chỗ.”
Viêm Kỳ muốn khóc, nhưng hắn lại không khóc được, suy sụp ngồi trên đất, miệng lẩm nhẩm nói: “Ngươi không có khả năng cùng hắn, tại sao? Tại sao? Ta rõ ràng quen ngươi trước, tại sao ngươi… ta, ta phải làm sao đây?”
Thanh âm nhỏ bé, tựa như tiếng thì thầm.
Những lời này, Quý Phong quả thực không nghe được, hoặc hắn căn bản không hề để ý.
“Viêm Kỳ sư huynh, đêm nay ta là ta không tốt, để ngươi lo lắng, ngày mai ta sẽ đi.”
Quý Phong nâng Viêm Kỳ dậy, hắn không nghĩ tới sư huynh lại quan tâm mình như thế, thoáng chốc lại thấy hối hận vì hành vi lỗ mãng ban nãy, Viêm Kỳ là sư huynh hắn kính yêu, từ nhỏ đã tốt với hắn, trong lòng hắn có vị trí đặc biệt, hắn không muốn để Viêm Kỳ sư huynh lo lắng.
Viêm Kỳ giữ chặt tay hắn, nắm thật chặt, “Quý Phong… Phong nhi, ngươi đừng đi, ngươi đừng đi, để ta đi, ta mang ngọc về cho ngươi, ngươi đừng đi được không?”
Quý Phong đặt Viêm Kỳ lên giường: “Không, ta phải đi, ta muốn gặp hắn, muốn tự tay lấy ngọc bội này, muốn bảo vệ hắn, hắn làm nhiều chuyện xấu nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, ta không thể đứng nhìn, bất quá sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ để ý an toàn.”
Giúp Viêm Kỳ đắp chăn xong, Quý Phong liền xoay người rời đi.
Viêm Kỳ nhìn bàn tay trống, căn phòng trống, còn có, tâm cũng trống.
Chu nhan thanh tấn, công danh mộng đoạn, cầm hương hà lý, lưu niên hư độ, nếu không chỉ Viêm Kỳ, thì còn ai đây?
Đáng thương tâm chưa già đã chết, đáng thương người chưa già đầu đã bạc.
Quý Phong chỉ lưu lại phong thư liền đi mất, lúc Viêm Kỳ rời giường, chỉ thấy phong thư trên bàn, hắn không đọc cũng hiểu nội dung trong đó, Quý Phong đi tìm Sở Sở Tử Phàm, đi bảo hộ y, không để y bị thương tổn.
Mà miệng vết thương nơi hắn lại chỉ có thể tự mình xoa dịu, Quý Phong, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi.
Lúc Quý Phong bước vào phòng Sở Sở Tử Phàm, thấy y đang rửa mặt, quay người liền thấy Quý Phong đã đứng phía sau.
Cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Ngươi lại tới làm gì? Chịu chết sao?” Sở Sở Tử Phàm lấy kiếm treo bên giường, từ sau đêm đó, trên giường y lúc nào cũng treo một thanh kiếm, một thanh tuyệt thế hảo kiếm chém sắt như bùn.
“Ta đến, vì muốn cho ngươi thứ này.” Quý Phong giơ bí tịch trong tay lên.
Ánh mắt Sở Sở Tử Phàm tối lại, “Các ngươi ra ngoài trước.”
“Dạ, giáo chủ.” Thị nữ bên cạnh vội vàng rời khỏi phòng, chỉ để lại hai người bọn họ.
“Nói đi, ngươi muốn gì? Còn điều kiện gì, chẳng lẽ là khối ngọc này?” Sở Sở Tử Phàm đặt mảnh ngọc trong lòng bàn tay.
Quý Phong đem bí tịch cất vào, ngữ khí cự tuyệt, “Ta muốn ở cạnh ngươi ba tháng.”
Tay Sở Sở Tử Phàm đột nhiên ngừng lại, “Ba tháng? Ngươi ở cạnh ta làm gì?”
Lời vừa khỏi miệng lập tức hối hận, vì y đã nhớ tới cái đêm nhục nhã đó.
“Ba tháng, ta đem bí tịch trả cho ngươi.”
“Vậy ngươi đưa ta bây giờ không phải cũng thế sao? Huống chi ngươi ở cạnh ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Vừa nói vừa đem kiếm thu vào trong vỏ, không hiểu sao, nhưng y biết, Quý Phong nhất định sẽ không đả thương y.
Loại tự tin này, chính y cũng không hiểu rõ.
“Ta để ngươi giết, nếu như ngươi giết được.” Khóe miệng hơi câu lên, Sở Sở Tử Phàm nhất thời cảm thấy mao cốt tủng nhiên (sợ đến nổi da gà)
Sở Sở Tử Phàm thong thả đi qua đi lại, lòng cẩn thận cân nhắc lợi hại trong đó, ba ngày sau y sẽ rời thành Lâm An, trong ba ngày ngắn ngủi y nhất định không giết được Quý Phong, từ nay về sau, đừng nói giết, chỉ sợ gặp mặt cũng phải sau đó thật lâu rồi.
Hiện giờ hắn lại nộp mạng, nếu buông tha, chẳng phải quá tiện nghi cho hắn rồi sao? Tuy võ công hắn cao, bách độc bất xâm, nhưng tóm lại nhất định có cách giết hắn, chỉ cần có đủ thời gian, cơ hội trước mắt này y sao có thể bỏ qua được.
“Hảo, nói lời giữ lời, bất quá…”
Sở Sở Tử Phàm mặt đỏ bừng, nói không nên lời, y tuy ngoan độc, nhưng đối với chuyện này y thực sự cảm thấy vô cùng chán ghét, nói không nên lời.
“Ngươi không muốn, ta sẽ không chạm đến ngươi, nhưng ta muốn cùng ngươi ở chung một phòng.” Quý Phong mở miệng.
Ở chung một phòng, y càng dễ ra tay, Quý Phong lại là một người thủ tín, lời đã nói ra nhất định sẽ làm, cho nên dù ở một phòng, nhất định cũng không có xảy ra chuyện gì.
“Ta nói trước, ngươi ở cạnh ta, nhưng chuyện ta làm, không được nhúng tay, về phần cơ mật trong giáo, hi vọng ngươi có thể tránh đi một chút.”
Sở Sở Tử Phàm đưa tay lấy ngoại y trong tủ áo, là một kiện sa y trắng như tuyết, trông càng có vẽ thanh duật xuất trần, người rõ ràng rất độc ác, thế nhưng khiến Quý Phong hắn càng thấy say mê.
Hắn trong lòng vừa động, từ phía sau ôm lấy Sở Sở Tử Phàm.
“Ngươi định làm gì! Đê tiện, vô sĩ, hạ lưu.”
Sở Sở Tử Phàm đẩy Quý Phong ra, quần áo chưa chỉnh, đã vội vã chạy khỏi phòng, có lẽ y không nên lưu cái người này bên cạnh, người kia tựa như là khắc tinh của y, vừa thấy liền bó tay hết cách.
Lúc ăn cơm, Quý Phong ngồi bên cạnh Sở Sở Tử Phàm, a Tả cùng a Hữu nhìn thấy liền trợn tròn mắt, “Sao ngươi lại ở đây? Giáo chủ, có phải ngươi bị hắn uy hiếp?” A Hữu một đao chém tới Quý Phong, trong chớp mắt chỗ Quý Phong vừa ngồi hiện ra một vết thật sâu.
“Quý Phong, ta đáp ứng cho ngươi ở cạnh ta, thế nhưng bọn hắn không có, nếu lỡ có giết ngươi, ta cũng đành bó tay.” Sở Sở Tử Phàm nâng chén, chợt thấy mấy món ăn thông thường tự nhiên lại ngon như vậy.
Quý Phong thấy bộ dáng vui sướng lúc người gặp nạn của y, cũng không nói gì, chỉ hơi nâng tay phải, trừ Sở Sở Tử Phàm, mấy người khác liền không nhúc nhích được.
Sở Sở Tử Phàm cả kinh, buông chén xuống, hướng Quý Phong nói, “Ngươi muốn làm gì?”
Kinh hoảng như vậy cũng là đương nhiên, nếu những người kia không thể động, thì ai tới bảo vệ y đây, tuy nói Quý Phong không thương tổn đến y, nhưng nếu nhất thời hắn không kiềm chế được, làm loạn gì đó, thì hình tượng mấy năm nay tạo dựng, há không phải hủy trong một sáng.
Cơ nghiệp kia là do y tân tân khổ khổ mười mấy năm tạo dựng, cho nên loại chuyện này nhất định không được phát sinh.
Thế nhưng công phu điểm huyệt của Quý Phong đâu dễ tháo bỏ, Sở Sở Tử Phàm thử vài lần vẫn không làm được, “Ngươi mau giải huyệt cho bọn họ.”
Quý Phong mắt nhắm tai ngơ, không ngừng ăn cơm, mấy món này tuy có thua Viêm Kỳ làm một chút, thế nhưng, lại có lạc thú khác, cho nên Quý Phong thấy so với thức ăn thông thường còn ngọt ngào hơn, “Ăn đi.”
Sở Sở Tử Phàm hung hăng ngồi xuống, thấy hắn ăn ngon như vậy, liền đoạt lấy chén Quý Phong, “Không cho ăn, muốn ăn, tự đi làm đi.” Sau đó đem mấy món trong chén Quý Phong ăn sạch không chừa một miếng, vừa ăn vừa nói. “Cho ngươi ăn, cho ngươi ăn, một chút cũng không chừa cho ngươi.”
May mà trước đó Quý Phong đã ăn ba chén cơm, có điều tốc độ quá nhanh, Sở Sở Tử Phàm không thấy, nhìn y ăn mấy món mình đã nếm qua, khóe miệng Quý Phong lại nâng lên đôi chút, người kia đúng là đáng yêu.
Quý Phong thấy chính mình dường như càng lúc càng thích y, chỉ ngắm nhìn đã thấy vui không thể ta.
Kết quả là, Sở Sở Tử Phàm cố ăn cho hết, một bàn lớn đồ ăn đều bị y ăn sạch, không cố mới là lạ, cho nên lúc này Sở Sở Tử Phàm nằm trên giường không thấy thoải mái chút nào, lăn qua lăn lại, sắc mặt khó coi.
Quý Phong ngồi bên cạnh, a Tả a Hữu muốn tới gần, đều bị khí thế hắn dọa chạy, không dám đến, chỉ có thể nói, “Quý Phong, ngươi ra ngoài đi, lát nữa đại phu đến, thế nào cũng bị ngươi dọa chạy.”
“Quý Phong, ngươi cách giáo chủ xa xa một chút, chúng ta tuy đánh không lại ngươi, nhưng quyết không để ngươi làm hại giáo chủ.” A Hữu vừa bị khả năng điểm huyệt Quý Phong dọa sợ, lời nói cũng có chút lo lắng.
“Sở Sở Tử Phàm, ngươi không sao chứ?” Hoàn toàn không để tâm đến người khác, Quý Phong tựa như một pho tượng phật, ngồi bên giường.
“Không thấy ngươi, ta đương nhiên vô sự, thấy ngươi rồi, cả người không chút thoải mái.” Sở Sở Tử Phàm tức giận, nhưng ăn đến đầy bụng, nếu nói ra thì gì là mặt mũi Bạch Thủy giáo giáo chủ, tại sao mỗi lần đụng tới Quý Phong đều không có chuyện tốt.
Đúng là sao chổi.
“Không nhìn thấy ta, ngươi cũng không lập tức tốt lên đâu, ta mang ngươi đến chỗ này.” Không thèm để ý Sở Sở Tử Phàm phản kháng, Quý Phong nhanh như gió đã bước ra ngoài, mấy kẻ khác hoàn toàn không ngăn kịp.
Sở Sở Tử Phàm bị Quý Phong ôm chặt trong lòng, y biết mình chạy không nổi, đành lấy tay không ngừng kháp thịt trên ngực Quý Phong, đem độc trong tay áo một lần phóng hết, coi như trả thù, thế nhưng đối với Quý Phong đương nhiên không có tác dụng gì.
Chẳng qua có còn hơn không.
Quý Phong, ngươi dám đối đãi ta như vậy, ta giết ngươi ngàn lần còn chưa đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...