Bạch Tiểu Nhung có một quyển nhật ký, trong đó ghi lại nội dung cốt truyện mà cậu còn nhớ, ngày nào cũng lật ra xem, ghi nhớ tình tiết quan trọng.
Ở trường đại học A, có một đoạn cốt truyện khá kinh hồn.
Mạt thế buông xuống không lâu sau đó, thời tiết nắng mưa thất thường, sinh viên thì vẫn phải đi học như bình thường, người đi làm thì vẫn phải đi làm như bình thường.
Họ không biết rằng, thế giới đã thay đổi.
Nhiều học sinh bị mắc kẹt lại trong trường, người bị bệnh nặng một trận trên giường không qua khỏi thì biến thành tang thi, bị cắn cũng biến thành tang thi.
Nơi đông đúc như đại học A, cứ như đại hình luyện ngục, cho tang thi ăn cơm.
Không chỉ có tang thi càn quét, còn có, một con quái vật tựa như Draken.
Chính là con bạch tuộc dưới hồ.
Mưa thiên thạch, bão mặt trời, chuyển động hỗn loạn của các vì sao, làm cho từ trường Trái Đất xảy ra dị biến, người thường có sức đề kháng cao sẽ có năng lực, người yếu thì bị loại bỏ, biến thành tang thi chỉ còn lại cái xác.
Một số động vật cũng bị biến dị, chúng nó có thể lên bờ, xuống biển, hoặc là mọc cánh bay lượn.
Con bạch tuộc này bị biến dị, nó có thể ra khỏi hồ, đi khắp nơi giết chóc cực kỳ tàn bạo, ai bắt gặp, đều bị nó cuốn lại, ăn luôn.
Nhân số trong đại học càng ngày càng ít, con người chỉ có thể giấu đi giữ mạng, không ai dám đứng ra chống lại.
Trừ nữ chính.
Bạch Tuyết Vi về nhận bằng tốt nghiệp, không may kẹt ở chỗ này cùng một đám sinh viên cùng trường, chính cô là người dãn dắt bọn họ chống lại tang thi, tìm được khu vật tư cư trú, bổ sung thể lực.
Nếu không có gì bất trắc xảy ra, hai ba hôm là bọn họ có thể thoát khỏi đây.
Nữ chính phái người đi theo top để thanh trừ tang thi trong trường.
Nhìn số lượng bạn học ngày càng ít đi, cô phát hiện ra không ổn thì quá muộn, con bạch tuộc gần như đã ăn tươi toàn bộ các bạn học có năng lực.
Bạch Tuyết Vi nhìn số lượng ít ỏi vài ba người trong phòng, tập kết bọn họ đi tiêu diệt quái vật, không thì bỏ chạy cũng được.
Đều là sinh viên nhát gan sợ chết, ai cũng bị kinh hách hoảng sợ quá độ, không ai muốn đồng hành cùng Bạch Tuyết Vi nữa, ngoại trừ anh em Lâm Thiên.
Nữ chính cũng không phải thánh mẫu, ba người nhanh chóng tìm đường, thoát khỏi đại học A.
Bạch tuộc khi trước đã to lớn, nay bị diện lại càng to lớn hơn, xúc tua của nó thăm dò khắp mọi nơi, Bạch Tuyết Vi ba người chỉ có thể chiến đấu.
Nữ chính có năng lực đặc biệt, kiếp trước lại còn là đặc công, Lâm Thiên Lâm Tường cũng là năng lực giả, một người điều khiển nước, một người điều khiển lửa.
Tuy mới là thời kì đầu mạt thế, năng lực còn chưa mạnh, nhưng đối phó mấy cái xúc tua là dư giả.
Cả ba cũng đánh đến cổng trường, nhưng bạch tuộc đã chờ sẵn ở đó, chỉ còn lại ba cái xúc tua nhưng nó có tới 9 cái não, muốn giết nó thì hơi khó.
Tuy chật vật nhưng bọn họ vẫn liên thủ đánh chết được đầu bạch tuộc kia, nhưng Lâm Tường cũng hi sinh.
Bạch Tuyết Vi và Lâm Thiên sau đó, chính là giai đoạn phát triển tình cảm theo motif cũ xì, ta thưởng thức ngươi ngươi thưởng thức ta, hai ta rất xứng đôi, vừa đánh tang thi vừa tán dóc yêu đương.
Cốt truyện ở đại học A, chủ yếu thể hiện sức mạnh, khả năng lãnh đạo của nữ chính, tác giả cho nữ chính bàn tay vàng là quá nhiều, cũng cho cô một tính cách rất phù hợp ăn uống của người đọc.
Bạch Tiểu Nhung là một trong số đó.
Cậu nhìn hồ nước đã yên lặng trở lại, bạch tuộc không thấy đâu, giống như lúc nãy là ảo giác của cậu, nhưng cánh tay trên eo thì không phải là ảo giác rồi.
Thuần Vu Yến xách theo Bạch Tiểu Nhung rời xa bờ hồ, tìm một băng ghế ngồi xuống, nghiên cứu sên biển trên tay cậu: "Là nó hả? Không giới thiệu một chút sao?" Hắn cảm thấy mới lạ, nó có thể nghe hiểu tiếng người.
Bạch Tiểu Nhung đưa qua, cười giới thiệu: "Nó tên Bạch Thỏ, con trai tôi đó.
Đáng yêu đúng chứ?" Bé sên biển còn đang nhai cọng rong biển, đáng yêu quá nên cậu để cho nó ăn luôn, về nhà rồi chuẩn bị rong thượng hạng cho em nó sau.
Thuần Vu Yến nhìn sên biển an tĩnh trong lòng bàn tay của cậu, tay ngứa cũng chọt hai cái, lạnh lạnh, trơn trơn, không có giống trong tưởng tượng của hắn ghê tởm: "Ừ, đáng yêu lắm."
[ Hình ảnh một nhà ba người thần thánh gì đây!
Đẹp đôi quá chừng!
Thuần Vu vừa cười lên một cái, tôi xỉu ngang.
Thỏ đáng yêu quá chừng, Nhung cũng đáng yêu!]
Bạch Tiểu Nhung xấu hổ thu hồi sên biển, bỏ bé nó vào trong bình nước.
Có thêm vài lần làm rớt mất ẻm nữa chắc cậu tăng xông máu quá.
Cậu nhìn đầu sỏ gây tội, quay qua nhìn Thuần Vu Yến, cười nhe răng: "Anh có muốn ăn Takoyaki không? Hay gỏi bạch tuộc?"
Thuần Vu Yến không hiểu ra sao: "??" Gì mà chuyển đề tài qua ẩm thực rồi? Cậu đói bụng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...