Phong Ngự

"Nhanh ! Hắn đang chạy theo hướng bên kia !" Mã Viễn chợt quát lên, giờ phút này nội tâm hắn thực sự phẫn nộ vô cùng, ba người bọn hắn ai cũng có tiếng tăm trong hàng đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông ? Hôm nay tự nhiên lại bị một tên tiểu tạp dịch không chút danh tiếng gì đem ra chơi đùa, nổi tức giận này nếu không phát tiết ra được nhất định sẽ phát điên vì nó mất.

"Lương Thực, ngươi hướng bên trái, ta bên phải, Hề Ngọc Kiều ngươi ở trên cao chú tâm quan sát vào ! Tiểu tử kia tu vi không cao, khẳng định vừa rồi đã bị té mà thụ thương, hắn chạy không xa đâu !" Tuy nhìn Mã Viễn có vẻ thô bạo, nhưng tâm tư không hề lỗ mãng, đương nhiên nghĩ kỹ cũng thấy hợp lý, Thanh Vân Tông lựa chọn đệ tử rất kỹ càng sao có thể chứa thứ ngu ngốc được chứ ?

Trong lúc nói chuyện, hai người Mã Viễn và Lương Thực đã khống chế Kên Kên nhào tới vị trí vừa phát ra tiếng động, cơ hồ là cùng lúc hai tên đều ra lệnh cho Kên Kên cấp tốc lao nhanh vào bụi rậm, nhưng ngay sau đó liền phát hiện bên trong không hề có bóng dáng tên tạp dịch kia.

"Đáng giận ! Lại bị chơi xỏ rồi ! Tên tạp dịch chết tiệt này !" Mã Viễn gào thét một hồi, nhị phẩm kiếm khí trong chốc lát liền bộc phát ra vô số đám băng bạch ngân. Bỗng nhiên cây đại thụ to đến mấy chục người ôm ở sát bên như không được thứ gì chống đỡ liền đỗ xuống “Ầm...” một tiếng, tuy nhiên điều đáng sợ hơn nữa chính là cả cây đại thụ đều bị một tầng băng sương bao bọc xung quanh !

"Công kích thật khủng khiếp !" Lúc này, Phong Nhược đang ẩn thân cách đó cả trăm trượng nhịn không được phải hít vào một luồng khí lạnh rợn người. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhị phẩm kiếm khí của Mã Viễn có thuộc tính thủy hơn nữa còn được tinh luyện bằng Ngũ Hành Thạch, thậm chí còn có thể là hạ phẩm Ngũ Hành Thạch nữa, bằng không thì chẳng thể nào có uy lực lớn như thế.

Vừa chứng kiến thực lực cường hãn của Mã Viễn, Phong Nhược không chút suy nghĩ liền thay đổi kế hoạch, nguyên bản ý định của hắn là lợi dụng địa hình nơi đây, chia cắt ba người Mã Viễn rồi âm thầm đánh lén, nhưng bây giờ chỉ cần một mình Mã Viễn thôi hắn đã muốn nuốt không trôi rồi.

Phong Nhược không phải là người dễ xúc động, nên lập tức nhắm hướng xa xa mà chạy đi, do khắp nơi trong Đông Phong đều có đại thụ che chọc trời, nên muốn thoát khỏi truy sát của ba tên kia ắt hẳn cực kỳ dễ dàng.

Nhưng ngay lúc này, có lẽ quá tự phụ với thực lực bản thân, Hai tên Mã Viện và Lương Thực chia làm hai ngã tìm kiếm, ... thế mà Lương Thực lại đúng lúc chạy về phía nơi Phong Nhược đang ẩn nấp.

Vừa nhìn thấy tình hình này, trong lòng Phong Nhược không khỏi tính toán, tên Lương Thực này dễ đối phó hơn tên Mã Viễn kia, trước hết do trên người gã chỉ có bộ trang bị Tuyết Tằm, hơn nữa kiếm khí gã sử dụng chỉ là một thanh vũ khí nhất phẩm, quan trọng hơn hết là thần sắc gã lúc này có chút bất an, rõ ràng đây là một tên gia hỏa chết nhát.


Đương nhiên Phong Nhược cũng không phải muốn giết chết Lương Thực, bởi vì hôm nay hắn căn bản không thể diệt khẩu cùng lúc ba người Mã Viễn được, hắn cực kỳ rõ ràng là chỉ cần chết một người trong số đó cũng sẽ kinh động đến cấp cao Thanh Vân Tông, lúc đó cho dù hắn có chạy trốn đến chân trời góc biển nào cũng chỉ còn con đường chết.

Hiện tại đám người Mã Viễn đã nhận biết thân phận mình, nếu vậy lấy tác phong ngang ngược càn rỡ gần đây của bọn chúng thì có chạy trốn cũng thế, mà động thủ cũng chả khác gì. Cừu này đã kết rồi không thể tránh né, thôi thì nhân cơ hội này chơi bạo một trận vậy, thuận tiện kiếm chút chỗ tốt luôn, như thanh nhất phẩm kiếm khí trong tay tên Lương Thực kia chẳng hạn !

Hơn nữa, loại chuyện nhỏ xíu này cấp cao Thanh Vân Tông cũng không thèm để ý tới làm gì, giống như tình huống Sở Thiên cưỡng ép rồi đoạt đi linh tuyền mà bọn Khúc Vân phát hiện ra.

Nghĩ như vậy, Phong Nhược nhịn không được tủm tỉm cười, từ trước đến nay hắn cũng chẳng phải là hạng người sợ phiền phức, đã dám trêu tới hắn thì cũng đừng trách hắn không khách khí !

Thò tay vào ngực, Phong Nhược trực tiếp lấy con Tuyết Linh điệp ra, hiện tại tuy hắn không có cách nào cùng nó câu thông, lại càng không thể thao túng nó được, nếu không thì trận chiến này có lẽ sẽ dễ dàng hơn đôi chút.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân "xột xoạt", hiển nhiên tên Lương Thực kia đang dần dần tiến đến gần, thậm chí Phong Nhược còn có thể tưởng tượng được tên đó đang hết sức khẩn trương dòm ngó xung quanh, do tiếng bước chân lệch nhịp của gã đã vô tình làm lộ ra khuyết điểm này, thông thường những đệ tử đời thứ ba như bọn họ, tuy thường xuyên ra ngoài săn giết nhưng trên thực tế hầu hết đều tập hợp thành từng nhóm đi săn, thậm chí có nhóm lên tới mười mấy người, bởi vậy họ rất thiếu sót về kinh nghiệm tác chiến độc lập.

"Hắc ! Hiện tại trông chờ vào ngươi đó !" Nhẹ nhàng giữ chặt Tuyết Linh điệp trong tay, Phong Nhược khẽ thở dài một hơi, rồi trong chốc lát hắn lao ra ngoài nhanh tựa tia chớp, nhưng rõ ràng nhanh hơn hắn còn có Tuyết Linh Điệp trắng xinh kia, nguyên do nhờ hắn đã dùng sức ném nó đi trước.

Nghe có tiếng động phát ra, tên Lương Thực đang trong trạng thái cực độ khẩn trương liền ngó sang, nhưng gã chỉ thấy một tia bạch quang phá không bay đến, còn chưa đợi gã kịp phản ứng thì bóng trắng đó đã hung hăng đập thẳng vào mặt, do cú va đập này đau nhức tận tâm can nên khiến gã chịu không nổi mà rú thảm lên, đồng thời cũng buông bỏ cả thanh kiếm nhất phẩm đang cầm trong tay rồi dùng hay bàn tay ôm lấy mặt.

"Hỏng bét !" Ngay lúc tiếng hét thảm của Lương Thực vang lên, Phong Nhược đã biết không ổn, song cũng may, người này lại làm rơi thanh nhất phẩm kiếm khí xuống đất, Phong Nhược không chút do dự liền xông lên phía trước, một cước phi thân đạp bay tên Lương Thực đang la hét kêu gào, sau đó thuận tay nhặt luôn thanh nhất phẩm kiếm khí kia cất đi.


Cùng lúc đó, tiếng rống giận dữ của Mã Viễn cũng từ xa truyền đến, Hề Ngọc Kiều ở giữa không trung cũng nhanh nhẹn đáp xuống.

Phong Nhược không dám chậm trễ, trực tiếp ra sức tách hai tay gã đó ra, rồi thu hồi lại Tuyết Linh điệp, song lúc này trên khuôn mặt gã tràn đầy máu tươi, may mà Tuyết Linh Điệp không giống như Thải Vân Điệp có chứa chất kịch độc, nếu không hậu quả thật khó lường.

"Bá !" Phong Nhược rút thanh đoản đao Ánh Nguyệt ra, trực tiếp đâm thẳng vào mặt Lương Thực, trong tiếng kêu gào thảm thiết của gã mũi đao đã dừng lại ngay trước mi tâm.

"Nói đi ! Ngươi muốn chết như thế nào ?" Giọng Phong Nhược lạnh băng hỏi.

"A, không không ! Ta không muốn chết !" Lương Thực cơ hồ rú thảm lên, có lẽ gã đã tuyệt vọng lắm rồi, đôi mắt càng nhắm chặt lại, toàn thân run như cầy sấy.

"Đem hết đồ vật ngươi có trong trữ vật yêu đái lấy ra ngay !" Phong Nhược trực tiếp ra lệnh, đây là ý tưởng trong lúc nhất thời cao hứng mà hắn nghĩ ra, bởi vì thắt lưng trữ vật phải do chính chủ nhân mới có thể khai mở.

"Được được ! Nhưng ngươi không được làm bậy đó !" Lương Thực vừa nói vừa run rẩy, đồng thời gã vội vàng phân ra một tia ý niệm liền lấy đồ trong thắt lưng trữ vật ra.

Chỉ trong chốc lát, hai người Mã Viễn và Hề Ngọc Kiều cũng đã lao đến.

"Không muốn hắn chết thì lập tức đứng lại cho ta !" Phong Nhược quát lớn một tiếng, một chân dẫm mạnh lên ngực Lương Thực, tay cầm Ảnh Nguyệt đoản đao chỉ thẳng vào mắt trái gã.


Nghe thấy tiếng quát của Phong Nhược, lại nhìn thấy thảm trạng của Lương Thực, tuy Mã Viễn cùng Hề Ngọc Kiều không mấy tình nguyện nhưng cũng không dám không dừng cước bộ, dù sao Lương Thực cũng là sư huynh đệ được vài chục năm với bọn hắn, tất nhiên không muốn hắn chết đi !

"Láo thật ! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào ? Hãy thả hắn ra lập tức ! Nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời !" Mã Viễn nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, thậm chí nhìn dáng vẻ gã như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Nhược vậy !

"Rất đơn giản, đem tất cả Ngũ Hành Thạch trên người các ngươi bỏ vào trong Túi Càn Khôn rồi ném sang đây, chỉ cần thiếu một viên ta sẽ dùng con ngươi hắn bổ sung vào !" Phong Nhược vô cùng bình tĩnh nói, dù sao uy hiếp của Mã Viễn đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì.

"Ngươi nghĩ hay thật !" Mã Viễn lập tức nổi trận lôi đình quát !

"Ha ha, thật không ? Lương Thực, ngươi nghĩ sao ?" Phong Nhược cười lạnh một tiếng, Ảnh Nguyệt đoản đao trong tay xẹt qua mũi Lương Thực ...

"A đừng ! Mã sư huynh, Hề sư huynh, cho đệ mượn trước đi!" Cơ hồ, Lương Thực khóc nức nở mà cầu khẩn.

"Nhanh lên nào, thời gian của ta có hạn, tính kiên nhẫn lại càng thêm có hạn ! Các ngươi hãy đem tất cả Ngũ Hành Thạch đang có bỏ vào Túi Càn Khôn rồi ném sang đây ngay !" Phong Nhược trầm giọng quát.

Hai người Mã Viễn và Hề Ngọc Kiều dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Phong Nhược, lúc sau mới không tình nguyện đem tất cả Ngũ Hành Thạch có trên người ném sang.

"Hai người các ngươi lập tức lui về sau trăm trượng, còn nữa, đem phi hành tọa kỵ của các ngươi phong ấn lại đi !" Phong Nhược căn bản không để bọn hắn kịp phản ứng, lập tức quát lên, dù sao thực lực hai tên này không phải dễ chơi, nếu không tính toán đứng xa bọn chúng một chút thì hắn khó lòng trốn thoát được.

Giờ phút này, hai tên Mã Viễn cũng chỉ có thể dựa vào phân phó của Phong Nhược mà tiến hành, nhưng trong lòng hận không thể lột da róc thịt, hút máu nuốt tủy Phong Nhược !


Thừa dịp đám người Mã Viễn lui ra phía sau, Phong Nhược nhanh chóng đem Ngũ Hành Thạch trong Túi Càn Khôn kia trút hết vào túi mình, sau đó lại thu hết toàn bộ Ngũ Hành Thạch trên người Lương Thực, về phần những thứ thượng vàng hạ cám khác hắn không hề động vào.

Bởi vì hắn đang bị hấp dẫn bởi một khối ngọc giản màu xanh lá cây, nếu hắn không nhầm thì trong này có thể ghi chép lại tâm pháp Thanh Vân Quyết từ tầng hai đến tầng thứ năm !

Cứ như vậy trong tích tắc Phong Nhược thật sự muốn tịch thu luôn ngọc giản này, nhưng lý trí nói cho hắn biết làm vậy là tự đi tìm cái chết, hắn biết rõ Thanh Vân Tông khống chế công pháp tu luyện cực kỳ nghiêm khắc, nếu như hắn lấy đi khối ngọc giản này, chỉ cần đám người Mã Viễn hướng lên trên báo cáo một tiếng, tất nhiên cao tầng Thanh Vân Tông chắc chắc sẽ tự thân đi thu thập hắn.

Thế nhưng, nếu cứ bỏ qua thứ trước mắt như vậy thì thật sự quá tiếc !

Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Nhược trở tay đánh ngất Lương Thực, lúc này mới tranh thủ thời gian cố gắng nhớ kĩ tâm pháp bên trong ngọc giản.

May thay hai người Mã Viễn đang ở cách khá xa nên không thấy rõ động tác của Phong Nhược, hơn nữa bọn họ lại càng không dám liều lĩnh xông lại gần.

Song Phong Nhược cũng không dám trì hoãn quá lâu, cho nên hắn chỉ ghi nhớ kĩ Thanh Vân Quyết tầng hai rồi quyết đoán ném ngọc giản trả lại, sau đó xoay người nhắm hướng chỗ sâu thẳm trong Đông Phong mà chạy đi.

Kế đó, ba người Mã Viễn cũng chỉ cho rằng hắn tham lam Ngũ Hành Thạch thôi, dù sao một tên tạp dịch thì có được bao nhiêu kiến thức chứ, tuy rằng sau chuyện này, nhóm người Sở Thiên hận hắn thấu xương nhưng chỉ cần cao tầng Thanh Vân Tông không tham dự thì hắn vẫn có chỗ mà trốn tránh.

Nhưng cho dù bọn người Mã Viễn có nằm mơ cũng không ngờ được hắn đã trộm nhớ tầng hai của tâm pháp Thanh Vân Quyết, chỉ cần hắn có thể tiến cấp lên Luyện Khí trung kỳ thì lần tới khi đối mặt với bọn chúng chắc chắn sẽ không rơi vào hạ phong !

Ngay lúc Phong Nhược bỏ chạy đi, hai người Mã Viễn lập tức liền vọt lên, tuy nhiên do khoảng cách quá xa, với lại chỗ rừng rậm dày đặc này vô phương sử dụng phi hành tọa kỵ được, nên cuối cùng hai người bọn họ đành phải từ bỏ truy sát, đương nhiên còn một lý do nữa là vừa rồi chứng kiến thủ đoạn hung ác của Phong Nhược, nên khiến bọn hắn không dám khinh địch mà tiếp tục mạo hiểm !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui