Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Sở Sở Tử Phàm nhìn cái người trên giường đang cuộn thành một đoàn, thống khổ của hắn y cũng nhìn ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định như thế, hắn tình nguyện thương tổn bản thân, cũng không muốn tổn thương đến mình, Sở Sở Tử Phàm nghĩ đến đấy.
Huyệt đạo trên người bị điểm, nhất thời không thể cử động, muốn đào tẩu cũng không được, hắn không muốn cùng Quý Phong làm loại chuyện này, nhưng nhìn Quý Phong thống khổ, lại thấy đau lòng, tựa như trên ngực bị người ta đánh ra một lỗ, nhưng vì sao thấy đau, y cũng không rõ lắm.
“Quý Phong, ngươi ổn không?” Sở Sở Tử Phàm lo lắng, mở miệng dò hỏi, có lẽ chịu đựng một chút sẽ không sao, y tự an ủi bản thân.
“Ngô…” Quý Phong mở miệng, nhưng chỉ phát ra những âm thanh rên rỉ, một câu cũng nói không được.
Lúc này Sở Sở Tử Phàm mới biết Quý Phong đã đến cực hạn rồi, nhưng vẫn không đến gần mình, hắn, quả thật giữ đúng ước hẹn, thật tình yêu mình.
Nội tâm không ngừng giằng xé, rốt cuộc làm sao mới tốt đây, tiếp tục thế này, Quý Phong sẽ chết.
Quý Phong sẽ chết, ý nghĩ ấy đột nhiên xâm chiếm tư tưởng Sở Sở Tử Phàm, y không thể để Quý Phong chết, tuyệt đối không thể.
“Quý Phong, ngươi lại đây.” Lúc Sở Sở Tử Phàm nói ra lời này, tim như sắp nổ, không ngừng xoay chuyển.
Quý Phong dùng một tia thanh minh cuối cùng, nhìn về phía Sở Sở Tử Phàm, vẻ mặt ấy, tràn đầy tình ý, nhưng y cũng không nói thêm điều gì, chỉ run rẩy bước sang, sờ lên gương mặt Sở Sở Tử Phàm, như đang hỏi.
Sở Sở Tử Phàm nhắm chặt mắt, cắn răng nói: “Quý Phong, ta cho ngươi vài giây suy nghĩ, nếu… nếu ngươi không muốn….”
Lời còn chưa nói xong, đã bị hôn xuống, cả người Sở Sở Tử Phàm bị Quý Phong ép trên đất, điên cuồng hôn cắn, không cần cởi áo, y phục Sở Sở Tử Phàm nháy mắt đã bị phá tan, ngay lúc còn sót lại chút ý thức cuối cùng, Sở Sở Tử Phàm đột nhiên nghĩ, vì cái gì mỗi lần y cùng Quý Phong, đều phải có xuân dược đây?
Sau đó hồng loan trướng ấm, một mảnh tiên diễm, minh nguyệt tựa như cũng thẹn thùng, lén lút trốn vào mây.
Hôm sau là một ngày trời đẹp hiếm thấy, lúc ánh mặt trời đầu tiên chiếu đến, Quý Phong liền tỉnh, tối qua tuy điên cuồng, nhưng hắn cũng rất quan tâm Sở Sở Tử Phàm, ôn nhu đối hắn một lần lại một lần.
Nhìn người nọ hầu hạ dưới thân, ánh mắt mê ly, nước mắt tràn đầy, Quý Phong hận không thể đem Sở Sở Tử Phàm nuốt luôn vào bụng, bây giờ thì sao đây, hiện tại mình yêu y như vậy, nếu sau này y rời đi, mình phải sống thế nào?
Sở Sở Tử Phàm là bảo bối hắn quý nhất trên đời, Quý Phong đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấy, y nhất định cũng thích mình, nếu không, y đã không nói như vậy, không thuận theo chính mình, người như y, nếu không thích, sẽ tuyệt không nhìn đến.
Tuy hiện tại điều này vẫn chưa rõ lắm, thế nhưng, bọn họ còn rất nhiều thời gian, còn rất nhiều thứ, còn rất nhiều tương lai, bọn họ nhất định sẽ có hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Mười ngón giao triền, kỳ thật chân trời góc biển, cũng không phải là xa.
Thật lâu sau đấy Sở Sở Tử Phàm mới chậm rãi tỉnh lại, lúc mở mắt liền thấy gương mặt Quý Phong đang nhìn mình, chợt nghĩ đến tối qua mình cùng hắn cuồng loạn thế nào, nhịn không được chột dạ, không nghĩ tới bản thân mình lại *** đãng như vậy, không giống sự thống khổ đến tê tâm liệt phế như lần đầu tiên, cái thỏa mãn này, mất hồn này, khi đó y không nhận thấy, mãi đến bây giờ nhớ lại tiếng kêu khi đó đúng là….
