Phong Mang

Buổi tối, Quý Đào lại tới ký túc xá Hàn Đông.

"Tôi thấy ý Vương tổng là muốn đưa cậu đến công ty Phùng Mục Chi."

Hàn Đông khẽ nhíu mày, "Phùng Mục Chi?"

"Chính là Đường tỷ của Phùng Tuấn, nổi danh nhất trong nghề quản lý nghệ sĩ, hiện tại rất nhiều người đại diện của công ty chúng ta đều là năm đó nàng đào tạo ra, tôi cũng là một trong số đó. Người này và Vương tổng có giao tình nhiều năm, phàm là phim Vương tổng đầu tư, đều nhất định sẽ cho nghệ sĩ của bên đó cơ hội biểu diễn, cho nên ký tên với bên đó cũng là lựa chọn không tồi."

Nghe quả thật không tệ, đã tránh được nỗi lo sớm chiều gặp Vương Trung Đỉnh, lại có thể tiếp tục đi con đường này, cảm giác tựa như loại kết quả thứ nhất mà người mù nói: tới gần hoàn mỹ... Nhưng sao Hàn Đông lại không hưng phấn nổi.

"Sao vậy?" Quý Đào hỏi.

Hàn Đông ôm lấy vai Quý Đào, khóe miệng cong lên, "Tôi đây chẳng phải vì luyến tiếc anh sao!"

"Ít đến, không liên quan gì đến tôi."

Quả thật không có bao nhiêu liên quan đến Quý Đào, nhưng cụ thể có quan hệ với cái gì, Hàn Đông cũng không nói lên được, ngắm nhìn bốn phía, có vẻ như cũng chẳng còn gì đáng được hắn lưu luyến...


Quý Đào trong lúc vô tình nói lên trải nghiệm bản thân với Phùng Mục Chi, "Kỳ thật từ đầu người đó ra mắt cũng là thân phận siêu sao, sau mới đổi nghề làm người đại diện, cũng là một mỹ nhân thất thế."

Nghe đến hai chữ mỹ nhân, hai mắt Hàn Đông rốt cục sáng lên, "Anh có hình của chị ta không?"

"Trong tay tôi thì không có, bất quá tìm ở trên mạng."

Hàn Đông không thể đợi thêm được, "Mau mau mau."

Quý Đào tìm kiếm một lát, chọn một thông báo hoạt động sắp tới chỉ cho Hàn Đông xem, "Chính là người này."

Hàn Đông nháy mắt hồi phục tinh thần, không tồi, thật không tồi.

"Bao giờ thì tôi đến công ty kia báo danh?" Cực kỳ hứng thú hỏi.

Sắc mặt Quý Đào lạnh lùng, "Đứng núi này trông núi nọ nhanh như vậy sao?"

Hàn Đông cười đến giả tạo, "Tôi đây không phải vì sợ liên luỵ đến anh sao? Phùng Tuấn tốn nhiều võ mồm như vậy, mới thuyết phục được họ Vương lưu anh lại."

Quý Đào nghĩ nghĩ, nói: "Trễ nhất ngày kia, Vương tổng sẽ tìm cậu nói chuyện."

Hàn Đông xoa tay, vẻ mặt chờ mong.

Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông nghĩ lại mà bắt đầu rối rắm.

Ngày mai phải đi rồi, ngày hôm nay có nên trêu Vương Trung Đỉnh một phen?

Kỳ thật trong lòng Hàn Đông không đành, bởi vì từ lúc hắn vào công ty, đã làm Vương Trung Đỉnh không vừa lòng rồi. Trước khi đi còn muốn làm loạn, thật sự có chút không hợp đạo làm người. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng, lãng phí chẳng phải quá đáng tiếc? Ngộ nhỡ Vương Trung Đỉnh vẫn còn lưu một tia nhớ nhung đối với mình, đột nhiên thay đổi ý định thì làm sao bây giờ?


Cân nhắc qua lại, Hàn Đông vẫn quyết định là làm đến cùng, hoàn toàn chặt đứt tơ tình!

Giữa trưa, Hàn Đông lại bọc một thân mùi hôi đi vào thang máy. Lần này hắn chơi lớn, hương thung chao sầu riêng, cả người hóa thân thành thỉ xác lang (con bọ hung), kiên cường khó khăn gian khổ trong thang máy...

Kết quả ăn hết mới phát hiện, Vương Trung Đỉnh thật là không nói mà làm, hai tay trống trơn.

Thang máy không bị ngừng, trực tiếp lên tới tầng văn phòng, Hàn Đông trơ mắt nhìn Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài.

Sau đó thang máy xuống, Hàn Đông lại về tới nhà ăn tầng 1.

"Cậu nói Vương tổng a? Anh ấy tới đây dạo qua một vòng, không thấy đồ thích ăn, liền đi luôn rồi." Người phục vụ nói.

Trong lòng Hàn Đông không hiểu, tự mình mắng tự mình nghe: Tiểu tử này quá thâm! Không ăn còn không nói sớm, hại ta ăn bao nhiêu đồ thối, thao!

Buổi chiều, Hàn Đông tiếp tục làm đại trinh thám, lượn lờ quanh các góc bí mật ở công ty, quan sát xem Vương Trung Đỉnh có ăn hay không.

Buổi tối, Hàn Đông ăn cơm cùng Quý Đào, lúc trở lại đã gần mười giờ, đi qua sảnh lớn, đèn văn phòng Vương Trung Đỉnh vẫn sáng, xem ra lại muốn thức đêm a...

"Sao không đi nữa?" Quý Đào hỏi Hàn Đông.


Hàn Đông nháy mắt biến sắc, hưng phấn huýt sáo, "Ngày mai muốn gặp đại mỹ nữ chứ sao!"

"Được rồi, đi nhanh đi, về rồi còn phải thu dọn đồ đạc nữa."

Hơn một giờ sáng, Vương Trung Đỉnh nhìn chằm chằm vào hiệp thương hợp tác vẽ truyền thần với Phùng Mục Chi, chậm rãi đặt bút viết.

Đột nhiên, trong hành lang lại truyền đến một trận tiếng shashahsa quen thuộc.

Vương Trung Đỉnh phản xạ có điều kiện nhìn về phía tủ lạnh, sau ngẫm lại thấy không đúng, Hàn Đông đã không còn ở trong tòa nhà này, dù là mộng du ăn vụng, cũng không nên đi xa như vậy a!

Kết quả, tiếng cửa vẫn vang lên.

Ngay sau đó một cánh tay với vào, lén đặt xuống một đồ vật gì đó, ngay cả mặt cũng không lộ, chỉ tránh người như trộm.

Vương Trung Đỉnh đi qua, thấy trên mặt đất có một hộp đồ ăn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui