Phong Mang

Vương Trung Đỉnh khẩn cấp phanh lại, Vạn Lý Tình mặt nháy mắt biến sắc.

Có vẻ như đụng vào cái gì rồi...

Vương Trung Đỉnh từ trên xe bước xuống, Vạn Lý Tình đi theo y đến đầu xe, nhìn thấy người cuộn tròn trên mặt đất, một bàn tay bụm mặt, tay kia thì ôm mông.

Mẹ kiếp! Hàn Đông trong lòng ai u hai tiếng, người nào con mẹ nó thiếu đạo đức như vậy? Lão tử mới vừa mắt nhắm lại liền đâm phải! Ta không mở to mắt ngươi cũng không mở mắt sao?

Vương Trung Đỉnh vừa rồi quả thật phân tâm, y hoàn toàn không nghĩ chỗ này sẽ có người đứng.

Người gác cổng thấy sự cố, vội đi ra giải thích: "Vương tổng, tôi vốn muốn ngăn cản hắn, nhưng Phùng quản lí lúc trước đã nói, nói nếu ngươi này đến có thể cho qua, tôi đã..."

Vương tổng... Hàn Đông lúc này mới xoay mặt qua, lập tức đối mặt với con mắt nghi hoặc của Vương Trung Đỉnh.

Biểu cảm 2 người giống nhau thần kì, làm sao chính là hắn?


Không khí giằng co vài giây, Vương Trung Đỉnh đã mơ hồ đoán được gì đó, nhưng nghi hoặc trong mắt Hàn Đông lại không giảm chút nào, thậm chí tầng tầng tăng dần lên, nghi hoặc triệt để hóa thành mờ mịt, quá độ đến tương đối lưu loát.

"Tôi làm sao lại ở đây?" mắt Hàn Đông mơ hồ, tự thì thào nói, "Tôi không phải đang ngủ trên giường sao?"

Người gác cổng không dám mạo muội tiến lên đỡ, lại hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Có thể không có việc gì sao? Hàn Đông trong lòng thoá mạ: Ông bị đâm bay môngđập xuống đất thử xem!

"Tôi... Tôi làm sao vậy?" ánh mắt Hàn Đông giống như vẫn còn mông lung.

Vạn Lý Tình có một chút kinh nghiệm chữa bệnh và chăm sóc, liền đi đến bên người Hàn Đông xem xét thương thế.

"Cậu hiện giờ cảm thấy thế nào? Có thể đứng dậy không?"

Hàn Đông vừa rồi thăm dò Vương Trung Đỉnh, cũng không chú ý có Vạn Lý Tình, lúc này vừa nhìn thấy, tâm can lập tức hỗn loạn ba trận.

"Không việc gì, chỉ là bị ngã thôi."

Hàn Đông lập tức đứng lên, sửa sang lại quần áo, động tác đều trở nên anh tuấn.

Vương Trung Đỉnh đi đến phía Hàn Đông nói: "Tôi mang cậu đến bệnh viện kiểm tra."

"Không cần." Hàn Đông không quên tiếp tục diễn, "Việc này không trách anh, là tôi chính mình đang ngủ, không biết làm sao lại chạy đến đây, tôi tiếp tục trở về ngủ tiếp là được."

Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý tới lí do thoái thác của Hàn Đông, hướng Vạn Lý Tình nói: "Anh phải đưa hắn đi bệnh viện, chỉ còn cách tìm người chở em về nhà."

"Em đi cùng anh." Vạn Lý Tình nói.


"Cũng đã trễ thế này, kiểm tra xong chắc phải nửa đêm, em vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Không được." Vạn Lý Tình kiên trì, "Em nhất định phải đi với anh xem kết quả kiểm tra mới an tâm."

Hai người kia đứng nói lời này đều bình thản, Hàn Đông vụng trộm né sang bên cạnh. A!! Giọng điệu này có vẻ như có gì đó mờ ám a! Ha ha ha... Thật tốt quá, nhanh chóng chứng thực đi!

Bởi vì chỗ ngã nặng nhất là mông, cho nên sau khi kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ phải kiểm tra chỗ này kỹ hơn.

"Phiền một vị vào đây."

Bên ngoài chỉ có hai người, Vạn Lý Tình thì không thể nào, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Vương Trung Đỉnh.

Sau khi Vương Trung Đỉnh đi vào, bác sĩ ngay cả chào hỏi xã giao cũng không có, trực tiếp cởi quần Hàn Đông ra, giữ lại ở đùi, nói với Vương Trung Đỉnh: "Ở đây không có y tá, cậu hỗ trợ kéo lưng quần, đừng lủi mất."

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh còn chưa đưa tay, Hàn Đông tựa như điện giật mạnh mẽ che tay ra mặt sau.

"Không cần, không cần, tôi vẫn là tự mình làm đi."


Bác sĩ nói: "Sao có thể tự làm? Cậu cần thả lỏng."

Nói xong lại ý bảo Vương Trung Đỉnh lại đây hỗ trợ.

Vương Trung Đỉnh mới vừa đi hai bước, Hàn Đông liều chết nắm lấy lưng quần lật người, nói với bác sĩ: "Cái kia, nếu không như vậy đi, tôi trực tiếp cởi quần, đỡ phải thêm phần khó khăn."

"Như vậy rất tốt." Bác sĩ nói, "Tôi còn sợ cậu không vui."

Hàn Đông rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Vương Trung Đỉnh vừa muốn đi ra ngoài, bác sĩ lại gọi lại.

"Cậu đừng đi a! Cậu đi rồi ai giúp hắn cầm quần a? Ở đây không có chỗ treo!"

Hàn Đông, "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui