Tần Thanh thấy Lục Cận đột nhiên không có động tĩnh gì, ngồi yên tại chỗ, chỉ cứng ngắc nhìn mình. Lúc đầu còn hơi nghi ngờ, sau đó trong lòng đột nhiên vui vẻ, thầm nghĩ dung mạo của mình như vậy, ngay cả trong hồ tộc cũng là ngàn dặm mới tìm được một. Lại thông thạo chuyện phong nguyệt, trăm phương nghìn thức, đêm qua nhất định là đã cho Lục Cận nếm thử tư vị tiêu hồn chưa từng được trải qua. Ban đầu còn đòi đánh đòi giết, kia chẳng qua là hắn xấu hổ mà thôi, bây giờ nghiền ngẫm dư vị, đương nhiên là luyến tiếc không nỡ động thủ.
Nghĩ vậy, liền nhịn không được tươi cười híp mắt, duỗi tay vén tóc, nhìn về phía Lục Cận đầy tình ý. Nhìn thấy, Lục Cần ngồi trên giường, chăn vừa vặn che tới thắt lưng, tôn lên vết tích hoan ái xanh tím toàn thân, tóc đen rối bời vương bên má, rơi vào mắt Tần Thanh, quả là bộ dạng liêu nhân nói không nên lời. Hạ phúc không khỏi căng cứng, lại tươi cười phóng đãng đè tới, ngón tay quen lối lần tìm nơi đó của Lục Cận, miệng nói: “Chuyện đã tới bước này, còn xấu hổ cái gì, bổn đại gia tối qua đã cho ngươi thực hưởng thụ đi? Chi bằng lại một lần nữa…”
Lời còn chưa dứt, bất thình lình trên mặt trúng một chưởng, sau đó cơ thể lập tức bay lên, đúng là bị Lục Cận một cước đạp xuống giường.
Tần Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Cận cả mặt tái đen nhìn hắn, ngay cả ngón tay cũng run rẩy: “Ta còn tưởng bản thân rượu say làm bậy… Ngươi dám gạt ta?”
Hắn thiếu chút nữa đã bị Tần Thanh một hồi hoa ngôn xảo ngữ mà đổi trắng thay đen làm cho mê muội, còn đang nghi hoặc mặc dù mình uống rượu say, cũng không đến nỗi hoang đường như thế, không phân phải trái đúng sai nhầm Tần Thanh thành Uyển Ngọc, cưỡng ép một hồi xuân phong. Hơn trăm năm tuân thủ nghiêm ngặt quy củ tiên gia, thanh tâm quả dục, lại có thể vì mấy chén rượu gạo mà nổi lên sắc tâm, làm ra thứ việc cầm thú như vậy? Mãi tới khi Tần Thanh lần tìm chỗ đó của hắn, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Có chỗ nào là hắn cưỡng ép Tần Thanh… Rõ ràng là chính mình bị cưỡng ép đè bên dưới thì có!
Cũng khó trách Lục Cận đối với chuyện này lại hồ đồ như thế, khi còn làm người tính tình hắn rất nghiêm túc thận trọng, cuộc sống lại bần hàn, thỉnh thoảng tới gặp Uyển Ngọc cô nương, một năm cũng khó có được mấy lần — dù sao cái giá của Uyển Ngọc cô nương cũng không thấp, đối với một bộ khoái nho nhỏ như hắn mà nói, cũng không phải tùy tiện nhấc tay là chi ra được. Hắn đối với hai chữ phong nguyệt, thực sự là cực kỳ dốt nát. Rồi đột nhiên lại phát hiện mình ở trên giường với Tần Thanh, nhất thời kinh hách quá độ.
Suýt nữa Tần Thanh nói cái gì, hắn liền tin cái đó.
Lúc này, đối diện với một Tần Thanh bộ dạng hồ ly lén trộm con gà ăn no mỹ mãn, hắn cho dù ngốc nghếch bất giải phong tình, cũng hiểu được chân tướng đến tột cùng là thế nào.
Thảo nào… lúc trước Án Chỉ Hoài một lòng khuyên hắn sớm đuổi Tần Thanh đi. Hắn còn nói Tần Thanh vẫn còn bé, lại là một tay mình nuôi lớn, cho dù phát tình cũng không làm bậy với mình. Bây giờ xem ra, quả nhiên là tính hồ vốn ***, dám “ăn” cả hắn!
Càng nghĩ càng tức điên, lửa giận bốc tận trời, Tần Thanh vừa thấy hắn sắc mặt không tốt, liền nhảy dựng lên, vội gào tướng: “Ngươi tốt xấu gì cũng là thần tiên, xong chuyện liền muốn phủi tay sao?”
Lục Cận giận dữ bộc phát: “Ngươi nói cái gì? Tối qua rõ ràng là ngươi… là ngươi…”
Câu kế tiếp, hắn thực sự nói không được, chỉ có thể hung tợn nhìn Tần Thanh.
Tần Thanh buông rủ lông mi, ủy ủy khuất khuất nói: “Tối qua nếu không phải ngươi uống say cứ quấn lấy ta trước, ta cũng sẽ không mê muội, cùng ngươi hoan ái một đêm. Ta cũng không phải thư hồ, chẳng lẽ ngoan ngoãn để ngươi đè sao?” Còn lầu bầu một câu, “Bổn đại gia… cũng rất cẩn thận, không làm đau ngươi”
Một câu này thôi, Lục Cận lập tức mặt đỏ tai hồng. Hắn sở dĩ trong lúc hồ đồ tưởng rằng mình đã làm ra chuyện không nên với Tần Thanh, cũng bởi vì thân thể mặc dù bủn rủn vô lực nhưng… quả thực là không thấy đau đớn. Hắn không nghĩ ra là mình đã không còn là phàm nhân, dù đao chém kiếm đâm cũng sẽ không bị thương chứ đừng nói là cảm thấy đau đớn. Lúc này nghe Tần Thanh nói như vậy, ngược lại còn nghĩ thực sự y đối với mình rất dịu dàng, ủy khuất vạn phần.
“Thực… Thực là ta sau khi uống say…”
“Không phải thế bổn đại gia làm sao biết được cái gì Uyển Ngọc cô nương? Còn không phải ngươi sau khi say rượu lôi lôi kéo kéo bổn đại gia, trong miệng gọi tên nữ nhân kia?” Tần Thanh mạnh mồm mạnh miệng, “Ngươi không nhớ, lại trách ta! Lục Cận, ngươi đúng là không nói lý!”
Tần Thanh nói cực kỳ chua xót uất nghẹn, nhưng Lục Cận lại không nghe ra, chỉ tưởng y bị ủy khuất, giống như trẻ nhỏ đang ăn vạ.
Tần Thanh thấy hắn có biểu hiện phân vân, thừa cơ lại vội bò lên giường, nhưng lần này không dám sỗ sàng nữa, cẩn cẩn thận thận vòng tay ôm lấy hắn, dè dặt nói: “Kỳ thực, trong lòng ta rất thích ngươi… Ngươi chỉ coi ta là nữ nhân nào đó, mới cùng ta hoan hảo, ta… dù vậy ta vẫn cảm thấy rất vui. Ngươi nhìn ta một lần đi, Lục Cận, ngươi có thật, một chút xíu cũng không thích ta?”
Đối diện với đôi mắt thâm tình mà chân thành kia, Lục Cận trong lòng hốt hoảng, vội vàng dời đường nhìn: “Càn quấy! Ta, ta không phải yêu tinh trong núi vẫn thường quấn quít một chỗ với ngươi, ta…”
“Ngươi là Lục đại tiên, ta biết”. Tần Thanh cười khẽ hôn lên môi hắn, “Nhưng ngươi không cảm thấy vô vị sao? Làm thần tiên giống như ngươi vậy, còn nhạt nhẽo hơn cả phàm nhân, có ta bồi ngươi không tốt sao? Đó là trong thần tiên cũng có thần tiên quyến lữ, thổ địa nơi khác còn có thổ địa bà đấy thôi. Ngươi cứ coi như ta là thổ địa bà của ngươi…”
Nói xong lại nảy ý không đứng đắn, xấu xa cắn lên cổ Lục Cận.
Lục Cận đẩy y ra, nghiêm mặt nói: “Tần Thanh, không nói đến ngươi là yêu, ta là tiên. Chỉ cần nói ngươi và ta đều là nam tử, việc này đã quá đủ quá hoang đường. Nếu là ta say rượu làm sai trước, việc này sau này cũng đừng nhắc lại”
Tần Thanh lại nói là thích hắn… Này thực sự làm hắn quá ngỡ ngàng. Trước còn nghĩ là Tần Thanh phát tình tùy tiện, ngay cả mình là ai cũng bất chấp, tưởng rằng mình là yêu tinh ngày thường vẫn quấn quít với y, đè xuống liền làm bậy, thực sự là khiến vừa giận vừa tức. Giờ hóa ra lại là mình sau khi rượu say thì làm bậy, mà Tần Thanh lại thổ lộ ái ý với mình… Ngày hôm nay lần đầu tiên, ngược lại là hắn không phải khi nổi giận với Tần Thanh.
Chỉ có điều Tần Thanh không nên có loại ý niệm này trong đầu, phải sớm loại bỏ nó mới tốt!
Nhưng Tần Thanh lại cười giễu cợt, nói: “Đều là nam tử thì sao? Ta thích ngươi, ngươi là nữ tử cũng được, nam tử cũng được, lòng dạ của ta vẫn vậy. Nếu ngươi thực sự không có một chút cảm tình nào với ta, sao lại tùy ý để ta ở bên cạnh ngươi? Sao lại đối xử với ta tốt như vậy? Lục Cận, rõ ràng là ngươi trước lay động tâm can ta, bây giờ lại muốn giả bộ làm người vô can sao?”
Lục Cận trong nhất thời sửng sốt, chỉ không ngừng lắc đầu nguầy nguậy: “Ta, ta không…”
“Bổn đại gia mặc kệ!” Tần Thanh nhào tới bên người hắn, “Ta chỉ thích mình ngươi! Nếu ngươi không thích ta, trong lòng ngươi thích ai, bổn đại gia liền giết kẻ đó!”
Lục Cận kinh hãi: “Nói mê sảng gì vậy! Ta đâu thích người khác!”
Tần Thanh lập tức lộ sắc mặt vui mừng: “Vậy là thích ta?”
Lục Cận chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, cố sức đẩy y ra: “Ngươi đừng quấn lấy ta, để im ta suy nghĩ”
Hắn bị Tần Thanh nhiễu loạn tâm tư, trong nhất thời chính hắn cũng không biết mình đối với Tần Thanh, đến tột cùng là loại tình cảm gì. Muốn đánh mắng đuổi đi, nhưng lại thực sự không nỡ. Nếu để y tiếp tục ở lại, chẳng phải là ngầm chấp nhận tình ý của Tần Thanh rồi sao.
Lục Cận mặc dù tự hạn chế bản thân rất nghiêm khắc, nhưng cũng không đến mức cổ hủ ngoan cố. Khi còn là người động tình ý với Uyển Ngọc cô nương, cũng không chấp nhất nàng là nữ tử thanh lâu, thầm nghĩ tích góp đủ ngân lượng sẽ chuộc thân cho nàng, không quan tâm người ngoài bàn ra tán vào thế nào. Ngày hôm nay cho dù là thần tiên, cũng không bởi vì Tần Thanh là yêu mà có thứ suy nghĩ coi thường y. Nếu quả thực hắn và Tần Thanh là ngươi tình ta nguyện, cho dù không còn là thần tiên nữa hắn cũng cam tâm tình nguyện. Nếu mình chỉ coi Tần Thanh là cuộn lông dưỡng làm sủng vật, không đành lòng thấy y thương tâm thất vọng, liền tùy ý y làm bừa, chẳng phải là hại cả hai người sao.
Nguyên tưởng sau khi trở thành thần tiên, thất tình lục dục [1] đều đã đoạn tuyệt. Thanh tu hơn trăm năm, ai ngờ vẫn không đoạn lòng, ngày hôm nay vì một Tần Thanh, lại hỗn loạn tới mức này.
Lục Cận im lặng thở dài, đứng lên mặc y phục, bỏ lại cho Tần Thanh một câu: “Ta ra ngoài một lúc, ngươi đừng đi theo”. Nói xong, liền đi thẳng ra khỏi động phủ.
Tần Thanh nằm trên giường, cũng không ngăn cản, tùy ý hắn ra ngoài.
Y biết Lục Cận hiện giờ tâm trạng hỗn loạn, cũng không vội vã ép hắn thuận theo ý mình. Dục tốc bất đạt, sẽ bức Lục Cận đuổi y đi cũng nên. Bày tỏ tha thiết như vậy, vô luận thế nào, cũng đủ khiến Lục Cận tâm tư rối bời.
Khóe môi khẽ nhếch, Tần Thanh biếng nhác đứng dậy, ngón tay thon dài như ngọc thong thả vuốt mái tóc dài thướt tha của mình.
Y là cái gì đạo hạnh, Lục Cận lại là cái gì đạo hạnh, sao có thể thoát khỏi bàn tay y. Nghĩ như vậy, trên mặt tiếu ý càng đậm, hơi nghiêng đầu, giữa không trung đột nhiên có mấy sợi lông hồ ly nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay y, Tần Thanh đột ngột thay đổi sắc mặt, vội vã lao ra khỏi động phủ.
“Chủ thượng…” Cách động phủ không xa, có mấy con hồ ly rất mực cung kính.
Tần Thanh sắc mặt lạnh lùng: “Ai cho các ngươi đến đây? Bị gã phát giác thì sao?” Ngữ khí hòa hoãn hơn: “Tới nơi khác rồi nói”
Dứt lời, mấy thân ảnh kia nhanh chóng tiêu thất. Tần Thanh con ngươi tối sầm lại, cũng biến mất.
Chú thích:
[1] thất tình lục dục: Thất tình gồm bảy trạng thái tình cảm: hỉ nộ ái ố ai cụ dục (mừng giận yêu ghét buồn vui muốn). Lục dục gồm sáu loại dục vọng do: mắt tai mũi lưỡi da thịt và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những tình cảm và ham muốn của con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...