Bạch Tiểu Nhung từ từ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trần nhà màu xanh, bóng đèn ánh vàng lắc lư.
Chuyện là thế nào?
Hệ thống tri kỷ: [Cậu tắm nước nóng tới bất tỉnh nhân sự, anh đẹp trai đưa về đây đó.]
“…” Nhớ rồi, nhục mặt lắm.
[Anh ta đi chưa?]
Hệ thống: [Còn, mới đổi bóng đèn giùm đó.]
“??” Hèn gì bóng đèn lắc lư.
“Tỉnh rồi hả? Còn choáng không?” Thuần Vu Yến chú ý tới ánh mắt của cậu, đưa qua ly nước ấm.
Bạch Tiểu Nhung ngồi dậy, nhận lấy uống một ngụm nhỏ: “…Cảm ơn, đỡ quá chừng.”
Thuần Vu Yến đưa tay sờ trán cậu: “Cậu cũng hay thật, bị bệnh cũng không biết.” Độ ấm bình thường, xem ra thuốc uống có tác dụng rồi.
Bàn tay mát lạnh chạm vào, Bạch Tiểu Nhung híp mắt, thoải mái muốn giãn ra tứ chi, cầu vuốt ve.
Thuần Vu Yến vò đầu cậu mấy cái nữa mới buông tay, đứng lên ra về: “Nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ngày mai rồi nói.”
Cậu trừng mắt nhìn cái tay gây án, chu mỏ: “Được, ngủ ngon.”
Thuần Vu Yến vẫy tay: “Ngủ ngon.”
Bạch Tiểu Nhung nhìn theo bóng hắn đi xa, trở lại nệm nằm xuống. Thể lực kiểu này có mà bị tang thi cắn chết trong vòng một nốt nhạc dạo ngay. Cậu phải tìm người dạy võ cho mới được.
Còn nữa, phải chuẩn bị trước rất nhiều thứ, không chỉ cho cậu, còn cho người nhà nữa, cậu phải làm gì đó thông báo cho mọi người mạt thế sắp đến mới được.
Nếu họ không tin thì một mình mình chuẩn bị, tuy hơi cực xíu, à, có Thuần Vu Yến nữa, lôi kéo hắn là được.
Bạch Tiểu Nhung lảm nhảm lầu bầu, mí mắt nặng trĩu, ngủ say sưa.
______
Bạch Tiểu Nhung chỉ kịp nhắn tin tạm biệt cho Thuần Vu Yến, đã bị người nhà kéo xuống núi.
Bạch Tuyết Vi giải thích, chuyện bọn họ bị nhốt dưới cổ mộ là do em họ Thượng Quan Hạo làm, thằng này muốn đẩy tội cho gã nên vu oan giá họa.
Bạch Tuyết Vi huy động nhân lực Bạch gia điều tra, kinh động ba Bạch, ông ấy biết chuyện xảy ra, suýt thì đấm thằng em họ của Thượng Quan Hạo rụng răng. Cho nên sáng sớm liền dọn đồ đạc về, không muốn ở lại góp KPI cho nhà Thượng Quan nữa.
Ba Bạch tự mình lái xe, đưa mấy người về nhà. Bạch Nhược dù không muốn nhưng vẫn phải đi về, cậu ta còn chưa thông đồng Nam Cung Triệt nữa, độ hảo cảm cũng không tăng, bực thật.
Bạch Tiểu Nhung ngồi kế Bạch Tuyết Vi, hỏi nhỏ: “Chị có biết ai giỏi võ không, em muốn học.” Theo cậu được biết thì bà chị nhà mình có bái một ông nào đó làm sư phụ.
Bạch Tuyết Vi nhíu mày: “Học làm gì? Rất cực đó.”
Bạch Tiểu Nhung giở ra đôi mắt cún con: “Em muốn học tí võ phòng thân.”
Bạch Tuyết Vi suy nghĩ một chút: “Để chị giới thiệu cho, nhưng mà thầy ấy rất nghiêm khắc đó.” Ông già đó mỗi ngày bón hành cho cô.
Bạch Tiểu Nhung nén vui vẻ, chân thành nhìn cô: “Em chịu được.” Không cần đợi người tới cứu, tự mình cứu mình mới có thể mạnh lên.
Bạch Tuyết Vi gật đầu, dặn dò: “3 năm học tập em nhớ nghe lời thầy ấy. Chiều mai chị chở em lên núi.” Để em ấy lên núi luyện tập cũng tốt, ở nhà cô không yên tâm, Bạch Nhược lắm mưu nhiều kế như vậy, em trai nhỏ không chơi lại được.
“??”
Bạch Tiểu Nhung ngáo: “3 năm gì ạ?” Mướn người về dạy mà, lên núi chi rứa?
Bạch Tuyết Vi: “Cứ coi như đi nghĩa vụ quân sư đi.”
“…”
Cậu yếu ớt nói: “Vậy thôi, em không tập nữa.”
Bạch Tuyế Vi kiên quyết: “Không được, chị đã nhắn tin cho thầy ấy rồi. Ngày mai dọn đồ đạc đi liền.”
Bạch Tiểu Nhung giở thói làm nũng: “Em bệnh chưa khỏi nữa chị à.”
Bạch Tuyết Vi đẩy đầu cậu ra: “Vậy ngày mốt.” Nhân cơ hội này để em nó tách ra với Thuần Vu Yến.
“…” Xong phim.
Hệ thống nhảy ra: [Làm vậy chi cho khổ? Cậu có thể dùng tích phân mua bí kíp võ công mà?]
Bạch Tiểu Nhung chán nản: [Mua rồi cũng phải luyện, thà có người dạy, chỉ tốn tiền không tốn tích phân.] Một cuốn bí kíp đã 2 triệu tích phân, cậu không mua nổi đâu. Cậu cũng muốn mạnh hơn, ăn nhiều hành thì càng bá.
Vừa nhắn tin cho Thuần Vu Yến vừa nói với hệ thống: [Mày cứ canh đủ tích phân cho rồi báo tao, đồ muốn mua tao đều để trong giỏ hàng hết rồi.]
Lần này đi ba năm, cậu chỉ có thể liên hệ với Thuần Vu Yến qua di động, không biết trên núi có sóng không nữa. Trước mắt để hắn ta nuôi gà nuôi heo giùm, chuẩn bị vật tư luôn.
Bạch Tiểu Nhung nhìn số dư trong tài khoản, chuyển hết qua cho Thuần Vu Yến, chỉ chừa 100 cho mình xài, xem như đưa một nửa tiền cọc.
Thuần Vu Yến bên kia rất nhanh trả lời, hẹn cậu ngày mai gặp ở biệt thự nhà Nam Cung Triệt, nhớ đem theo vật cậu muốn bán, hắn làm trung gian.
Ra là hắn còn nhớ việc cậu nhờ, người gì đâu mà vừa đẹp vừa giữ chữ tín thế không biết. Nếu không phải thế giới không đúng, cậu cũng muốn yêu đương.
Bạch Tuyết Vi: “??” Thằng em làm gì ôm cái điện thoại cười tủm tỉm suốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...