"Lăng mộ thời xưa?"
Bạch Tiểu Nhung nhấm nháp mấy chữ này lại một lần nữa, còn có chút ngốc ngốc. Lăng mộ chôn cất người xưa, hoặc là xác ướp hoặc là cương thi, này còn không phải nguy cơ sinh hóa phiên bản zombie cổ đại sao?
Thuần Vu Yến nhịn không được vuốt phẳng cọng tóc dính lá trên đầu cậu: "Đúng vậy. Nửa tháng trước nơi này có bão lớn, trên núi xảy ra lở núi, đất đá trôi, lăng mộ lối vào bị hở ra."
Vì là sơn trang nghỉ mát nên hôm đó thương vong cũng không ít, Thượng Quan làm chủ, bồi thường không ít thiệt hại. Sau này Thượng Quan mới dựng rào chắn an toàn, còn quy định những ngày mưa bão đóng cửa không tiếp đón.
Thuần Vu Yến cũng không định tới xem náo nhiệt đâu, hắn là người ngoài nghề nhưng được cái danh Thuần Vu thiếu gia, thêm nữa là bị đàn em Nam Cung Triệt rủ rê đi xem xác ướp. Hắn cũng rảnh, thế là hai đứa ăn nhịp với nhau, ra giá cao thuê phòng ở sơn trang, xem tiến độ khai phá.
Thượng Quan nghe nói có cổ mộ, cũng muốn phân một ly canh, thái độ nói không chừng, vừa muốn tuyên truyền vừa muốn độc chiếm. Nhà bọn họ làm cảnh điểm nghỉ mát mà, có thêm một cái lăng mộ ngàn năm làm mánh lới, có thể kiếm không ít tiền.
Ngày hôm qua đám người kia, là người của Thượng Quan phái ra tự hành thăm dò, xem có gắn thể camera vào không.
Bạch Tiểu Nhung trọng điểm đặt ở: "Nam Cung Triệt cũng tới?" Bà chị cũng ở, Bạch Nhược cũng có phần, Nam Cung Triệt so với mấy nam chính khác thì vừa đẹp trai lại tốt tính, thế nào cũng có màn đặc sắc cho người xem.
Thuần Vu Yến ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu để ý cậu ta?" Một thằng lông vàng được cái mã ngoài thôi mà, có gì hơn hắn đâu? Chẳng lẽ cậu thích trai Tây?
Bạch Tiểu Nhung xua tay: "Đâu có đâu, tôi muốn hóng drama của anh ta thôi." Nam Cung Triệt không phải gu cậu, nhìn anh ta là biết EQ thấp rồi. Ông trời vẫn là thật công bằng, cho anh ta nhan sắc không tầm thường, nhưng đầu óc thì tầm thường.
"..." Hắn lo cái gì vậy chứ.
Thuần Vu Yến lập tức chuyển qua đề tài bổ ích hơn: "Cậu muốn xem không? Tôi có thể dẫn cậu đi mở rộng tầm mắt." Xem cái gì thì không cần nói rõ cũng biết.
Bạch Tiểu Nhung suy nghĩ: "Qua vài ngày nữa nha, đợi bọn họ nghiên cứu xong." Dưới lòng đất động vật bò sát nhiều, còn có độc, để người chuyên nghiệp người ta xử lí trước đã.
Thuần Vu Yến cũng tán đồng, kể chuyện xưa: "Nghe nói lăng mộ chủ nhân là một công chúa. Cô ta chết trẻ, mới 17, vua cha vì để trấn an linh hồn con gái, nên đóng gói một người, tuẫn táng cùng."
Bạch Tiểu Nhung nổi da gà: "...Chôn sống?" Đóng gói? Hắn còn rất biết nói giảm nói tránh.
[Nửa đêm rồi...]
[Thời xưa người ta hay làm vậy lắm, thà tin rằng có chớ, tin là không.]
[Hai anh có thể ngồi im cũng được, đủ đẹp rồi!]
Thuần Vu Yến hơi hơi nhếch mày: "Ừm, người trong lăng mộ đó, chính là phò mã khi xưa, anh ta bị làm thành đuông dừa, đóng nắp lại."
Đuông dừa?
Bạch Tiểu Nhung hít một ngụm không khí mới mẻ: "..." Nghĩ tới là thấy ớn.
Thuần Vu Yến ác ma tươi cười: "Không cần miễn cưỡng, nếu cậu sợ thì tôi có thể-"
"Tôi cũng có thể đi xem cùng em ấy."
Bạch Tuyết Vi hai tay khoanh trước ngực, rất có bóng dáng của nữ vương khí phách, không thua đấng mày râu.
[Chị đẹp!]
[Tôi nguyện bỏ 185 tỷ ra mua một đêm của chị ta!]
[...Giàu thì đánh thưởng cho Nhung ấy.]
[Anh đẹp trai! Áu áu áu!]
[Tội anh Yến, lần nào cũng thả thính thất bại.]
Bạch Tiểu Nhung ngoan ngoan kêu: "Chị." Còn có, Nam Cung Triệt? Từ khi nào mà hai người này đi gần vậy?
Bạch Tuyết Vi không vui nhìn Thuần Vu Yến đang cười bên kia, dắt em trai qua: "Đi thôi, ba mẹ đang chờ chúng ta ở trường đua ngựa."
Mẹ Bạch lên kế hoạch chuyến đi, mỗi ngày một hạng mục, bọn họ cũng chiều theo bà, hôm thì đi hái rau, hôm thì chơi bóng bàn, bữa nay là đua ngựa.
Thuần Vu Yến rất tự nhiên đi theo sau, Nam Cung Triệt nhìn trái nhìn phải, cũng đi theo luôn. Đi theo đàn anh có vẻ rất vui, với lại, thái độ của Bạch Tuyết Vi làm cho anh ta ý chí chiến đấu sục sôi!
_______
Sân cưỡi ngựa.
"Cậu muốn mở siêu thị?" Thuần Vu Yến kinh ngạc, Bạch Tiểu Nhung học chuyên ngành có phải buôn bán đâu, muốn đổi nghề?
Bạch Tiểu Nhung vuốt lông ngựa nhưng không dám trẻo lên lưng ngồi: "Cứ cho là vậy đi, hợp tác không?"
Cậu cần một số lượng trữ hàng rất lớn nhưng phải có một cái lý do thích hợp để đặt mua. Mở siêu thị là một cái cớ tốt. Với lại, hợp tác với Thuần Vu Yến cậu thấy tốt hơn hợp tác với những người không quen biết.
Thuần Vu Yến sẽ không từ chối vụ làm ăn nào cả, nhưng vẫn lo lắng Bạch Tiểu Nhung làm bậy phá của: "Hợp tác cũng được, nhưng mà, cậu chắc làm được không đó?" Biết kinh doanh, marketing, tìm hiểu thị trường, doanh thu buôn bán, nhân sự nhiều ít không đó?
Bạch Tiểu Nhung biết chết liền, chỉ có thể hàm hồ: "Tôi ra tiền anh đưa hàng hóa là được rồi. Nếu làm ăn thua lỗ thì cũng lắm tôi về gặm cha mẹ thôi."
Thuần Vu Yến: "..." Nói nghe tự hào ghê, thất nghiệp có người nhà nuôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...