Thuần Vu Yến vừa tra bản đồ vừa chỉ đường cho Nạp Lan Hồng lái xe. Sau trận mưa thiên thạch rơi hôm trước, hắn không dám lại mạo hiểm đi bằng máy bay nữa, sợ thiên thạch lại rớt xuống.
Thành phố Y cách thành phố S mấy ngày ngồi xe hơi. Đường ở thành phố Y rộng thoáng, qua một đoạn nữa sẽ có đường cao tốc. Thuần Vu Yến sợ ùn tắc giao thông nên quyết định đi đường vòng, từ Z qua S, hơi xa chút nhưng ít xe hơn.
Bạch Tiểu Nhung ngồi nhìn Hà Thanh Trúc biểu diễn năng lực, biến nước thành đá, trầm trồ vỗ tay: “Thật là vi diệu.” Không khoa học chút nào luôn, sức mạnh của thần có khác.
Hà Thanh Trúc ngại ngùng gãi má: “Này có là gì, anh Hồng mới đỉnh.” Cứ như thần gió, phất tay một cái là gây bão luôn.
Cậu lấy ra cốc đựng đá, rót coca vào, chia cho mọi người cùng uống: “Thực dụng cũng tốt lắm.” Mai mốt không lo không có nước đá uống.
Bạch Tiểu Nhung nhìn ra ven đường, mới một ngày mà thực vật phát triển nhanh dữ dội, cành lá xum xuê còn chắn đường đi. May mà tụi nó vẫn chưa ‘sống’ lại.
Hà Thanh Trúc sầu muộn vô cùng: “Tiểu Nhung, cậu không lo cho người nhà sao?”
Cậu hút một ngụm coca: “Lo chứ, nhưng bây giờ có lo lắng cũng không làm được gì. Chi bằng, sống nay hay mai thôi.” Đến bản thân cậu còn chưa chắc lo được, nói gì lo cho người khác.
Cậu không có sức mạnh, không có dị năng, lại là kí chủ kí giao ước với Chủ Thần làm nhiệm vụ, chắc chắn sẽ bị nhằm vào.
Hệ thống biết cậu bất an nên đột ngột nhảy ra: [Tuy không thể ban sức mạnh cho cậu nhưng chúng ta có thể trao đổi đồng giá. 10 triệu tích phân một cái kĩ năng, ok không?]
“…” Sao không đi ăn cướp luôn đi?
Bạch Tiểu Nhung tra lại số dư trong tài khoản, vài ngày trước cậu và Thuần Vu Yến nhong nhong đi khắp nơi chuyển hàng, tuy không tính tích phân nhưng cậu thuê hệ thống làm ô sin sắp xếp giùm. Còn cả, động vật, gia súc gia cầm, hải sản đủ loại, tốn hơn mấy triệu mới dời cả đám chúng nó vô, suýt thì rỗng túi.
May mà, kênh phát sóng của cậu có vẻ như rất hot, lượt theo dõi tăng, lượt xem cũng tăng, hậu trường tặng quà cũng khả quan không kém, vớt vát được tí tổn thất cháy ví.
10 triệu không phải là con số nhỏ nhưng cậu có thể chi trả được.
Hệ thống lại nói: [Tốn 10 triệu để mở gói kĩ năng ngẫu nhiên, quá hời còn gì.]
“…” Hời ông nội mi chứ hời, “ngẫu nhiên” hai chữ này, làm cậu bất an vô cùng. Lỡ tốn 10 triệu, mở ra được cái kĩ năng râu ria rồi sao giờ, cậu phá sản mất. Một cái kĩ năng đã đắt gấp 3 lần không gian rồi.
Xe đột ngột ngừng lại, Bạch Tiểu Nhung tạm thời suy nghĩ tiếp nên mua hay không mua kĩ năng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thuần Vu Yến mở cửa xe: “Phía trước đường bị chắn, anh xuống xem sao.”
Cậu lập tức mở ra cửa xe: “Để em đi cùng.”
Thuần Vu Yến cũng không cản, Bạch Tiểu Nhung có lẽ là người hiểu rõ những chuyện này hơn ai hết.
“Mưa?”
Cậu đứng cách bên kia vài ba mét, ngẩng đầu nhìn trời, đánh giá.
Một bên là trời quang mây tạnh, cách mấy bước chân lại là màn mưa ngập trời, như hai thế giới.
Bạch Tiểu Nhung kéo tay Thuần Vu Yến, quay đầu nhìn màn mưa: “Vào xe trước đã.” Mưa trong tận thế, nhìn là biết không phải mưa bình thường rồi.
Bọn họ chân trước vừa lên xe, chân sau đã mưa nặng hạt. Tiếng xì xèo khi nước mưa nhỏ giọt lên thân xe, rõ ràng là có tính ăn mòn.
Thuần Vu Yến chỉ vào một trạm xăng dầu trên bản đồ đã đi qua vài phút trước, nói với Nạp Lan Hồng: “Quay đầu xe chạy vào đây trú mưa đi.”
Nạp Lan Hồng cũng không muốn tắm mưa axit, lập tức quay đầu chạy. Nếu không nhanh, động cơ trong xe bị hủy không chạy được nữa, bọn họ sẽ bị mắc kẹt trong mưa axit mất.
Chiếc xe bọc thép cũng sắp thành đống sắt vụn tới nơi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...