Phong Ngự

Đêm đã về khuya.

Một làn sương mù ẩm ướt từ trong tiểu cốc tràn ra mang theo một mùi vị tanh cay nhàn nhạt, còn có một loại khí tức cực kỳ lạnh lẽo làm người ta không tự chủ được mà run lên.

Tên đệ tử của phái Thương Sơn kia đã tiếp thêm mấy lần củi nhưng dưới bầu không khí ẩm thấp này thì ngọn lửa cũng không thể sáng rực được mà chỉ cháy le lói.

Phong Nhược suy nghĩ mãi rồi cũng không bảo y tắt lửa đi, nói thật hắn vốn nghĩ rằng tại khu vực gần Điệp Vụ Sơn Mạch này một đống lửa lại có bao nhiêu tác dụng, dù sao đám linh thú ngoài kia không phải là thú dữ bình thường, huống chi trong Điệp Vụ Sơn Mạch không chỉ có linh thú.

Bỗng nhiên Ngân Giáp nãy giờ vẫn lặng yên bên người Phong Nhược kêu lên mấy tiếng nhỏ, dường như nó phát hiện ra điều gì, rồi bất chợt có một con dạ hành linh thú từ đâu lao đến bay thẳng đến gần tên đệ tử phái Thương Sơn đang nhóm lửa.

“Đừng giết nó!”

Phong Nhược vội vàng nói nhưng vẫn chậm một bước, hoặc tên đệ tử kia không nghe thấy gì, con dạ hành linh thú sắp lao vào sau lưng hắn thì đột nhiên thấy hắn nhảy lên, tiếp theo đó có hai luồng kiếm quang nhanh nhứ chớp xẹt qua chém con dạ hành linh thú cấp ba vô tình đi lạc vào nơi này thành bốn mảnh.

“Chết rồi!”

Phong Nhược tức giận điên người, thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi ầm lên. Tên vớ vẩn này làm cái gì vậy chứ? Muốn thể hiện ta đây rất mạnh sao? Một con linh thú cấp ba mà thôi, chém một kiếm còn chưa đủ hay sao mà còn phải chặt thành bốn đoạn cho máu tung tóe khắp nơi mới hả?

“Ngươi điếc à? Ta bảo là đừng giết nó!”

Phong Nhược từ trên cao nhảy xuống gằn giọng nói, phải biết rằng bây giờ là giữa đêm nên âm khí rất nặng, chỉ cần có mùi máu thôi sẽ dẫn dụ các dạ hành linh thú hoặc bất cứ thứ gì nguy hiểm mò đến.


“Ngươi nghĩ rằng mình là ai chứ? Việc quái gì ta phải nghe lời ngươi, thật buồn cười!” Tên đệ tử phái Thương Sơn cười lạnh một tiếng rồi phất thanh kiếm cấp ba trong tay lên ung dung thu vào vỏ kiếm.

“Ngươi….Chẳng lẽ những việc cần chú ý trong khi ra ngoài vào ban đêm cũng không biết sao? Ngươi có thể sống đến bây giờ cũng thật là may mắn đó!”

Phong Nhược hít sâu một hơi cố nén giận, thằng oắt con này đúng là tự cao tự đại quá lắm rồi, còn vung kiếm múa may trước mặt hắn nữa chứ.

Không có hứng thú cãi cọ với thằng đần này, Phong Nhược tiện tay nhặt xác con dạ hành linh thú lên, bây giờ hắn phải tìm cách ném cái xác này đi thật xa, tuy đây chỉ là nơi tiếp giáp với Điệp Vụ Sơn Mạch nhưng cẩn thận được chừng nào hay chừng ấy!

“Ngươi làm gì thế? Thả ra, con này do ta giết được mà!”

Tên đệ tử của phái Thương Sơn tiến lên một bước rồi hùng hổ rút kiếm chỉ vào Phong Nhược.

Đến đây thì Phong Nhược tức không chịu được nữa rồi, đúng là điên rồ, chỉ có tu vi Luyện Khí mà dám cầm kiếm chỉ vào tu sỹ Trúc Cơ? Thật không thể hiểu nổi đầu thằng ôn này làm bằng cái gì nữa?

“Cút!”

Phong Nhược thấp giọng quát, hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi, nếu không vì chuyện hộ tống trước mắt thì chắc chắn ít hắn cũng phải chặt hai tay tên này cho hả giận.

“Hừ! Đây là địa bàn của phái Thương Sơn, ngươi đừng có làm càn, mau bỏ cái xác xuống!”

Nhưng tên đệ tử của phái Thương Sơn này cũng là loại to gan lớn mật, không e dè chút nào mà vẫn nghênh ngang chỉ kiếm vào Phong Nhược.


“Địa bàn phái Thương Sơn! Thật không?”

Phong Nhược liếc mắt, chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh đột ngột trở nên lạnh lẽo hơn, hắn cau mày nhìn xung quanh lại phát hiện những ngôi sao trên trời không biết từ bao giờ đã bị một màn đen bao phủ.

“Được! Vậy thì ngươi cứ tử từ mà hưởng thụ đi!”

Phong Nhược cười lạnh một tiếng rồi quẳng xác con linh thú đến trước mặt tên ranh con kia, sau đó phóng về phía lâu đài cẩn thận đề phòng, hiện tại hắn chắc chắn mùi máu kia đã hấp dẫn thứ gì đó mò đến đây rồi.

Điệp Vụ Sơn Mạch bốn mùa bị mây mù ẩm ướt bao phủ, còn âm hàn hơn so với U Minh Lâm, ở chỗ này sớm đã có một ít khí lạnh tụ thành sát khí, cuối cùng hình thành nên ma vật, đây là thứ còn nguy hiểm hơn cả linh thú bởi vì chúng nó được đất trời tạo ra, mặc dù không có ý thức nhưng thực lực vô cùng cường đại.

Như Huyết Sắc Yêu Phong mà Phong Nhược từng thấy trước kia cũng là một loại ma vật, với thực lực khủng bố của Mộ Phi Tuyết mà cũng chỉ có thể đánh trọng thương nó mà không kịp tiêu diệt thì cũng đủ hiểu ma vật này lợi hại như thế nào.

Nhưng hắn ngó nghiêng xung quanh cả buổi mà vẫn không phát hiện ra có điều gì lạ nên chưa vội gọi đám người Lý Đán, mà tên đệ tử phái Thương Sơn kia thì thờ ơ như không có việc gì bắt đầu ngồi nướng thịt, thấy Phong Nhược nhìn sang còn láo toét vẫy vẫy miếng thịt khiêu khích.

Phong Nhược chán ngán nhìn sang chỗ khác, hắn vẫn thấy có điều gì đó không đúng, phải biết rằng ngay cả trong các siêu cấp môn phái như Trấn Thiên Tông, Cửu Thần Cung cũng không có loại đệ tử ngông nghênh như thế, vậy mà chỉ là một tên đệ tử của phái Thương Sơn cỏn con mà dám vênh váo đến mức độ này.

Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó liền quay đầu nhìn lại, chợt thấy sau lưng tên kia từ đâu xuất hiện một cái miệng màu đen khổng lồ, tên ranh con đang đắc ý thì bị cái miệng cắn một phát ngập nửa người, chỉ kịp kêu lên một tiếng thê thảm rồi im bặt.

Mà ngay lúc này Phong Nhược nhận thấy đêm tối càng dày đặc hơn, ngay cả Ngân Giáp Thiên Thù ở ngay bên cạnh cũng không thấy được, chỉ còn tiếng cắn nuốt răng rắc vang lên bên tai rất ghê rợn.


“Có chuyện gì?”

Nghe tiếng hét thảm, Tề Vũ ở trong lâu đài đá quát to một tiếng rồi cùng những người khác lao ra.

“Đừng bước chân ra ngoài! Tất cả ở trong lâu đài đi!”

Phong Nhược vội vàng ngăn cản, lúc trước hắn không gọi mọi người dậy chính là vị sợ mọi việc trở nên lộn xộn, phải biết rằng một khi ma vật đã xuất hiện mà mọi người rối loạn thì càng dễ bị tiêu diệt. Thậm chí còn bị ảnh hường mù quáng mà chém giết lẫn nhau, cho nên tốt nhất là ở lại bên trong chỗ này, còn có hắn đứng canh giữ ngay lối vào thì ma vật kia muốn tiến lên cũng phải qua hắn đã.

Chỉ cần mọi người có thể ổn định tinh thần, tỉnh táo lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nhưng lời nói của hắn không có chút hiệu quả nào, giọng còn chưa dứt thì lại có những tiếng kêu thảm thiết khác vang lên, chắc là của những tên đần độn chạy vội ra ngoài.

Sau những tiếng kêu này mùi máu tươi trong không khí cũng ngày càng đậm hơn, thậm chí còn làm cho Phong Nhược cảm thấy tất cả sương mù ẩm ướt xung quanh đã hóa thành máu cả rồi, bao phủ lấy hắn.

“Không ổn!”

Cảm giác được tình hình này Phong Nhược thầm than thở rồi vội vàng phong ấn Ngân Giáp lại, bởi vì lần này đối thủ không phải là tu sỹ hay linh thú mà chính là ma vật, nó không có tác dụng gì ở đây cả, lởn vởn ở ngoài chỉ tổ nguy hiểm.

“Mị Ảnh xuất vỏ!”

Quát khẽ một tiếng Phong Nhược liền thi triển Ngự kiếm thuật sau đó vẽ lên một vòng bảo hộ xung quanh mình, trong chốc lát sương máu lởn vởn cạnh đó liền bị gió lốc của Mị Ảnh tạo ra thổi tan.

Nhờ vậy mà Phong Nhược mới có thể quan sát được tình hình trong vòng mấy trượng.

Nhìn thấy cách này có hiệu quả hắn vô cùng mững rỡ liền vội vàng điều khiển Mị Ảnh phóng đến những nơi có âm thanh truyền ra.


Kiếm đến đâu sương mù bị tản ra đến đó, nhưng mãi hắn vẫn không tìm thấy ma vật lẩn trốn ở đâu, còn âm thanh cắn nuốt xung quanh càng ngày càng nhiều, giống như một đàn chó dữ đang cắn xé vậy. Điều này làm hắn vô cùng lo lắng.

Nhưng ngay lúc này đằng sau lâu đài đá lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, ma vật đã chui vào lâu đài rồi.

“Tức quá!”

Phong Nhược thầm mắng một tiếng, đám người Lý Đán thật ăn hại, ngay cả cái lối vào cũng không chặn được! Ma vật này còn chưa thành hình nên cho dù bọn hắn không thi triển Ngự kiếm thuật mà chỉ cần múa kiếm trong tay cũng đã ngăn được nó rồi!

Nghe thấy những tiếng kêu thảm vang lên Phong Nhược đành phải lấy lông vũ bổn mạng mà Thanh Điểu tặng ra, sau đó trút pháp lực vào rồi vung lên, lập tức có một trận gió lốc thổi mạnh cuốn lấy Phong Nhược vào giữa rồi điên cuồng gào thét thành một cái vòi rồng khổng lồ.

Vòi rồng vừa xuất hiện liền thổi tan sương máu xung quanh, chỉ cần vài nhịp thở toàn bộ đã bị quét sạch, những ngôi sao trên bầu trời cũng dần hiện ra.

“Gầm gừ!” Một tiếng kêu cực kỳ sợ hãi truyền ra từ trong lâu đài đá, ngay sau đó một luồng sương mù màu đen vọt ra bay thẳng về phía Điệp Vụ Sơn Mạch.

“Nghiệp chướng còn muốn chạy!”

Phong Nhược làm sao để nó bỏ đi dễ dàng vậy được? Hắn vội vàng nhảy lên Mị Ảnh rồi bấm kiếm quyết đuổi theo, bởi vì vòi rồng gió lốc vừa rồi đã đánh nó trọng thương, nếu lúc này không tận dụng cơ hội mà tiêu diệt thì tương lai không biết có chuyện gì xảy ra nữa.

Hôm nay Phong Nhược ngự kiếm phi hành đã thuần thục hơn rất nhiều, tuy vẫn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của Mị Ảnh nhưng cũng đã nhanh hơn cả dơi quỷ bay rồi, vì thế cho nên ma vật kia có chạy nhanh như thế nào đi nữa hắn cũng đuổi kịp.

Chỉ trong vòng mười mấy nhịp thở Phong Nhược đã đuổi theo đến sát Điệp Vụ Sơn Mạch, cũng đã gần bắt kịp con ma vật kia, lúc khoảng cách chỉ còn hơn hai mươi trượng hắn vội vàng lấy Tru Ma Kiếm ra phóng về phía trước.

Tru Ma Kiếm đâm vào ma vật, liền nghe thấy một tiếng rống thê lương phát ra rồi đoàn sương đen kia bỗng hoàn toàn biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui