Phong Quá Thiên Phàm

Editor: Tử Điệp

Beta – reader:  Tử Điệp

Thanh y nam tử kia là ai?

Đúng, đó chính là Sở Sở Tử Phàm, là đại ác nhân trên giang hồ, nhân sĩ chính phái nghe đến sợ mất mật, là tà giáo đệ nhất ma đầu người người muốn diệt.

Tuy gọi Tử Phàm, nhưng người lại bất phàm.

Lúc này đây, y chính là đang thoải mái nằm trên chiếc giường lớn siêu xa hoa, hưởng thụ nghỉ ngơi như lúc trước. Đã ba ngày từ khi đến Lâm An, y chưa từng được nghỉ ngơi, luôn phải tìm kiếm Bạch Thủy giáo bí tịch, đó là bằng chứng của Bạch Thủy giáo lịch đại giáo chủ, cũng là chí tuyệt tâm pháp cùng khẩu quyết.

Ba ngày trước, thừa lúc Bạch Thủy giáo giáo hội ba năm một lần, liền bị Giang Nam đệ nhất thâu, Tư Mã Thủy đánh cắp, lúc này đành khiến giáo chủ như y phải tự thân xuất mã. Y thề, nhất định phải đem Tư Mã Thủy đánh cho tan xương nát thịt.

Thế nhưng Tư Mã Thủy cho dù có bản lãnh thông thiên, bất quá dưới sự truy đuổi của Bạch Thủy giáo, tựa như giăng lưới lục tìm, cũng mấy lần suýt mất mạng. Hắn nhờ vào kinh công thiên hạ vô song, khó khăn lắm mới tránh được vài lần, tối nay, chỉ e chính là ngày chết.

Hắn chẳng qua chỉ là đánh cược một phen với Lý Thanh Phong, chứ thật lòng chưa hề muốn chết. Lúc này Tư Mã Thủy thân còn trong thiên la địa võng, mà lòng thì đã sớm đem tổ tông mười tám đời của Lý Thanh Phong mắng hết một lần. Nếu còn cơ hội sống, hắn nhất định sẽ chậu vàng rửa tay, không làm cái nghiệp trộm cắp này nữa.

Sở Sở Tử Phàm sở dĩ yên lòng mà ngủ như thế, bởi y nhận được tin rằng cái kẻ trộm kia đang ở thành Lâm An, ngay trong khách sạn Duyệt Lai phòng chữ Thiên số một. Y đối với tả hữu thị vệ thập phần tự tin, chỉ chờ hừng đông sẽ mang theo đầu Tư Mã Thủy tới gặp, còn có Thiên tâm bí tịch.


Trong đêm tối có hai người đang chạy càng lúc càng gần, hướng đến chính là đến Duyệt Lai khách sạn. Đêm tối cũng không che đi hoa quang trên người bọn họ, sóng vai mà đi, đường cái yên tĩnh, nhưng không có tiếng chân hai người, lộ ra vẻ quỷ dị.

“Sư đệ, ngươi có chắc ngọc bội là rơi ở đây không?”

“Đúng.”

“Vậy là tốt, vậy là tốt.”

Ngữ khí có chút lo lắng dần yên tĩnh lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ, so với Quý Phong bị mất ngọc bội trọng yếu mà nói, Viêm Kỳ tựa hồ còn coi trọng ngọc bội ấy hơn. Đó vốn là kỷ vật mẫu thân Quý Phong lưu lại cho hắn, lúc còn ở sư môn, Quý Phong đối với khối ngọc bội kia thập phần lưu tâm. Quý Phong chưa từng thất sắc, khi hay khối ngọc bị mất, trong mắt liền lộ vẽ hoảng loạn, khiến y cũng thấy đau lòng.

Chớp mắt đã đến khách sạn, hai người đồng thời dừng bước, sau đó nhìn thoáng qua nhau, tách ra hai bên hướng về nóc nhà thả người nhảy lên, nương theo bóng đêm ẩn giấu thân thể, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắc y nhân dưới ánh trăng.

Quý Phong nhận ra đó là hai trong ba người đã gặp, vậy người kia đâu? Không tới sao? Bạch Thủy giáo đang làm chuyện gì? Lòng tràn đầy hồ nghi, nhưng Quý Phong vẫn chưa xuất thủ, chỉ ở dưới trăng âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắc y nhân.

Chỉ nghe có tiếng truyền đến: “Ta đem bí tịch trả lại cho các ngươi, có thể đi được rồi.”

“Không được, chủ thượng có lệnh, đem đầu tới gặp.” Thanh âm lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, không mang một tia ấm áp, càng như không có sinh mệnh, rõ ràng không giống người. “Ta cùng các ngươi trở về, như vậy cũng không được sao?” Thanh âm dĩ nhiên có chút phẫn nộ, nhưng phần lớn lại là bất lực cùng tuyệt vọng.


“Không được! Bớt sàm ngôn đi, đem bí tịch giao ra.”

Đối thoại tuy không hoàn chỉnh, cũng không biết nguyên nhân bên trong, nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu. Nhưng là người của Bạch Thủy giáo đoạt lại bí tịch bị mất, hay lại là người nào khác muốn đoạt lại bí tịch, cuối cùng là trường hợp nào, còn phải đợi thêm một chút.

“Các ngươi khinh người quá đáng, Tư Mã Thủy ta dễ trêu chọc sao? Cho ngươi nếm chút bản lãnh của ta.”

Hóa ra là Giang nam đệ nhất thâu Tư Mã Thủy, hắn sao lại chọc đến những người này? Không phải gần đây hắn sợ chết lắm sao? Viêm Kỳ bản thân là đại sư huynh của Nghiêu Sơn phái, chuyện trong chốn giang hồ, đều rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết những hắc y nhân này là Bạch Thủy giáo giáo đồ.

Một trận đao quang kiếm ảnh, đã thấy Tư Mã Thủy bộ dạng bắt đầu không ổn, hai người biết đã đến lúc phải xuất hiện. Hai người họ dáng tựa tiên nhân, một tả một hữu đứng bên cạnh Tư Mã Thủy.

Bọn họ thật cũng không muốn giúp Tư Mã Thủy, ân oán giang hồ, nảy sinh tranh chấp cũng nhiều như cơm bữa, cho dù bọn họ muốn quản, cũng không thể phân thân. Thật ra là do, Quý Phong đối với thân thủ hai người kia thực cảm thấy hứng thú, mà Viêm Kỳ cũng có trách nhiệm của hắn, cái hắn đảm đương là chính đạo cùng ý niệm tà giáo không thể chung đường.

“Các ngươi là ngươi phương nào?” A Tả mở miệng hỏi, hai người kia trốn ở đó đã lâu, nhưng bọn hắn lại không hề phát hiện, chứng tỏ võ công rất cao, vượt xa bọn hắn, tính ra, hai người bọn hắn cũng đã thuộc số ít cao thủ nhất lưu, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp được cao thủ, mà niên kỷ nhóm người kia, rõ ràng cũng tương đương giáo chủ.

“Vậy các ngươi là người phương nào? Vì sao muốn giết hắn?” Viêm Kỳ hỏi lại.

Quý Phong một bên trầm tĩnh nhìn.


“Chuyện của Bạch Thủy giáo cũng dám quản, A Tả dài dòng với chúng làm gì, cùng nhau giết, để còn ăn nói với giáo chủ.” Dứt lời đao trong tay liền hướng Quý Phong đánh tới.

A Hữu mấy năm nay mới có đối thủ, tâm tư lại không  tinh tế như A Tả, khó tránh có chút kiêu căng, cũng không phải không nhìn ra bọn người Quý Phong võ công trên hắn. Thế nhưng vì tự tôn hắn không thể chịu thua, hắn lại vốn là người hành động rồi mới nghĩ, làm ra hành động kiểu này cũng là trong dự liệu.

Quý Phong cũng tùy cơ hành động, bất quá quang ảnh động, liền thấy ngay kết quả, A Hữu miệng phun máu tươi, nửa quỳ trên đất. A Tả tiến đến nâng hắn, xem xét thương thế, may mà không ảnh hưởng đến mạng sống. A Tả tim đập mạnh một trận, hắn không nghĩ tới võ công của thanh niên kia lại cao như thế, bản thân hắn còn chưa thấy rõ được chiêu thức người kia. Trận này tỷ thí cũng coi như xong, cao thủ bậc này, khiến hắn không khỏi nhớ đến một người trong truyền thuyết.

Tuổi tác như thế, thân thủ như thế, trong lòng vốn đã minh bạch người này là ai, nhưng hắn cũng không phải dạng tham sống sợ chết, mệnh lệnh giáo chủ, hắn dù cho phải dùng hết sức lực cũng phải hoàn thành.

Buông A Hữu xuống, A Tả không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: “Người này phải chết, bí tịch trong tay hắn cũng nhất định phải cầm.”

“Nga? Hắn chết là bởi bí tịch sao? Bí tịch kia là của hắn hay của ngươi?” Nếu đã rõ kẽ bên cạnh là Tư Mã Thủy, liền đoán được bí tịch kia nhất định là của Bạch Thủy giáo.

“Là bí tịch bản giáo.” A Tả vẫn trong tư thế sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

“Nói vậy ngươi cũng đã biết chúng ta là ai, nếu không thì như thế này, bí tịch trả lại ngươi, còn người ta lưu lại, thế nào?” Viêm Kỳ vốn cũng không muốn cùng Bạch Thủy giáo đối địch, bởi hắn đối với Bạch Thủy giáo không có nắm chắc mười phần.

Biện pháp trước mắt không thể nghi ngờ chính là tốt nhất, A Tả ngẫm lại, liền gật đầu đáp ứng.

Viêm Kỳ từ trong người Tư Mã Thủy đang nằm dưới đất lục soát bí tịch, sau đó liền ném cho A Tả, còn nói: “Một khi đã như vậy, về sau không cần truy cứu nữa.”


“Việc này không phải do các ngươi làm chủ, nếu gặp lại hắn, giết chết không tha.” Nói xong câu đó liền cùng A Hữu đồng thời biến mất trong đêm.

Quý Phong xoay người muốn về khách *** tiếp tục tìm ngọc bội, lại như nhớ ra, nói: “Ngươi là ở phòng chữ Thiên số một đúng không?”

Tư Mã Thủy hơi sững sờ, nghĩ thầm, chẳng lẽ ở phòng chữ Thiên số một kì lạ lắm sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn gật đầu.

“Ngươi có gặp qua một khối ngọc bội?” Viêm Kỳ vội hỏi chuyện ngọc bội, chỉ cần là chuyện của Quý Phong, hắn đều để ý.

Tư Mã Thủy lắc đầu, hắn quả thật không có nhìn thấy, nghĩ một hồi rồi nói: “Ta tuy không có thấy, nhưng nói không chừng là bị đám hắc y nhân kia cầm đi, bọn người kia xem ra còn vào phòng đó còn trước cả ta.”

Quý Phong nghe thế, không nói gì, trong lòng đã dự tính đi Bạch Thủy giáo tìm kiếm.

“Ngọc bội kia đối với ngươi rất trọng yếu sao?” Tư Mã Thủy hỏi.

Quý Phong chưa từng nhìn sang hắn, trực tiếp muốn đi, Viêm Kỳ nhìn Tư Mã Thủy như đang muốn nói gì đó, liền kéo hắn lại, ngụ ý muốn nghe tiếp: “Ngọc bội kia rất trọng yếu, ngươi có phải hay không có biết?”

“Chỗ ta có bí tịch của bọn chúng, chỉ cần các ngươi đáp ứng bảo vệ ta, liền có thể đem nó đi đổi ngọc bội, như thế nào?”

Viêm Kỳ biết Quý Phong căn bản là không quan tâm, thế nhưng hắn thì để ý, võ công Quý Phong cao cường, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, cho dù có thể toàn thân trở ra, nhưng nói không chừng, cũng sẽ bị thương. Nhất định không thể để Quý Phong chịu bất cứ tổn thương nào, liền nhanh chóng thương lượng: “Ta đáp ứng ngươi, thế nhưng ngươi lấy bí tịch giả lừa bọn chúng, về sau chỉ e phiền phức không nhỏ.”

Quý Phong không nói, cách làm của Viêm Kỳ hắn chưa từng để tâm đến. Nếu là có thể bớt chút việc, hắn liền chấp nhận, bởi vì khối ngọc kia với hắn mà nói là rất quan trọng, lúc nhỏ đánh mất cha mẹ, đó chính là tưởng niệm duy nhất còn lại của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui