Khúc Vân vừa phân phó xong, ngoại trừ lưu lại tại chỗ trận pháp Như Sơn ra, thì đám người Khổng Phi, Nghiêm Minh đều đã lách nhanh vào đám đông mất dạng, còn Khúc Vân cũng âm thầm thần bí bỏ đi nơi nào không rõ.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Nhược biết rõ bọn họ đều có tính toán mua sắm riêng những vật phẩm cần thiết, dù sao nơi đây cũng là phiên chợ Thiên Đãng Sơn nên có nhiều cửa hàng bán đủ thứ, chẳng qua đó là những tu sĩ muốn bán đi những vật phẩm không cần nữa, vì thế phải cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn một phen mới được, nói không chừng nếu may mắn còn có thể gặp được thứ tốt.
"Đường sư huynh, hay là chúng ta tự tách riêng ra đi dạo thôi ! Dù sao nơi này cũng an toàn mà !" Phong Nhược cười hỏi Đường Thanh.
"Hắc ! Không sao đâu ! Dù gì ta cũng không có ý định mua thêm món nào nữa, với lại lúc này cũng hết sạch Ngũ Hành Thạch rồi !" Đường Thanh chẳng hề để ý mà nói ra, vã lại hôm nay gã cũng đã kiếm được một viên hạ phẩm Ngũ Hành Thạch thuộc tính kim rồi, chuyến đi này xem như không tệ chút nào. "À, đúng rồi ! Ngươi đang muốn mua bộ trang phục Tuyết Tằm phải không ? Ta đề nghị ngươi nên đến chỗ các đệ tử Diệu Âm môn mà mua, tuy rằng chỗ các nàng bán giá có hơi cao hơn chỗ khác, nhưng chất lượng trong Liên Minh Tu Tiên Nhạn Bắc là tốt nhất đấy !"
"Diệu Âm môn ? Nghe có chút cổ quái a !" Phong Nhược cảm thấy hơi lạ liền hỏi ngược lại.
"Hắc ! Cũng không coi là cổ quái lắm, chỉ có điều Diệu Âm môn từ trước đến nay chỉ tuyển nữ đệ tử, hơn nữa người nào cũng đều xinh đẹp như hoa, người đừng xem thường các nàng là nữ đấy, tổng quan thực lực của họ rất mạnh mẽ, tuy chỉ xếp hạng thứ 6 trong Liên Minh Tu Tiên Nhạn Bắc thôi, nhưng nếu so với bổn tông thì rõ ràng lợi hại hơn nhiều !" Đường Thanh lúc này mới mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói ra.
"Diệu Âm môn này am hiểu nhất là chế tạo trang bị, cho nên mỗi khi diễn ra phiên chợ trên Thiên Đãng Sơn này, đều có đệ tử của Diệu Âm môn chuyên bán trang phục, đương nhiên cũng có những môn phái khác với đặc sắc riêng của từng phái, ví dụ Cổ Kiếm tông am hiểu luyện kiếm, cho nên đệ tử của họ chủ yếu rao bán tam phẩm kiếm khí, mặt khác còn có Ngự Thú điện, đa số phi hành tọa kỵ cấp thấp mà chúng ta sử dụng có xuất xứ từ tay bọn họ bán ra đấy !"
"Mà ngoại trừ mấy món trang phục, kiếm khí, phi hành tọa kỵ ra, thì trong phiên chợ Thiên Đãng Sơn còn có bán phù triện cấp thấp, linh đan các loại. Tương tự thế, ngươi cũng có thể bày bán vật phẩm đang có trong tay, chỉ có điều những tu sĩ Luyện Khí kỳ như chúng ta chỉ có thể coi như một đám tiểu nhân vật mà thôi, những cao thủ Trúc Cơ kỳ kia mới được xem là những mối béo bở, mỗi lần giao dịch đều tiêu phí hết mấy ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, mà vật phẩm bọn hắn bán ra cũng đều thuộc hàng cực phẩm, đáng tiếc là căn bản chúng ta mua không nổi !"
Phong Nhược đứng kế bên nghe Đường Thanh giải thích, cả hai cùng sóng vai chậm rãi đi về phía trước, hai bên đường đã có rất nhiều người trưng bày hàng hóa, tuy cấp độ không cao lắm nhưng cũng khiến Phong Nhược hoa mắt cả lên.
"Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên nên chưa có vật gì tốt cả, phải đợi đến tầm ba ngày sau, khi đó những cao thủ Trúc Cơ kỳ xuất hiện, mới là giai đoạn náo nhiệt nhất, đương nhiên đối với chúng ta chẳng có ảnh hưởng gì !" Đường Thanh nói ra có chút tự giễu.
Phong Nhược cảm thấy rất đồng cảm với Đường Thanh, bởi vì nhìn qua một lượt hắn thấy rất nhiều vật phẩm tu tiên mà lần đầu tiên chứng kiến, chắc chắn hắn cũng chưa hề nghe qua, nhưng cho dù hiện tại hắn có chút đỉnh tài sản cũng chỉ có thể mua được vài thứ xoàng xoàng mà thôi.
Lúc này, trên bầu trời xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng rít cực kỳ thô bạo, thanh âm này cực lớn, thiếu chút nữa đã làm cho Phong Nhược phải bịt chặt tai lại, còn những phi hành tọa kỵ vốn đang bay vòng vòng trên bầu trời, vừa nghe tiếng rít liền lạnh run, thậm chí con kim sắc đại điêu trên ngũ cấp kia cũng không còn thần thái nhàn nhã như lúc trước, giương rộng hai cánh ra, tựa hồ như sắp đối đầu đại địch vậy.
Chờ cho âm thanh tiếng rít dừng lại, một đạo hắc ảnh cực lớn liền xuất hiện ngay trên phiên chợ, nhờ có ánh đèn xung quanh hắt vào, có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng bóng đen này, dù Phong Nhược đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cũng phải giật mình, bởi vì bóng đen kia mặc dù có hai cánh cực lớn, nhưng lại có đầu hổ khổng lồ, bên trong chiếc miệng đỏ lòm như chậu máu là từng cái răng trắng nhởn, nhọn hoắc, khiến cho tất cả mọi người đang đứng nơi đây phải kinh tâm động phách.
"Đây là dị thú đầu hổ lục cấp, là phi hành tọa kỵ của thiếu môn chủ Ngự Thú môn" Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Đường Thanh chứng kiến dị thú đầu hổ này, nên gã lập tức thấp giọng giảng giải cho Phong Nhược, "Dù sao Ngự Thú Môn này trong Liên Minh Tu Tiên Nhạn Bắc cũng được xếp hạng thứ hai, cho nên môn hạ đệ tử đều rất hung hăng càn quấy, tuy rằng bọn chúng không dám làm trò khỉ tại phiên chợ Thiên Đãng sơn này, nhưng tốt nhất là cứ cách xa bọn họ ra một chút, bằng không sẽ bị theo dõi sát sao thì lúc đó hết sức phiền phức !"
Nghe được lời Đường Thanh nói ra, Phong Nhược lại cười khổ một cái "Đường sư huynh, chỉ sợ chúng ta đã bị theo dõi rồi, bởi vì dường như Sở Thiên của Thiên Xu viện đang cùng đi chung với đám người Ngự Thú Môn đến đây !"
"Cái gì ?" Đường Thanh giật bắn mình, lúc này mới thấy Sở Thiên và đám thủ hạ gã đang đứng phía sau dị thú đầu. Tuy nhiên lúc này, vốn Sở Thiên tại Thanh Vân Tông vô cùng hung hăng càn quấy, nhưng bây giờ như chuột gặp mèo vậy, gã không ngừng nịnh nọt tranh thủ chút giao tình với mấy tên đệ tử Ngự Thú môn ở xung quanh, may mắn do lúc này sắc trời đã tối hẳn, bọn người Sở Thiên không nhìn thấy hắn và Phong Nhược, thế nhưng toàn bộ khu vực phiên chợ Thiên Đãng sơn lại không quá lớn, vì vậy song phương sớm muộn gì cũng sẽ đụng nhau.
Ngay lúc này, thiếu chủ Ngự Thú Môn diễu võ dương oai ở giữa không trung một phen xong, liền dẫn đám thủ hạ và bọn người Sở Thiên đi ra xa tìm chỗ cắm trại. Đến bây giờ, phần đông tu sĩ mới thở dài một hơi, bởi vì dị thú đầu hổ này đẳng cấp quá cao, chỉ bằng vào uy áp thôi đã có thể chấn nhiếp hết thảy các tu sĩ Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ rồi.
"Không được ! Ta phải lập tức đem việc này thông báo cho Khúc sư huynh, Phong Nhược ngươi trước tiên tìm hiểu xung quanh một chút đi ! Cho dù có gặp đám người Sở Thiên cũng không sao, bọn chúng không dám động thủ ở chỗ này đâu !" Đường Thanh vội vàng nói một hơi, liền cấp tốc xuôi theo đường cũ quay trở về.
Nhìn theo thân ảnh Đường Thanh dần dần biến mất, trong lòng Phong Nhược cũng cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng, hắn sớm đã biết rõ bọn người Sở Thiên sẽ đến tham gia phiên chợ Thiên Đãng sơn này, và hắn cũng đã chuẩn bị trước những ứng phó các loại phiền phức rồi. Nhưng thật không ngờ, vậy mà Sở Thiên và Ngự Thú Môn lại có mối quan hệ với nhau, dựa theo thần sắc kinh hoàng vừa rồi của Đường Thanh, ắt hẳn mấy người bọn hắn căn bản khó có khả năng chống lại nổi đẳng cấp của đối phương.
Hít sâu một hơi, Phong Nhược chủ động ổn định lại tâm thần, kỳ thật điều hiện tại hắn muốn làm nhất chính là nội trong đêm nay sẽ rời khỏi nơi đây, mà nghĩ chắc đám người Khúc Vân có lẽ cũng sẽ chọn giống phương án như thế !
"Hoặc giả, có lẽ trước tiên mình nên mua một con Kên Kên cấp hai đã, bởi như vậy chẳng những tốc độ phi hành tăng lên, còn còn có thể phi hành trong đêm tối được nữa ! Hay nói cách khác, bọn người Khúc Vân sẽ đi sau vậy !"
Phong Nhược tính toán xoay chuyển cực nhanh các ý niệm trong đầu, một mặt tìm kiếm ở các cửa hàng hai bên, cho dù hắn rất muốn mua bộ trang phục Tuyết Tằm, nhưng ở thời điểm này phi hành tọa kỵ quan trọng hơn một chút.
Xem hàng hồi lâu, Phong Nhược rốt cục cũng tìm thấy một con Kên Kên cấp hai dáng vẻ nó cực kỳ hung ác, và ngồi phía sau Kên Kên là một thanh niên có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, vừa ngó qua áo chiếc choàng trên người gã, Phong nhược thấy rõ hắn chính là đệ tử của Ngự Thú Môn, tuy nhiên dường như hắn không có liên quan giờ tới bọn người Sở Thiên thì phải.
Tuy trong lòng thoáng chút do dự, nhưng Phong Nhược vẫn đi lên trước hỏi : "Vị huynh đài này, có phải muốn bán Kên Kên không ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...