Trong không gian yên tĩnh của quán cà phê, đối lập với sự phẫn nộ của thiếu niên lúc này, hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện cậu có vẻ ung dung hơn nhiều.
Một ông chú trung niên ngữ khí mang theo khinh thường, liếc mắt nhìn thiếu niên, xuy một tiếng.
"Hà Thanh Trúc, đừng trách chú đây không nhắc nhở cậu.
Đắc tội Âu Dương gia, cậu đừng mong sống được ở đất thành phố A này.
Hợp đồng không bàn nữa, nếu cậu không chịu làm tiếp thì bồi tiền rồi chạy lấy người đi, không ai cản đâu."
Thiếu niên giận run, chỉ tay ra nhưng không nói được gì, sắc mặt tái nhợt mà ngồi xuống ghế không nói thêm được một lời nào nữa.
Lại dùng quyền thế ép bức người khác, Âu Dương gia này cách làm khiến Bạch Tiểu Nhung nhíu mày chán ghét, cậu nhỏ giọng thảo luận với Thuần Vu Yến.
"Anh Thuần Vu, Âu Dương gia này đúng là không ra gì, còn chèn ép không cho người ta sống.
Làm như đất thành phố A này là của bọn họ không bằng."
Thuần Vu Yến nhìn Bạch Tiểu Nhung đưa cái đầu nhỏ qua, lí nhí nói chuyện với hắn, còn rất đáng yêu.
Hắn cười cười, cũng nhỏ giọng nói lại.
"Còn không phải là, Âu Dương làm sinh ý là địa ốc, trên mặt chữ ý nghĩa.
Đất thành phố S này hết 1/3 là vào túi bọn họ rồi.
Cũng là có chỗ dựa mới dám phách lối như vậy."
Âu Dương gia làm giàu từ con đường hắc đạo, lão đại của băng Âu Hoàng nắm trùm thành phố A chính là gia chủ hiện tại của Âu Dương gia.
Lão ta chuyện gì cũng dám làm, giết người cướp của, đốt nhà, phạm pháp, không chuyện ác nào không làm.
Vì muốn tẩy tiền mà ông lão Âu Dương Cung tự đầu tư tiền làm địa ốc, ai cũng nể ông ta 3 phần mặt mũi cũng bóp mũi hợp tác.
Âu Dương toàn gia chuyển hình thành công, ở trong mắt công chúng bọn họ giàu có là vì sinh ý nhà đất làm được tốt, gia chủ kinh nghiệm thương trường lão làng càng làm càng lớn.
So với Bạch gia hiện tại, Âu Dương gia còn hơn chứ không kém, người tàn ác thường được sống thảnh thơi mà.
Bạch Tiểu Nhung tỏ vẻ đã hiểu, làm nhà đất sau, khó à nha, ai ngờ đâu nhà Âu Dương giàu như vậy chứ, giàu hơn Bạch gia nhà cậu luôn cũng nói không chừng.
Cậu đè giọng, thương tiếc nói.
"Khó trách khó trách, thiếu niên kia 8 phần là ăn mệt trên tay Âu Dương gia rồi."
Thuần Vu Yến cảm thấy thích thú nhìn qua bên kia đang đối chất rồi lại nhìn cuốn khúc tóc xoăn của Bạch Tiểu Nhung, tâm tình rất tốt, cười nói.
"Tại sao cậu lại nghĩ thiếu niên kia không xấu, lỡ cậu ta làm gì chọc Âu Dương gia đuổi tận giết tuyệt thì sao?"
Bạch Tiểu Nhung liếc trộm Thuần Vu Yến một cái, tai cậu đỏ lên, gần gũi tiếp xúc mỹ nam gì đó, làm cậu có chút hồi hộp trong lòng.
Nhất là khi hắn cách cậu như vậy gần, xém chút nữa là cậu bị hắn làm cho mê muội mất lý trí luôn rồi.
Đúng là lam nhan họa thủy mà.
Cậu ho nhẹ, khẽ liếc qua bên kia lấy lại tinh thần bà tám.
"Chắc không phải đâu, cậu thiếu niên kia nhìn đẹp như vậy mà, không giống hai ông chú trung niên bụng phệ kia.
Chắc chắn là người tốt."
"..."
Thuần Vu Yến tươi cười cứng đờ, lời này làm sao hắn nói xuống tiếp được, chẳng lẽ nói tôi cũng như cậu, thấy ai đẹp thì người đó là người tốt sao? hắn không dám mở miệng nói theo, sợ rớt hình tượng thiếu gia thanh nhã, dịu dàng của mình.
Bạch Tiểu Nhung cũng là lạ lùng, nhan khống hay gì?
[ Lại tới một cái tiểu soái ca, thế giới kia bị làm sao ấy, bác sĩ cũng đẹp mà soái ca cũng thơm!
Lầu trên lau nước miếng giùm, chảy xuống dưới này rồi.
Nhưng mà công nhận đẹp thiệt!
Không phải đâu, mọi người không ai chú ý tới chủ bá và mỹ nam khoảng cách dựa thật sự gần sao?
Đã thấy và chụp hình làm giấy dán tường rồi!!
Không ai tò mò thiếu niên kia vấn đề sao?]
Người xem ôn ào nhốn nháo, làn đạn bay nhanh mà xẹt qua như tia chớp, lúc đầu cậu còn đọc được vài ba câu lúc sau thì không thèm nhìn luôn, chú tâm hóng chuyện bàn bên kia.
Bạch Tiểu Nhung không để ý, phòng phát sóng nhà cậu nhân số tăng cao một cách chóng mặt, sắp đạt ngưỡng 500 người rồi.
Thiếu niên Hà Thanh Trúc không thuận theo không buông tha, tuy cậu ta lo sợ Âu Dương gia uy hiếp nhưng cậu ta đang cần tiền gấp, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.
"Chú à, trong hợp đồng có ghi, nếu cháu đổ thạch ra đế vương lục hoặc phỉ thúy thì cháu sẽ được nhận 50% tiền hoa hồng.
Nhưng bây giờ chú chỉ cho cháu mỗi 20%, không giống như đã bàn lúc trước.
Nếu chú không nói rõ ràng cho cháu, cháu sẽ treo cổ ở biệt thự Âu Dương gia."
Bạch Tiểu Nhung bội phục sát đất nhìn thiếu niên, nhưng dùng tính mạng của bản thân để uy hiếp địa chủ thì không khác gì làm trò hề cho bọn họ.
Đã làm ác thì sẽ không nói lý lẽ, cậu ta có chết trước mặt, mấy người còn ngại bẩn mắt cho xem.
Cậu quả nhiên đoán không sai, thiếu niên quả nhiên là bị Âu Dương gia hố thảm, có nên giúp một phen không đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...