Một ngày mệt mỏi lại sắp hết, ăn tối cùng với Thuần Vu Yến xong là Bạch Tiểu Nhung hỏa tốc chạy lên phòng đóng cửa lại bắt đầu tu luyện.
Bố mẹ và chị gái của Bạch Tiểu Nhung cũng muốn nhanh chóng trở về nhà để ăn tối cùng con trai cưng của mình nhưng họ lại bận mất rồi.
Tiếc nhất là Bạch Tuyết Vi, vì hôm trước đã có cuộc hẹn quan trọng nên không thể không đến, cô còn buồn bực vì không được về nhà sớm.
Bạch Tiểu Nhung chỉ nghe sơ qua quản gia nói như vậy, cậu cũng không tiện làm nũng một hai phải gọi cả nhà về chỉ để ăn tối cùng cậu.
Chỉ là một bữa cơm mừng xuất viện, ăn lúc khác cũng được.
Ăn tối xong là nhiệm vụ phát sóng hằng ngày của Bạch Tiểu Nhung cũng xong rồi, bây giờ cậu đang hớn hở nhìn bồn tắm nước nóng lớn trong nhà tắm, chậm rãi phao tắm thoải mái, còn bơi vài vòng bên trong, phải nói là hết sức dễ chịu.
Tắm rửa xong xuôi, Bạch Tiểu Nhung mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, mở cửa sổ, đi ra ngoài ban công nhìn lên trời.
Bầu trời đêm còn khá yên ả, ánh trăng tròn treo trên cao, một vài ngôi sao tỏa sáng xa xa bên ngoài tinh hà.
Một cảnh đêm tuyệt đẹp và tĩnh lặng.
Công pháp Tinh Nguyệt Trận có ghi, phải tu luyện ở nơi có thể nhìn thấy ánh trăng, không thì tinh tú cũng được, hiệu quả y chang nhau.
Sau đó, ngồi xếp bằng xuống như tư thế ngồi thiền, bắt đầu vừa đọc nhẩm công pháp vừa đưa linh thức vào trạng thái tập trung cao độ, như vậy là có thể nhập môn rồi.
Vì là công pháp dưỡng sinh, phải luyện lâu dài mới có thể hiển lộ hiệu quả, điểm này, Bạch Tiểu Nhung khá bất mãn nhưng cũng không thể làm ăn được gì.
Hàng free, không thể kén cá chọn canh.
Cũng may, ban công phòng của Bạch Tiểu Nhung cũng đủ rộng và cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh trăng sao nên không cần cậu phải đi lên sân thượng ngồi tu luyện, cậu lười đi.
Bạch Tiểu Nhung không nghĩ nhiều nữa, tập trung hít thật sâu, thở ra thật nhẹ, nhẩm đọc công pháp, toàn tâm toàn ý tu luyện.
Đây chính là công pháp bảo mệnh trường kì của cậu, chú tâm thì luyện thành càng nhanh.
Bạch Tiểu Nhung càng tu luyện càng cảm thấy thần kỳ, lúc đầu cậu không nhận thấy được dòng khí như cuốn công pháp viết, nhưng càng ngồi lâu, cơ thể cậu càng lâng lâng, thư thả.
Mặt mày cậu giãn ra, cảm nhận từng đạo linh khí chậm rãi thu nạp vào người.
Vì lần đầu luyện nên cảm giác rõ ràng hơn, về sau càng luyện sẽ càng khỏe mạnh nhưng cũng khó phát hiện hơn, chỉ khi đột phá được cảnh giới mới mới rõ ràng.
Cũng là trùng hợp, phòng của Thuần Vu Yến nằm ở cách vách phòng Bạch Tiểu Nhung, hắn vừa tắm xong, đang mặc áo dài tắm vừa ngồi trên giường vừa gọi điện thoại cho đại ca hắn-Thuần Vu Thiên.
Áo dài tắm không cột dây, lộ ra một tảng lớn da thịt màu bánh mật, cơ bụng tám múi chỉnh tề gọn gàng trên vùng bụng, nhân ngư tuyến bí ẩn bị dấu trong lớp quần, vai rộng eo thon, chân dài, càng làm hắn càng tuấn mỹ và có mị lực phi phàm.
Đáng tiếc không ai có thể thưởng thức cảnh đẹp này.
Thuần Vu Yến vừa lau tóc vừa tùy ý nói với đầu dây bên kia:
"Bên em ổn rồi, đang ở Bạch gia, các anh đừng lo.
Đỗ gia? Bọn họ còn mặt mũi đến hội nghị phân một ly canh? Ha, đúng là lợn chết không sợ nước sôi."
Đầu dây bên kia đại ca hắn nói nên một lưới bắt hết Đỗ gia trả thù cho hắn, hỏi hắn được không.
Thuần Vu Yến tượng trưng lau tóc vài cái rồi thả khăn lông xuống bàn, hắn híp đôi mắt phượng, môi mỏng khẽ nhếch, nở một nụ cười như ác ma:
"Để bọn họ nhảy nhót thêm vài ngày nữa đi, em sẽ tự tay chơi đùa với bọn họ."
Hắn cầm điện thoại lên, đây là điện thoại hắn nhờ quản gia Bạch gia mua giúp, may mà hắn còn nhớ số liên lạc riêng của anh hắn, không thì phải phí công làm phiền Bạch gia liên hệ đến tổng bộ.
"Không còn việc gì nữa thì em cúp máy nhé, phải nghỉ ngơi rồi, cơ thể này đang rất yếu.
Vâng, em biết rồi, hẹn anh chiều mai gặp."
Thuần Vu Yến cúp điện thoại, thuận tiện mở ra ban công hóng gió.
Chưa hít được chút gió nào mà hắn xém tí thì sặc.
Hắn thấy Bạch Tiểu Nhung đang ngồi xếp bằng ngoài ban công, chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng và quần đùi, mông cậu lót cái gối, hai mắt nhắm lại đang lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó như bị thần kinh.
Bạch Tiểu Nhung ngồi một cục ở đó, cũng có một chút gì đó gọi là đáng yêu.
Biểu tình của hắn như muốn nứt ra rồi, Bạch thiếu gia này là tu tiên độ kiếp à? Hắn nhớ tình báo của hắn chỉ nói Bạch Tiểu Nhung là tên tự kỷ, ít nói ít cười, thâm trầm mà? Hay hắn bị tên cấp dưới lừa?
Thuần Vu Yến sững sờ một hồi cũng lấy làm thú vị mà chống cằm quan sát Bạch Tiểu Nhung một lúc, càng nhìn càng cảm thán, Bạch Tiểu Nhung đúng là vừa trắng vừa mềm, hình như hắn có ảo giác cậu đang sáng lên?
Hắn cảm thấy mình bị hoa mắt rồi, trầm mặc đóng cửa sổ lại, kéo rèm che, nằm lên giường ngủ.
Chắc tại mệt quá nên hắn sinh ra ảo giác rồi, ngủ cho lành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...