Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

“Hình như là ở bên này, em thấy thiên thạch xẹt qua một cái rồi nổ ầm một cái như pháo hoa vậy á.” Bạch Tiểu Nhung vừa dắt người đi vừa diễn tả sinh động như thật với Thuần Vu Yến chuyện đã xảy ra, như cậu được chứng kiến tận mắt.

[Nhờ tụi này á nhá!]

[Nhung lúc đó hỏn lọn lắm, sau mà biết gì được.]

[Nhung biết Nhung buồn đó.]

Hắn một tay cầm dù che ánh trăng cho cậu, một tay nắm lấy tay người ta, không để một giọt trăng nào lọt trúng cậu: “Vậy nên em mới bị lóa mắt? Lần sau đừng nhìn nữa, nguy hiểm lắm.”

Bạch Tiểu Nhung không nghe hệ thống khuyên bảo, một hai phải cùng Thuần Vu Yến đi tìm thiên thạch, đem về nghiên cứu được thì càng tốt. Cậu cũng lo lắng mình sẽ biến thành zombie, nhưng, phải tìm hiểu thử xem, thiên thạch có phải là nguyên nhân chính dẫn tới mạt thế không.

Thuốc giải độc, một viên một triệu tích phân, cậu trả được!

Thuần Vu Yến đã trải qua quá trình tiến hóa thức tỉnh dị năng lực, rất nhạy cảm với nguy hiểm, chỉ vừa cảm nhận được sức nóng thôi đã cảm thấy khó chịu: “Em có thấy nóng không?”


Bạch Tiểu Nhung từ xa đã nhìn thấy ánh lửa trắng lập lòe, không phải ánh sáng dạ quang cũng không phải lửa thường, nó có màu trắng. Cậu đưa qua cặp kính râm cho hắn mang lên, nghi hoặc: “Hơi chói chút nhưng mà không nóng, bình thường mà?”

[!]

[Nhung Nhung Nhung ới!]

[Bên trong, bên trong ngọn lửa có cái gì kìa!]



Bạch Tiểu Nhung nhìn hàng bình luận còn kèm theo hiệu ứng hoa rơi khắp trời, không khỏi đổ mồ hôi: “…” Lỡ mà đang đánh tang thi, người xem tặng một cái, spam nguyên màn hình rồi sao đánh?

Cậu quyết định lại gần xem, nhưng lo lắng nhìn Thuần Vu Yến: “Hay anh đứng đây đợi em chút?” Nhìn mặt hắn là biết, còn hơn vào phòng xông hơi, đổ mồ hôi đầy đầu luôn kìa.

Hắn kiên quyết, không đồng ý tách ra: “Đi chung đi, anh chịu được.” Có chết thì mình chết chùm cho vui.

Bạch Tiểu Nhung chỉ có thể vừa đi vừa nhìn, hễ mà thấy hắn chịu nóng không nổi liền ngừng lại, về nhà ngủ.

Lách cách, lách cách.

Thuần Vu Yến mỗi một bước đi về phía trước, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, bên trong cơ thể khô nóng khó chịu, khuỵu một gối xuống: “Xin lỗi, kéo chân em rồi.” Có thứ gì đó ngăn hắn lại gần.

Bạch Tiểu Nhung vội vàng từ không gian lấy ít đá ra, chườm đá cho anh bớt nóng, cậu lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ánh lửa ngập trời: “Chúng ta tới rồi.”

Thuần Vu Yến chịu không được nóng, đầu óc choáng váng lại xỉu tiếp, cậu vội vàng dọn chỗ cho hắn nằm, thu xếp ổn thỏa.

Chắc vì cậu là dân ngoại lai, nên thế giới này bỏ sót cậu? Vậy Bạch Tiểu Nhung nguyên bản thì sao?


Ruồi nhìn tích phân mà cậu hối lộ cho mình, nhả ra một cái bom: [Đã chết, nhưng mà thành tang thi Hoàng.]

Bạch Tiểu Nhung tiến lên một bước, chạm vào ánh lửa trắng, không đau không ngứa chút nào, ánh lửa từng chút một tan rã. Mà trên tảng thiên thạch lớn, một con sứa đung đưa qua lại, quay cuồng khiêu vũ.

Cậu quay lưng: “…” Chắc gặp ảo giác rồi, về ngủ thôi.

“Loài…người…thú hai chân…hãy đón nhận…thử thách…”

Cậu khựng lại, quay gót hóng tiếp câu sau.

“…của Thần…những ai…còn tồn tại…sẽ được…đặc cách…trở thành…”

“Thành…thành…thí luyện giả…”

“Chống lại…chống lại…Chủ Thần!”

“Chủ Thần! Diệt Thần!”

Thí luyện giả? Chủ Thần?


Nếu cậu nhớ không nhầm thì, hệ thống là phe của Chủ Thần, vậy cậu đâu có được chọn phe đâu!

Mà cả thế giới này nếu tồn tại người được nào thì người đó là kẻ thủ của cậu á?!

Sao chơi tiếp được nữa trời!

Đột nhiên nhận ra cả thế giới có thể là địch: “…”

Con sứa tiếp nói: “Dê hai chân…Chấp nhận…thử thách…thử thách…sống sót…”

“…” Chắc là học tiếng Việt không được trôi chảy đây mà, còn vấp đĩa.

Bạch Tiểu Nhung gan lớn, nếu trước mặt là con ma cậu sẽ cong mông bỏ chạy, nhưng chỉ là một con sứa màu trắng, cậu còn nuôi sên biển nữa mà, vừa hay con cậu ăn sứa.

Móc Bạch Thỏ ra để trên vai ôm ôm như Red có thêm Pikachu, cậu tự tin hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui