Phong Nguyệt Trái

Ở một nơi thanh vắng, Tần Thanh hơi vấn lại mái tóc dài, nhíu mày nói: “Mấy người các ngươi không hảo hảo ở trong tộc, chạy tới đây làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?”

Cầm đầu trong số mấy con hồ tinh nói: “Không. Chỉ là lo lắng chủ thượng một mình ở bên ngoài thời gian dài, tôi thấy không yên, cố ý tới nhìn xem”

Tần Thanh cười lạnh nói: “Tiện nhân Thúy cơ kia, mặc dù hãm hại ta nhưng chưa đến nỗi lấy mạng ta, điều dưỡng thêm một thời gian ta liền có thể bình phục hoàn toàn”. Dừng một chút, lại nói: “Mọi việc lớn nhỏ trong tộc tạm thời phiền các ngươi xử lý, sau này không có chuyện gì thì đừng tới, nơi này vừa an toàn lại vừa thuận tiện cho ta điều dưỡng, ngộ nhỡ bị gã phát giác thân phận của ta thì sao hả?”

“Nhưng”, hồ tinh kia chần chừ một lúc mới dám nói: “Thời hạn sắp tới rồi, tôi lo lắng chủ thượng ngài…”

“Có cái gì phải lo lắng?” Tần Thanh lạnh lùng liếc xéo bọn chúng.

“Ngộ nhỡ thần thổ địa kia không chịu thay chủ thượng…”


“Đa sự”. Tần Thanh hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng một tiểu thần tiên tu vi hơn trăm năm, có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta? Không nhọc ngươi lo lắng, đã sớm đắc thủ rồi”

Mấy con hồ tinh trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng, đồng loạt quỳ xuống: “Nếu vậy, chúc mừng chủ thượng!”

Tần Thanh mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, các ngươi nhanh đi đi”

Mấy con hồ tinh biết y sợ lộ hành tung, sau khi cung kính lạy hai lạy, chớp mắt đã tiêu thất. Mà Tần Thanh nét mặt lại không thực sự vui vẻ, đứng lặng hồi lâu, sau cùng con ngươi thâm trầm, xoay người trở về.

Lại nói đến Lục Cận sau khi ra khỏi động phủ, tâm trạng rối bời, trong lúc còn chưa phát giác đã đi tới động phủ của Án Chỉ Hoài. Đứng trước cửa động do dự một lúc lâu, thầm nghĩ việc này cũng không tiện bàn bạc với hắn, Án Chỉ Hoài đã sớm nói, sợ Tần Thanh gây họa, họa đã đáp ngay lên người hắn rồi. Ngày hôm nay nghe những lời của y, tuy rằng chính mình cũng chưa biết giải quyết chuyện với Tần Thanh ra sao, nhưng ngộ nhỡ Án Chỉ Hoài biết được, hung hăng mắng mình một trận thì thôi đi, chỉ sợ lại chạy tới động phủ của mình trục xuất Tần Thanh, cũng có khả năng lắm.

Cùng hồ tinh dây dưa không rõ, vốn là phạm vào tiên gia tối kỵ. Án Chỉ Hoài nhìn như tính tình ôn hòa dễ dãi, nhưng bên trong cũng tự hạn chế rất nghiêm ngặt, nhất định sẽ khuyên hắn sớm chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, chớ để tu hành bị hủy.

Ngập ngừng, Lục Cận đã muốn xoay người ly khai. Chợt nghe bên trong truyền ra một trận ầm ỹ



Án Chỉ Hoài thở dài, đột nhiên nói: “Phải rồi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Lục Cận cả kinh, xua tay nói: “Đâu có chuyện gì, nhàn rỗi tới chơi thôi”

Án Chỉ Hoài cười nói: “Này thực hiếm thấy, tối qua mới mời ta uống rượu, hôm nay đã lại nhớ đến ta. Chẳng lẽ ngươi còn giấu thứ rượu ngon nào khác trong động, muốn chia sẻ với ta…”


Lời còn chưa dứt, bỗng thay đổi sắc mặt: “Lục Cận, sao trên người ngươi hồ vị nặng như vậy?”

Lục Cận lắp bắp nói: “Hồ, hồ vị? Động ta không bị cháy…” [1]

Án Chỉ Hoài xả mở vạt áo hắn, lộ ra vùng cổ một mảnh xanh tím hỗn độn. Án Chỉ Hoài nhìn thấy không khỏi sắc mặt đại biến: “Ngươi, ngươi đêm qua đã làm cái gì? Những vết tích này từ đâu mà có?”

Lục Cận mắt thấy không thể giấu hắn được nữa, cũng đành buông rủ mi mắt, thấp giọng nói: “Nhất thời rượu say làm bậy, cùng Tần Thanh…”

Án Chỉ Hoài vẻ mặt ngạc nhiên: “Rượu say làm bậy? Lục Cận, lúc đó ngươi say tới bất tỉnh, ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy ngươi say. Làm gì có chuyện say rồi làm ra chuyện hoang đường như thế, cùng Tần Thanh phạm phải điều tối kỵ?”

Lục Cận nguyên bản tâm phiền ý loạn, đưa tay đẩy Án Chỉ Hoài ra: “Việc đã đến nước này, còn có gì để nói? Ngươi nếu như khuyên ta đuổi Tần Thanh đi, thì khỏi cần nói. Vốn không phải lỗi của y, y còn nói thích ta, muốn cùng ta trường tương tư thủ [2]. Ta… Ta giờ cũng không biết làm gì mới phải”

Lời hắn nói, không có lấy một chữ đề cập đến chuyện mình là thần Tần Thanh là yêu, không nên gần nhau các loại. Tựa hồ chỉ là mờ mịt không rõ tình cảm của mình, bởi vậy mới phiền não.


Những lời Án Chỉ Hoài muốn nói cũng đành nuốt trở lại. Hắn cũng hiểu tính tình Lục Cận, nếu thực sự tức giận, chỉ sợ đã đuổi Tần Thanh đi ngay rồi, chẳng cần chờ hắn khuyên. Cũng chẳng phiền não tới mức đi kiếm hắn. Khẽ thở dài, nói: “Những gì ta muốn khuyên ngươi, có lẽ tự ngươi cũng biết. Mà thôi, tạm thời ngươi cứ ở lại chỗ ta, hiểu rõ cảm tình rồi tính sau”

Hồ tinh Tần Thanh kia, đạo hạnh gần nghìn năm, nhưng lại chịu ở bên cạnh Lục Cận, rốt cuộc là có ý đồ gì? Chẳng lẽ quả thực là thích Lục Cận sao? Hắn mặc dù không rõ lắm, nhưng cũng không muốn suy nghĩ bừa bãi, vô cớ gây chuyện.

Lục Cận cũng không phải một đứa trẻ ngây ngô, lại rất nghiêm túc, sao lại không biết? Thôi cứ đợi hắn hiểu rõ rồi nói sau.

Chú thích:

[1] Chữ hồ (狐) Án Chỉ Hoài nói là hồ ly. Lục Cận nhầm thành chữ hồ (糊) nghĩa là mùi cháy, mùi khét (hai từ này phát âm giống nhau)

[2] trường tương tư thủ: dịch nghĩa trường tương là thời gian dài, tư thủ là ở bên nhau, dựa vào nhau, bảo vệ lẫn nhau. Có thể hiểu cụm từ này ý chỉ ái tình mãi không đổi thay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui