“Ta…Tất nhiên ta tin tưởng mi rồi”
Phong Nhược trả lời nhưng với giọng điệu vô cùng cổ quái, tuy lâu nay hắn biết Thanh Điểu có linh trí không thua kém gì nhân loại nhưng hôm nay thấy nó thông minh hiểu biết như thế hắn vẫn cảm giác có chút không tin.
“Nhưng mi có thể nói cho ta biết vòng xoáy rất lớn mà mi nói đến là chuyện gì được không? Có phải lão Mộc Sát Yêu kia đang lừa gạt ta?”
“Bây giờ ngươi biết quá nhiều cũng không có lợi, hơn nữa ta cũng không biết rõ mọi chuyện, chỉ là năm xưa nghe chủ nhân nói qua một chút thôi, tốt nhất ngươi đừng tham gia vào, với lại cũng phải thu xếp rời khỏi Khô Mộc Hải sớm đi, ta bây giờ đang rất cần một nơi có linh khí dồi dào để bế quan tu luyện!”
Thanh Điểu tiếp tục vạch trên mặt đất mấy chữ.
“À, mà mi có biết chủ nhân Minh Khê của mi đang ở chỗ nào không?” Phong Nhược nhịn không được hỏi tiếp, không phải bao giờ cũng có cơ hội nói chuyện với thằng này nên tốt nhất là moi được tin gì hay tin đó, hơn nữa hắn vẫn rất tò mò về thân phận của Minh Khê.
“Minh Khê là ai? Ta chưa nghe đến bao giờ, mà ngươi lảm nhảm gì lắm thế?”
“À?” Phong Nhược ngẩn người, bây giờ hắn mới nhớ ra cái tên Minh Khê là do hắn đặt, nếu nói Minh Khê thì thằng này làm sao biết được chứ?
“À, ý ta là chủ nhân của mi có tên là gì?”
“Ngươi không có tư cách biết điều này, thôi đừng lắm chuyện nữa, đi được rồi!”
Thanh Điểu vạch xong mấy câu này cũng không thèm đợi Phong Nhược chuẩn bị gì mà xách thẳng cổ hắn lên, vung cánh đập mạnh. Ngay lập tức một luồng vòi rồng gió lốc bỗng nhiên tuôn ra, rồi “Ầm” một tiếng phá nát một lỗ lớn trên nóc Pháo đài.
Khi Phong Nhược hoàn hồn thì đã thấy mình lơ lửng cao nghìn trượng trên trời rồi!
“Này cái thằng này, không nhẹ nhàng một chút được à? Mà mi có biết nhìn thế này rất khó coi không? Tên tuổi anh hùng một đời của ta bị mi hủy mất rồi!”
Phong Nhược bực tức điên người, cả người hắn bị Thanh Điểu treo ngược cả nghìn trượng trên cao, hoa mắt chóng mặt mất cả hồn vía.
“Bực quá, cái thằng ác ôn bao giờ cũng chơi trò này!”
Phong Nhược tức phun máu, nhưng cũng chỉ dám oán hận trong lòng thôi, đành mặc nó thích làm gì thì làm vậy, chứ lỡ may nó nổi điên lên thì còn khổ hơn nữa.
Thanh Điểu bay còn nhanh hơn cả Thanh Bằng cấp bảy của Mộ Phi Tuyết, đợi đến khi Phong Nhược định hướng được thì đã thấy bọn hắn bay ra khỏi Khô Mộc Hải rồi.
“Này này…dừng lại ngay, mi muốn ta trở thành tội nhân lâm trận bỏ chạy sao? Vạn lão đầu đã từng nói, nếu dám bỏ trốn là giết không tha đó!”
Phong Nhược lo lắng hét lên um xùm, chuyện này không thể vớ vẩn được, tuy biết đại quân Mộc Yêu chắc chắn sẽ không xuất hiện nữa nhưng năm Đại tông môn nhất là cao tầng Trấn Thiên Tông tuyệt đối sẽ không lơ là, ít nhất trong vòng ba năm các đệ tử tuần tra không được bước chân về, hắn bỏ đi như thế này sẽ bị Trấn Thiên Tông truy nã mất!
Lúc này Thanh Điểu mới chịu ngừng lại, chắc nó cũng hiểu được việc này rất quan trọng.
“Mi thả ta xuống đi, ta về xin Vạn lão đầu một chút, nếu không được thì ta tìm mi sau!”
Phong Nhược vẫn không dám nói ba chữ Mộ Phi Tuyết ra, Thanh Điểu liền thờ ơ thả hắn xuống, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị nên nhanh chóng xuất Mị Ảnh ra không bị rơi xuống đất.
Đợi đến lúc hắn hạ xuống mặt đất định ngẩng đầu lên mắng một trận thì đã thấy Thanh Điểu ở đâu mất dạng.
“Hừ! Chạy nhanh thế!”
Cúi đầu nhìn nhẫn ngọc trên tay Phong Nhược nhịn không được lắc lắc đầu, chắc Thanh Điểu đã lại trốn trong này rồi, thằng này tính tình thật cổ quái.
Đang lúc hắn chuẩn bị thả dơi quỷ ra để bay về phòng tuyến thì từ phía Khô Mộc Hải có một luồng kiếm quang vô cùng chói mắt đang lao rất nhanh về phía này, thật ra hắn rất quen thuộc với kiếm quang này, đúng là Mộ Phi Tuyết!
Trong vòng thời gian mười nhịp thở kiếm quang lạnh thấu xương đã xuất hiện trước mặt Phong Nhược, nhưng Mộ Phi Tuyết đứng ở trên thì tỏ vẻ rất cẩn thận quan sát xung quanh một chút rồi mới cổ quái nói với hắn.
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, à mà nhìn ta có vẻ bị làm sao ư? Mà sư thúc Mộ phi Tuyết này, chúng ta thật có duyên nha!” Phong Nhược ngượng ngùng cười cười, hắn thật không ngờ Mộ Phi Tuyết lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa hình như có chủ ý gì đó!
“Rất có duyên sao? Hôm qua ta có việc đi tìm ngươi nhưng lại không thấy ngươi đâu, ta tìm mãi không được thì hôm nay chợt thấy hình như ngươi bị linh thú bắt cóc, ta liền ngự kiếm đuổi theo mà mãi không kịp!” Mộ Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào Phong Nhược nói, ánh mắt còn tỏ vẻ nghi ngờ, lại còn mang vẻ vô cùng khó hiểu nữa.
“Chà Tuyết sư thúc, người không hoa mắt đấy chứ? Mà sư thúc tìm ta có việc gì?”
Phong Nhược tất nhiên không đời nào khai chuyện Thanh Điểu ra nên cố tình lảng sang chuyện khác.
“Thật sao? Ta hoa mắt?” Mộ Phi Tuyết bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ giận dữ rồi gằn từng chữ một nói:”Ta hỏi ngươi, đã nghe qua tên Mộ Hàn Yên bao giờ chưa?”
“Hả? Mộ Hàn Yên?”
Phong Nhược có chút hồ đồ, hắn thật không hiểu tại sao Mộ Phi Tuyết lại nói với giọng điệu như vậy, hơn nữa hình như nàng ta biết sư phụ của hắn? Ồ? Không đúng? Mộ Hàn Yên? Mộ Phi Tuyết? Chẳng lẽ là tỷ muội hay dì cháu? Hay….là mẹ con?
Nghĩ đến đó hắn nhịn không được lùi về phía sau hai bước, vì hắn phát hiện ánh mắt của Mộ Phi Tuyết ngày càng lạnh, nhưng có vẻ như thẹn quá hóa giận sao đó.
“Chà! Tuyết sư thúc! Cái gì cũng phải từ từ, Mộ Hàn Yên là sư phụ của ta. Sư thúc cũng biết sư phụ ta à?”
Mộ Phi Tuyết vẫn không nói gì mà chỉ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hung ác như muốn xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ, đang lúc hắn không biết phải làm sao thì nàng đã khiển phi kiếm quay về phía sau gào thét bỏ đi.
Thật lâu sau chẳng biết từ đâu mới có giọng nói của nàng truyền tới.
“Mộ Hàn Yên bảo ngươi đi Tuyết Nhạn Thành của liên minh các môn phái ở Nhạn Bắc!”
“Liên minh các môn phái ở Nhạn Bắc, Tuyết Nhạn Thành?” Phong Nhược sững sờ nhưng lập tức cảm thấy vô cùng mừng rỡ, từ khi Chưởng môn Thanh Vân Tông bị đổi chủ cho đến nay sư phụ của hắn cũng biến mất đâu không thấy, đến tận bây giờ hắn vẫn còn rất lo lắng, cuối cùng cũng có tin tức của người, tảng đá trong lòng hắn cũng đã được tháo bỏ.
“Được rồi! Về Trấn Thiên Tông kiếm chỗ cho Thanh Điểu bế quan sau đó đi liên minh các môn phái ở Nhạn Bắc.”
Hôm nay có cớ này hắn cũng không cần gặp viện trưởng Kiếm Tâm Viện Vạn Sở Hành xin phép nghỉ nữa.
Đoạn đường kế tiếp đều do Thanh Điểu chở, dù sao với tốc độ của dơi quỷ thì không kịp thời gian được.
Về chuyện bế quan của nó hắn cũng đã trao đổi qua, dựa theo những gì nó nói thì linh khí ở Thương Ngô Giới rất loãng, trừ một ít địa điểm đặc biệt ra thì tất cả mọi nơi đều không phù hợp với tiêu chuẩn cho nó bế quan.
Tất nhiên nếu Phong Nhược đồng ý cho nó mượn Thanh Mộc Thần Tinh một thời gian ngắn thì cũng được, nhưng hôm nay Thanh Mộc Thần Tinh đang vô cùng suy yếu, lỡ may bị hủy mất thì làm sao?
Cho nên cuối cùng Phong Nhược quyết định đi về trang viện nhỏ dưới chân Tiếp Thiên Phong, trong đó có hơn mười cây linh mộc, nếu tất cả đều sống lại thì cũng đủ linh khí cho Thanh Điểu tu luyện.
Sau khi trở lại Trấn Thiên Tông Phong Nhược lập tức đi về trang viện đó, nhưng mọi chuyện lại làm hắn chán nản, năm đó hắn đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng sạch sẽ như vậy mà bây giờ đã trở nên rách nát vô cùng, rừng trúc xung quanh đã bị chặt hết, suối nhỏ cũng cạn trơ đáy.
Mà trong sân chỉ có bảy tám tên Luyện Khí trung kỳ của Hạ Tam Viện dựng tạm mấy căn phòng để tu luyện.
Tình hình này thật giống với ngày đầu tiên tụi hắn bước chân đến đây.
Không có cách nào khác hắn đành tìm đến tên chấp sự Bàng Béo của Hạ Tam Viện, hôm nay hắn đã là đệ tử chính thức của Kiếm Tâm Viện, với chức danh đó cũng đã đủ dọa chết thằng mập chết bầm này rồi, hơn nữa để mọi việc nhanh chóng hắn còn dúi cho y thêm năm mươi viên Ngũ hành thạch hạ phẩm nữa, vì thế chưa đến một canh giờ trang viện nhỏ đã lại về tay Phong Nhược.
Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, trong thời gian tiếp theo hắn san phẳng một vùng rộng tầm mấy trăm trượng sau đó bố trí ba tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp.
Rồi trồng thêm mấy nghìn cây trúc xanh, dựa theo sự lưu chuyển của thiên địa nguyên khí mà làm thêm một dòng suối nhỏ, vì sợ dòng suối này qua thời gian sẽ bị khô hoặc bị người khác làm vẩn đục nên hắn nghe theo lời đề nghị của Thanh Điểu bỏ công bỏ sức đào sâu xuống mặt đất mười trượng bố trí thêm một tòa Thủy Linh Trận cỡ nhỏ, nhờ thế mà dòng suối nhỏ trên mặt đất sẽ không bao giờ bị cạn nước.
Tất nhiên như vậy còn chưa đủ, bởi vì con chim quái quỷ kia còn yêu cầu cao hơn nữa, bắt hắn tổn hao một đống lớn Ngũ hành thạch đi mua đá xanh, Thanh Ngọc, Bạch Ngọc, Mặc Ngọc, Đàn Mộc rồi xây dựng lên một trang viên u nhã, có phòng riêng ở rừng trúc nhìn vô cùng thanh tĩnh đẹp mắt.
Toàn bộ quá trình xây dựng đều do một tay Thanh Điểu thiết kế, căn bản không cho hắn có ý kiến ý cò gì hết, chỉ là một tên thợ xây chạy lòng vòng không hơn không kém.
Mất nửa tháng thì mười cây linh mộc cũng đã sống lại, tòa trang viện cũng gọn gàng đẹp đẽ mê người, đến Phong Nhược cũng không tin được trang viên mát mẻ xinh đẹp này là do chính tay hắn dựng nên!
“Ta nói này chim huynh, vì chuyện mi bế quan mà làm ta phải tốc hết tâm huyết sức lực, vô cùng vất vả, phải có gì ban thưởng cho ta chứ?”
Vô cùng thoải mái nằm ở ghế đá dưới chân linh mộc, Phong Nhược vờ bực tức, hắn cũng chỉ nói đùa mà thôi, đến tận bây giờ hắn vẫn không mơ thằng chim này sẽ cho hắn cái gì, không bị bóc lột gì thêm nữa là may mắn lắm rồi!
Nhưng làm hắn không ngờ sau khi Thanh Điểu nghiêng đầu ngó ngăn hắn một chút liền vẫy vẫy hai cánh, ngay sau đó một cái lông vũ màu xanh cực đẹp liền rơi xuống trên đầu hắn.
“Ngươi muốn đi Tuyết Nhan Thành, ta không thể đi theo bảo vệ ngươi được, đây là một trong ba chiếc lông vũ bản mệnh của ta, có vật này mỗi ngày ngươi có thể thi triển ba lần cuồng phong gió lốc, nhưng sau khi thi triển thì nhớ vận chuyển lấp đầy linh khí vào bên trong. Còn nữa, Tru Ma Kiếm kia cất cho kỹ, không nên để người khác nhìn thấy không lại mang họa. Bây giờ ngươi có thể đi được rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...