Sở Sở Tử Phàm không dám nghĩ tiếp, sau khi thanh tỉnh, lại nhớ đến mục đích mình đến Thiên Hương lâu này, hối hận a hối hận a, nếu không phải bản thân tự cho thông minh, cũng không đến nông nỗi này, giờ thấy Quý Phong, y cũng không biết nên dùng thái độ nào mới đúng.
Ngắt Quý Phong một cái, nén giận nói: “Nói cho ngươi biết, ngươi, ngươi đừng có nghĩ nhiều, ta cứu ngươi, chẳng qua vì ngươi chết, bí tịch của ta, ai, ngươi cười cái gì mà cười?”
Cái tay đang nhéo bên hông Quý Phong đột nhiên bị nắm lấy, Quý Phong thấy Sở Sở Tử Phàm e lệ, không khỏi vui mừng, nhẹ nhàng cúi đầu, cắn cắn lỗ tai y, nói: “Ta biết, ta không nghĩ lung tung, ngươi giải thích nhiều vậy làm gì?”
Sở Sở Tử Phàm không nghĩ tới Quý Phong lại đáp hắn một câu như thế, liền cắn lên vai hắn, bỏ lại một vết răng thật sâu: “Biết sợ rồi sao, ai cho ngươi phản bác, không cho ngươi thấy chút lợi hại thì không được mà!”
Rồi chợt do dự hỏi, “Quý Phong, vì cái gì đêm qua không có…. không có như lần đầu tiên… muốn ta?”
“Khi đó, ta không yêu ngươi, đương nhiên cũng không lo lắng cho ngươi, không nghĩ đến cảm thụ của ngươi, hiện tại ta yêu ngươi, đem ngươi đặt lên cao nhất.”
“Hừ, chỉ biết nói dễ nghe.”
Đôi mày nhướn lên hoàn toàn không để ý trong mắt Quý Phong đang dấy lên ngọn lửa, còn chưa kịp nói gì, đã bị Quý Phong hung hăng hôn xuống, chỉ hàm hồ phun ra vài câu không rõ: “Quý Phong, ngươi này… động dục…”
Đợi đến lúc chân chính bước khỏi phòng thì đã là giờ ngọ, Sở Sở Tử Phàm muốn gạt cánh tay đang trụ bên hông, sợ bị người nhìn thấy, nhất là thuộc hạ của y, nhưng Quý Phong lại không chịu buông, Sở Sở Tử Phàm gạt không được, hơn nữa cả người bủn rủn vô lực, thử vài lần, rồi cũng mặc kệ hắn.
“Nhị vị ngủ thoái mái không?” Vừa bước xuống lầu, đã gặp Ca Tẫn cùng Phượng Tử.
“Hừ, thoải mái hay không, liên quan gì đến ngươi.” Sở Sở Tử Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Tử, cái tên vương bát đản chết tiệt, nếu không phải hắn hạ dược, mình cũng đâu bị cái tên dã thú khoác da người kia tra tấn đến mức này, mà lúc thấy vẻ ghen tị cùng oán hận trong mắt Phượng Tử, y lại càng thấy giận, nếu muốn thì có giỏi ngươi tới đi, không thấy ta hiện tại thống khổ thế nào sao?
“Phiêu Tuyết, theo ta đi đi.” Phượng Tử vốn tưởng Quý Phong không để ý tới mình, âm thầm khổ sở, lại không nghĩ tới Quý Phong mở miệng nói những lời này, liền thấy cảm động, hóa ra, trong lòng hắn vẫn có mình.
Sở Sở Tử Phàm nhìn hai người mắt đi mày lại, bất mãn nhéo lên đùi Quý Phong một cái, vốn tưởng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ hành động này ai nhìn cũng thấy, Ca Tẫn cười cười không nói, Phượng Tử nhất thời xanh mặt, mà Quý Phong lại mặt mày hớn hở, động tác này y như người vợ nhỏ đang ghen, mà Sở Sở Tử Phàm lại như không để ý tới.
“Phiêu Tuyết là ai?” Sở Sở Tử Phàm không biết Phượng Tử cùng Quý Phong quen biết, bất quá hắn khẳng định hai người kia là một.
“Phiêu Tuyết là bằng hữu ta quen lúc sư phụ mang ta đến Lục dã sơn trang, cũng chính là Phượng Tử.” Quý Phong kiên nhẫn nói, Sở Sở Tử Phàm vừa nghe vừa đánh giá Phượng Tử, hóa ra đã sớm quen biết Quý Phong, đã là bằng hữu, lại lưu lạc đến nơi này, nhất định không phải vì nghiệp kia, vậy người đó rốt cuộc có mục đích gì, Sở Sở Tử Phàm âm thầm suy đoán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...