Phong Miêu Chứng



Khóe miệng tiểu cô nương cong cong, đưa tay trái ra dè dặt chọc chọc khuỷu tay anh:

  ”Cậu ghen?”

  Trì Tự ngược lại rất thẳng thắn: ”Ừ.”

”Cha, người nhìn tờ phiếu điểm của con chưa?”

Tay trái Cố Dân cầm điện thoại, tay phải lật văn kiện, ánh mắt xem lướt qua báo cáo quý của công ty, đáp:

”Vẫn chưa.”

”Được rồi, vậy con nói cho người khỏe, con thi chính trị lịch sử địa lý toàn bộ đều thi được A, Trì Tự có phải rất lợi hại không?”

Nghe được tên Trì Tự, Cố Dân dừng lật văn kiện, đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn:

”Sau đó thì sao.”

”Cha…người bảo Trì Tự giúp con phụ đạo đến A, cậu ấy cũng làm được, hơn nữa… hiện tại cậu ấy cũng rất thích con…”

Cố Dân ngắt lời cô: ”Học tập cho giỏi, những chuyện khác đừng nghĩ.”

”Cha, người sao lại như vậy a!”

Cố Dân giật giật khóe miệng: ”Kinh doanh coi trọng lợi nhuận, ta chẳng qua là đang lợi dụng nó mà thôi, con cho rằng ta dễ dàng đem con gái đi bán như vậy?”

Cố Ý vốn muốn mượn thành tích để cha nhìn Trì Tự với cặp mắt khác xưa, trước mắt gặp phải chán nản, tức giận nói:

”Con mặc kệ…”

Cố Dân lần nữa ngắt lời cô, nói ra yêu cầu mới:

”Thi xã hội tính là cái gì, nếu con thuận lợi thi đậu K Đại, ta sẽ nghiêm túc cân nhắc một chút.”

Cố Ý cắn răng nghiến lợi: ”Con nhất định sẽ thi đậu.”

Cúp điện thoại, Cố Dân khẽ đặt điện thoại lên bàn sách, cười lắc đầu.

Con gái mới lớn bao nhiêu, ông còn chưa nuôi đủ đấy, sao có thể dễ dàng cho người khác cướp đi.

Nhưng mà nhìn cô cao hứng, ông làm cha trong lòng cũng thoải mái.

Về phần tiểu tử Trì gia kia…

Ông lại tiếp tục xem chừng một chút.

*****

Đảo mắt đến tháng năm, phía nam thành phố đã tiến vào xuân hạ chi giao.

Tự học buổi tốt, lớp 11/15.

”Trì ca, tớ đề nghị cậu xuống lầu một đi dạo một vòng.”

Trì Tự cũng không ngẩng đầu lên: ”Không rãnh.”

Lưu Lăng Phong trước mặt anh ngồi xuống, đưa tay khép sách vở của Trì Tự:

”Cậu đoán tớ mới vừa rồi ở nhà vệ sinh nghe được cái gì?”

Trên mặt Trì Tự có một sự tức giận nhẹ khi bị người khác lấy sách đi: ”Cái gì?”

”Tớ nghe hai tên nam sinh lớp bên đang thảo luận đùi đẹp của khối.”

”Nhàm chán.”

Anh đang muốn mở bài thi coi thường Lưu Lăng Phong, thì cái tay của người này lại chặn anh, ánh mắt trêu tức:


”Trì ca, nghe nói tối hôm nay Cố thiên kim mặc váy ngắn, cậu hiểu đấy, chính là cái váy ngắn [1] đó, tớ ở nhà vệ sinh nghe cậu kia nói, cậu ta nhìn mà cứng…”

[1] Đây là loại váy cực ngắn mà Cố thiên kim mặc khiến cho Trì Tự phải tức giận nè. (Xin lỗi các bạn nhưng mình là một con Blink =))

7e429d31c1a151f78d26adc2de3fd3ee

Lời còn chưa nói hết, Trì đẹp trai lạnh lùng ngồi ngay ngắn ”vọt” đứng lên, mặt bao phủ đầy hắc khí, căng thăng, gần như là một cước đạp bàn học ra.

Đúng, anh chính là đạp bàn học, không phải ghế, mà bạn cùng phòng tốt của anh mới vừa đặt cùi chõ lên bàn, góc bàn đập vào xương sườn của cậu, đau đến nước mắt chảy ra.

Linh Phân đau tim: Cũng không phải cậu cứng, ngộ thương cũng phải bồi thường tiền!

Cậu đang đau đến mức quở trách, thì Trì Tự trước mặt sớm đã đi mất dạng.

Trì Tự vừa xuống lầu, vừa vung tay cởi áo khoác đồng phục của mình xuống. Đến lầu một cửa lớp 1, anh vốn định gõ cửa sổ gọi Cố Ý đi ra, ánh mắt liếc xuống thấy bắp đùi trắng như tuyết dưới bàn của Cố Ý, lập tức thu tay, không e dè mà đi vào phòng học lớp 1.

”Quay lại nhanh quay lại nhanh, Trì Tự bước vào!”

”Cmn thật đẹp trai, đừng làm đề nữa mau nhìn ah, người đẹp trai nhất tới lớp chúng ta!”

”Thấy rồi, cậu ấy tới tìm ai?”

Phía sau phòng học huyên náo một trận, Cố Ý nghe tên Trì Tự, phản xạ theo điều kiện nhìn về phía sau, không nhìn thấy người, đang muốn đứng lên, trên vai đột nhiên có một cánh tay đặt lên.

”Ngồi.” Trì Tự đè bả vai cô, không nói lời nào.

Cố Ý dùng ánh mắt hỏi thăm anh, Trì Tự cũng không để ý, xoay người nhìn Hạ Vũ Tâm bên cạnh cô, cũng là giọng ra lệnh như nhau:

”Tối nay chủ nhiệm lớp không đến, tôi cùng cậu đổi chỗ.”

Mặt Hạ Vũ Tâm lơ ngơ: ”Hả?”

Trong lớp thỉnh thoảng đổi vị trí một chút rất bình thường, nhưng anh là lớp xã hội 15, chạy đến lớp tự nhiên 1 đến tìm người đổi vị trí, cái này thì có chút khôi hài.

”Giúp một việc.”

Trì Tự vừa nói lời nhờ cậy, nhưng lại không có một chút giọng nhờ cậy.

Nếu là ngày thường, cô tự xưng là đệ nhất bà mai Cố Ý Trì Tự, nhường một vị trí thì đã là cái gi, đến cho cả cái giường cũng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay…Hạ Vũ Tâm không quá tình nguyện.

Cùng Trì Tự đổi vị trí, thì chẳng khác nào ngồi cùng bàn với Nghiêm Hằng.

Hạ Vũ Tâm với Nghiêm Hằng gần đây lại cãi nhau vì mâu thuẫn, đã căng thẳng hai ba ngày, cô không cam lòng, muốn đợi anh nhượng bộ trước.

Bọn họ chung chỗ nửa năm, mỗi lần cãi nhau đều là Hạ Vũ Tâm vung tay, Nghiêm Hằng lại liều chết cầu xin đuổi theo. Cãi nhau nhiều, trong lòng Hạ Vũ Tâm dần dần không đáy, ví dụ như lần này, nghiêm Hằng không tìm cô đã ba ngày.

Trì Tự: ”Lớp bên có một nữ sinh đưa thư tình cho Nghiêm Hằng năm lần, mỗi buổi tự học tối đều tới tìm cậu ta.”

Hạ Vũ Tâm: ”Ồ, liên quan gì tới tớ.”

Giọng cô không hời hợt, nhưng trên mặt lộ vẻ tức giận.

”Cho cậu ta một cơ hội, cậu ta muốn khai báo với cậu.”

Hạ Vũ Tâm cân nhắc một lát, mím môi: ”Được rồi.”

Cô thu dọn mấy cuốn sách liền đi, Trì Tự đổi khách thành chủ ngồi bên cạnh Cố Ý, con ngươi màu đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Ý.

Trước mắt bao người, anh lại hoàn toàn bất chấp phải tránh nghi ngờ.

Tiểu cô nương có chút ngượng ngập: ”Sao vậy?”

Chuông vào học lúc này vang lên, các bạn học trở lại chỗ ngồi mỗi người, lớp học thoáng chốc tĩnh lặng có thể nghe kim đồng hồ.

Trì Tự hạ thấp giọng: ”Mặc y phục vào.”

Cố Ý nhận áo khoác đồng phục của anh, do dự nhận: ”Tớ không lạnh nha.”


Trì Tự híp mắt: ”Mặc vào.”

Nét mặt của anh có chút nguy hiểm, Cố Ý nhận thức kinh sợ mà mặc đồng phục động thùng thình của anh vào, vạt áo đồng phục đại khái đến đầu gối của cô.

Cố Ý không hiểu, đến gần hỏi:

”Cậu rốt cuộc làm gì nha?”

Bộ dạng không hề hay biết của cô rơi vào trong mắt Trì Tự, càng làm cho anh thêm tức giận.

Mặt Trì Tự hướng thẳng phía trước, không để ý tới cô, nhưng bàn tay phải từ dưới bàn vén vạt áo đồng phục lên, bỏ lên trên đùi Cố Ý.

Cả người Cố Ý run run, trong đầu cũng oanh một tiếng.

Anh anh anh…anh muốn làm gì vậy…

Ngàn dặm xa xôi chạy xuống đùa bỡn lưu manh?

Dưới lòng bàn tay là phần da trắng mịn vượt qua tưởng tượng, Trì Tự vừa mới chạm lên, tim liền tê giống như bị dòng điện đánh xuyên qua.

Anh nghĩ là, dùng thêm chút lực véo một cái, véo đau cô thì thôi.

Ai ngờ ngón tay còn chưa dùng sức, nhưng chân tiểu cô nương đã khẩn trương lên.

Đây cũng là phản ứng theo bản năng của Cố Ý, dù sao từ trước cho tới bây giờ không có ai sờ chân cô, xúc cảm vừa xa lạ vừa quá kinh hãi.

Có thể bởi như vậy…

Tay của Trì Tự liền bị cô kẹp.

Lúc này, anh không chút nghĩ ngợi liền đem tay rút trở về.

Mặt tiểu cô nương bên cạnh đã đỏ thành trái cà chua.

Cô co đầu, không cam lòng hỏi lần nữa, vừa xấu hổ vừa giận:

”Cậu rốt cuộc làm gì?”

Trì Tự thoáng không mở mắt, bây giờ anh cũng không quá chắc chắn mình mới vừa rồi đến tột cùng là muốn trừng phạt cô, hay là muốn đừa bỡn lưu manh.

Thấy lỗ tai anh đỏ lên, không có bộ dáng trời quang trăng sáng ngày thường, Cố Ý liền tìm về mấy phần chủ động, dính sát bên tai anh:

”Cậu sờ chân tớ làm gì a.”

Mẹ.

Anh chạy xuống quả thực là làm bậy.

Sờ vào chỗ không nên sờ, lại còn nghe con gái thổi hơi bên tai anh, Trì Tự cảm thấy mình thật muốn cứng rắn.

Anh hít sâu một hơi, cố hết sức bình tĩnh nhìn cô:

”Sau này đừng mặc cái váy ngắn như vậy.”

Cố Ý ngẩn người: ”Tớ có mặc quần bảo hộ.”

”Vậy cũng không được.”

Cố Ý nháy mắt mấy cái: ”Được.”

Cứ như vậy đồng ý?

Trì Tự nhìn chằm chằm cô, không buông tha bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô.

Khóe miệng tiểu cô nương cong cong, đưa tay trái ra dè dặt chọc chọc khuỷu tay anh:


”Cậu ghen?”

Trì Tự ngược lại rất thẳng thắn: ”Ừ.”

Cố Ý cười vui vẻ hơn: ”Nhưng mà cơ thể cao thêm mà, váy càng lúc càng ngắn, sau này tớ tuyệt đối không mặc đâu.”

Trì Tự vừa định gật đầu, lại nghe thấy tiểu cô nương bổ sung một câu:

”Chỉ muốn mặc cho cậu xem thôi.”

Trì Tự: …

Vì để che đậy sự quẫn bách của anh, Trì Tự giơ tay lên xoa loạn đầu tóc ngắn của Cố Ý, động tác tùy ý, nhưng lại ôn nhu chảy nước.

Nam sinh ngồi hàng sau Cố Ý hận không thể tự đâm hai mắt.

Mặc dù không nghe rõ hai vị trước mặt nói gì, nhưng mà, cậu ta cảm giác mình sắp bị ngược chết rồi.

Trì Tự nhất thời tức giận chạy xuống lầu, sách hay bài tập cũng không mang theo, giương mắt nhìn mấy phút, anh gõ gõ mặt bàn Cố Ý, đẩy tới một tờ giấy, trên đó viết:

”Tớ giúp cậu làm?”

Cố Ý cầm tờ giấy nhỏ, cẩn thận quét kiểu chữ mạnh mẽ cân đối của anh, cười hắc hắc không ngừng.

Bạn trai muốn giúp cô làm bài tập, truyền đến cho cô một tờ giấy nhỏ, viết hoa vui vẻ!

Ba phút sau tờ giấy mới trở lại trong tay anh:

”Tớ cũng làm xong hết rồi, cậu giúp Hạ đại ca làm đi, cậu ấy ngày hôm qua còn chưa làm xong này.”

Trì Tự tiện tay từ trong ngăn bàn Hạ Vũ Tâm lấy ra một quyển sách bài tập hóa học, mở ra.

Đâu chỉ ngày hôm qua, tuần trước cũng không làm.

Gần một năm không đụng môn tự nhiên, trước tiên Trì Tự xem bài thi hóa học một lần, sau đó làm sách bài tập cho Hạ Vũ Tâm.

Tiểu cô nương bên cạnh nghẹo đầu ghi ghi tính tính, cùi chỏ đấy tới một vài tờ giấy nháp.

Trì Tự cầm lên liếc một cái, có chút kinh ngạc.

Trên giấy nháp có bao nhiêu bản vẽ phác thảo hình học không gian cùng mặt phẳng phức tạp, Cố Ý thuận tay vẽ, tỉ lệ chính xác, hình vẽ cũng vô cùng đẹp.

Anh để bút xuống, tỉnh bơ nhìn chằm chằm tiểu cô nương làm đề, trong đầu rất nhanh ước đoán suy nghĩ.

Cố Ý làm xong một đề, ngước mắt đối diện với ánh mắt anh, tiến tới:

”Tớ hôm nay đặc biệt đẹp sao?”

Trì Tự: ”Trước kia cậu học vẽ sao?”

”Học qua một tháng, tranh sơn dầu phác họa màu nước quốc họa, còn có mấy cái nhạc khí không rõ tớ cũng học qua, nhưng mà nghệ thuật với bát tự tớ không phù hợp.”

Trì Tự: ”Tôi cảm thấy cậu rất có thiên phú.”

”Hạ nữ thần cũng nói như vậy, nhưng mà tớ muốn thi K Đại Khoa học công nghệ nha, tớ cũng không muốn làm sinh viên nghệ…”

”Cậu thử học kiến trúc đi.” Trì Tự nghiêm túc nói, ”Năng lực vẽ, tư duy hình học không gian, còn có tính toán xuất sắc, cậu học kiến trúc rất thích hợp.”

”Kiến trúc ah…” Cố Ý kinh ngạc, thật giống như trong đầu đột nhiên bị người ta nhét vào một thể giới mới, ”Tớ có thể không?”

”Cậu suy nghĩ thật kỹ, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể.”

Cố Ý cười rộ lên: ”Vậy tớ tin tưởng cậu, tớ muốn thi ngành kiến trúc.”

Nụ cười cô sáng ngời chói mắt, đối với anh là tín nhiệm và ỷ lại.

Trì Tự bất đắc dĩ nói: ”Đừng qua loa như vậy…”

Cố Ý ở dưới bàn cầm tay anh:

”Không qua loa nha.”

Anh Quan Trúc của cô là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, có một công ty kiến trúc lớn. Cố Ý vẫn cảm thấy kiến trúc sư là một nhân vật lợi hại lại nở mày nở mặt, bây giờ suy nghĩ chính mình, lập tức sinh ra không ít kích động và khao khát.

Tâm tình kích động kéo thẳng đến buổi tự học tối mới kết thúc, Cố Ý thu dọn đồ đạc xong, ngoan ngoãn ngồi trong lớp chờ Trì Tự về lớp xách cặp xuống.

Trong khi đó, có nhiều nữ sinh cùng lớp lại gần hỏi lung tung này kia, trong đó có một người nghe được câu trả lời không muốn nghe, nước mắt lập tức chảy ra, cuối cùng khóc chạy đi.

Cố Ý: Đổ lỗi cho tớ.


Trì Tự đi xuống dừng ở miệng cửa lớp 1, vừa vặn thấy một nữ sinh dựa trên lan can khóc, bên cạnh vây quanh một vòng người an ủi cậu ta.

”Đừng khóc, cậu đừng nghĩ như vậy, nói không chừng Trì Tự là một tiểu bạch kiểm mất tiền [2] , kề cạnh phú bà thôi.”

[2] Tiểu bạch kiểm (小白脸): theo nghĩa hiện đại thì nó chính là bồ nhí, trai bao đó.

”Đúng vậy đúng vậy, bằng không với tính khí kia của Cố Ý thì ai chịu nổi? Bọn họ khẳng định không phải yêu thật.”

Trì Tự đứng sau lưng các cô, hừm một tiếng.

Mấy nữ sinh nhất thời bị dọa mặt tái xanh, sợ hết hồn hết vía.

Cố Ý cũng nghe thấy giọng của anh, vui vẻ rạo rực mà xách túi chạy ra.

Mới ra cửa, cổ tay cô liền bị người ta túm lại, thiếu niên cao lớn kéo cô vào trong ngực.

Cố Ý cao hứng choáng váng.

Hôm nay Trì Tự chủ động đến mức chân cô mềm nhũn!

Trì Tự ôm cô, tiểu cô nương nhỏ rụt lại trong ngực anh, khôn khéo cực kỳ.

Anh một mặt hết sức ôn nhu, một mặt mắt lạnh giễu cợt:

”Lớp các cậu ruồi thật nhiều.”

Cố Ý: ”Hả? Chúng tớ đều nghiêm túc làm vệ sinh đấy.”

Cô liếc thấy nữ sinh mới vừa rồi bị cô làm tức giận khóc bây giờ đang dựa trên ban công, một bộ nét mặt phải chết, đột nhiên cảm giác cậu ta thật đáng thương.

”Cậu đừng khóc.” Cố Ý hướng cậu ta chớp mắt, ”Chân trời nào không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương thích một con cá.”

Trì Tự bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cánh tay của cô xuống rời đi.

Cố Ý hỏi anh: ”Hôm nay cậu có chuyện gì nha, không sợ bị người ta tố cáo yêu sớm sao?”

”Sợ, nhưng mà trước kia trông gà hóa cuốc [3], bây giờ cảm thấy không cần phải.”

[3] Trông gà hoá cuốc (草木皆兵): Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.

Phần lớn tất cả bạn học đều là bạn học tốt, lãnh đạo trường cũng chỉ có một đôi mắt. Thời gian càng dài, lá gan của Trì Tự càng to, ví dụ như hôm nay, anh hận không thể cho cả toàn thế giới đều biết.

Từ khu giảng đường tầng trệt rẽ vào hành lang mưa gió, giữa hai người vốn là có một chút khoảng cách, đi tới chỗ ít người liền gần sát một chút.

Bên đường lá chuối tây xào xạt, một trận gió lạnh thổi qua.

Cố Ý nghiêng đầu nhìn Trì Tự, trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, thanh liêm cao ráo, nhưng lại có vẻ hơi phong phanh.

”Cậu lạnh không?”

Trì Tự lắc đầu: ”Không lạnh.”

Cố Ý đưa tay xoa xoa ngón tay hơi lạnh của anh: ”Chỉ mặc một bộ, có thể không lạnh sao?”

Vừa nói, cô liền muốn cởi đồng phục trả lại cho anh.

Trì Tự đè cánh tay cô: ”Cậu mặc lấy.”

Cách ký túc xá còn có mấy đoạn đường, anh không hy vọng có bất kỳ người nào nhìn thấy váy của Cố Ý.

Cố Ý hậm hực thả tay xuống, lại sát vào cánh tay anh:

”Vậy để cho lò lửa nhỏ sưởi ấm sưởi ấm cậu nha.”

Trì Tự suy nghĩ một chút, ngẩng đầu cười một cái: ”Được.”

Anh đi nhanh vài bước, kéo cô đến chỗ quẹo cua hành lang, trốn vào trong bóng tối.

Hô hấp nóng bỏng quấn quít, Cố Ý bị anh đè ở góc tường, cả người nóng hổi. Cô không có nướng cá, lại nướng chính mình thành một đống bùn nhão.

Trì Tự dọc theo đường môi cô mút nửa vòng, khẽ cắn môi mềm phía dưới của thiếu nữ một cái, nghe cô ”ô” một tiếng mèo kêu, anh mới chịu buông ra.

Trong bóng tối, tiểu cô nương khẽ nhếch môi anh đào đỏ bừng, đồng tử Trì Tự tối sầm lại, còn có chút tình ý khó kiềm chế.

Anh không mở mắt, dắt tay cô kéo ra ngoài, lòng bàn tay mềm mại đã nóng hơn gấp mấy lần so với trước đó.

Đi tới chỗ sáng, Trì Tự lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện chân nhỏ dài của cô cũng nhuộm một tầng hồng nhạt.

Thật là muốn mạng mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui